Triệu Văn đang hồi hộp vì không hiểu sao hôm nay tiểu thư lại ra muộn như vậy.
Ông hốt hoảng khi thấy tiểu thư đang được một cậu nhóc nào đó cõng ra ngoài.- Cháu hơi bất cẩn nên bị té cầu thang.
May là chỉ bị trận cổ chân thôi.
Giờ thì đỡ rồi.Triệu Văn nhìn bàn chân đang băng bó của tiểu thư.
Ông cũng nhìn cậu nhóc kia.- Phiền cậu có thể cõng tiểu thư ra chiếc xe đằng kia có được không.- Lăng khẽ gật đầu.Cậu nhẹ nhàng đặt Viên Minh xuống.
Viên Minh ngồi vào xe rồi quay đầu ra.- Cũng muộn rồi.
Hay là cậu lên xe để chú Triệu Văn chở về luôn?- Không cần.
Nơi tôi ở gần đây thôi.- Vậy tôi cảm ơn cậu nha.
Cậu đã vất vả rồi.
Viên Minh nở một nụ cười đáng yêu khiến Lăng quay mặt đi chỗ khác.- Tôi đi đây.
Lăng định quay người đi thì Triệu Văn tiến tới chỗ cậu- Cảm ơn cậu đã giúp đỡ.- Không có gì ạ.
Cậu cúi đầu chào Triệu Văn.
Không quên liếc nhìn cô gái đang ngồi vẫy tay kia.- ………….Viên Minh nhìn bóng cậu bạn kia đang xa dần.
Cô quay lạ thì thấy Triệu Văn đang nhìn mình- Bây giờ tôi sẽ chở tiểu thư đến bệnh viện.- Không cần đâu.
Cô y tá đã giúp cháu rồi.- Đừng chủ quan.
Giọng Triệu Văn khiến Viên Minh không dám ý kiến.Và tiếp theo là cô đã phải nghe ông ấy giáo huấn suốt dọc đường cho tới bệnh viện, rồi từ bệnh viện trở về nhà.…………Tối hôm đó.Triệu Văn đang bó lại chân cho Viên Minh- Tiểu thư có thấy đỡ chút nào không? Triệu văn ngẩng đầu hỏi thì thấy cô ấy dường như không nghe thấy ông hỏi gì cả, mắt thì chỉ tập trung vào điện thoại rồi tự cười một mình nữa.- Tiểu thư….
Tiểu thư.- Dạ? Chú gọi cháu à?- Tiểu thư không nghe thấy tôi hỏi gì hả?- Chú hỏi gì cơ?- Tiểu thư có thấy đỡ chút nào không? Mà tiểu thư làm gì mà tập trung vào điện thoại vậy?- Cháu đỡ rồi.
Cháu đang xem mấy cái tin buồn cười thôi.
Hì hì- Đâu, tiểu thư cho tôi xem nó buồn cười thế nào nào.Nghe Triệu Văn nói vậy cô liền ấn nút tắt điện thoại rồi giấu ra sau lưng.
Lắc đầu.- Không.
Chỉ là mấy tin vặt thôi á mà.
Chú sẽ không thích coi đâu.Triệu Văn nheo mắt lại nhìn khiến cho Viên Minh đỏ cả mặt.- Chú đang nghĩ xấu cháu đúng không?- Cậu nhóc lúc chiều trông đẹp trai đấy nhỉ? Cô bất ngờ khi thấy Triệu Văn nhắc tới Trần Lăng nên cũng chỉ im lặng mà không nói gì.Triệu Văn thấy cô chủ mặt dần ửng hồng, ông đứng dậy mỉm cười xoa đầu cô:- Tiểu thư hãy nghỉ ngơi sớm đi cho khỏe.- Chú cũng ngủ sớm đi nha.Viên Minh nằm hẳn xuống giường.
Cô không tài nào mà ngủ được bởi vì cứ nhắm mắt lại là hình ảnh lúc sáng lại hiện ra trong đầu.Cô cầm điện thoại, xem đi xem lại tấm ảnh đã được ai đó đăng lên sáng nay.- Không ngờ cậu ta lại có hành động bất ngờ như vậy.
Viên Minh cười khúc khích khi nhớ về Trần Lăng.
Không hiểu sao cậu ta lại có hành động táo bạo như vậy nhỉ? Cậu ta nói thích lo chuyện bao đồng vậy chả lẽ gặp ai bị như vậy cậu ta cũng đều có hành động như vậy à?Càng về khuya nhưng Viên Minh càng không thể nào mà ngủ được.- Sao mà cứ mãi nghĩ về cậu ta thế này…..………..Ngày khai giảngCả trường tràn ngập trong màu sắc cờ và hoa.
Không khí nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Bóng bay được treo thành dây từ ngoài cổng trường vào tới tận khu vực các phòng học.Viên Minh lúc này đang cà nhắc đi từng bước vào trường.
Cô lần đầu được tham dự một buổi lễ khai giảng nhộn nhịp như thế này.
Và trên hết là hôm nay Trần Lăng sẽ biểu diễn trước toàn trường nữa.
Cô rất muốn được chứng kiến cảnh tượng đó.- Viên Minh….
Có tiếng gọi từ đăng sau cô quay lại thì thấy Hải Quỳnh đang chạy lại nắm lấy tay cô- Sao rồi có thấy đỡ chút nào không?- Mình đỡ nhiều rồi nhưng phải nghỉ ngơi vài ngày mới có thể đi lại bình thường được.- Vậy ráng lên nha.
Giờ mình lên lớp thôi.
Lễ khai giảng phải giờ mới tổ chức cơ.- Vậy à.
Biết vậy mình đi muộn một chút.
Viên Minh chán nản khi nghĩ tới việc phải leo bậc thang khi mà cái chân đang phải băng bó như thế này.Lúc này đứng ở phía hàng cây cách đó không xa.
Có cô gái đang đứng nhìn Viên Minh, bọn họ đang nói với nhau điều gì đó có vẻ rất mờ ám.
Rồi cô gái trong đó tiến lại xong chạy thật nhanh lại chỗ Viên Minh rồi đâm thẳng vào cô- ối……….
Viên Minh và Hải Quỳnh cũng té xuống đất một lúc- Xin lỗi, bọn tôi đang vội quá.
Bạn có làm sao không?Viên Minh lúc này đang nằm dưới sân trường, cú va mạnh khiến cho chân của cô có vẻ lại đau hơn.
Hải Quỳnh lại đỡ cô ngồi dậy rồi hét vào mặt người con gái kia- Đi đứng kiểu gì đấy hả? Sân trường rộng như vậy mà còn lao cô được là sao?- Chỉ vô tình chạm vô thôi cần gì phải ý kiến như vậy?Gớm.
Mới đụng có một tí mà đã rên rỉ như vậy rồi.Hai cô ả thay đổi giọng điệu.
Hải Quỳnh phẫn nộ định đứng dậy đòi lại công bằng thì Viên Minh cầm tay cô:- Không sao đâu.
Cậu đỡ mình dậy với.Viên Minh đứng dậy nhìn người con gái kia.
Họ học chung lớp với mình, họ ngồi bàn ở phía trên.- Bọn họ rõ ràng là cố ý mà.
Hải Quỳnh tức giậnCô thấy bọn họ không có chút gì gọi là muốn thật lòng xin lỗi, nên nắm lấy tay của Hải Quỳnh bảo bỏ qua đi.
Cô đứng dậy rồi cùng Hải Quỳnh vào lớp. cô gái kia lúc này thì phấn khích chạy lại chỗ hàng cây, nơi đang có một cô gái đang đứng ở đó.- Tiếc qua, đã cố ý va mạnh như vậy rồi mà không có nhiều tác dụng.Cô gái kia nhếch mép lên nở một nụ cười hiểm độc:- Còn nhiều cơ hội mà.Viên Minh và Hải Quỳnh đã lên tới lớp nhưng không hiểu sau bầu không khí lúc này trong lớp đang rất là căng thẳng.
Cô cũng thấy Trần Lăng đang ngồi ở ghế.- Có chuyện gì vậy mọi người? Hải Quỳnh tò mò hỏi- Di Mai nghe nói bị tai nạn rồi.
Cậu ấy là người chịu trách nhiệm đàn Piano cho tiết mục biểu diễn của Trần Lăng và cả tiết mục biểu diễn riêng nữa.- Vậy cậu tính làm sao đây Hạ Quân? Hạ Quân là lớp trưởng của E cậu ta đang sốt ruột đi đi lại lại- Kịch bản đã lên hết rồi, bây giờ không thể nào mà thay đổi tiết mục được nữa.Nếu bây giờ mà bỏ dở thì e rằng lớp chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm nặng lắm đấy.Lúc này thầy Giai Thụy đã bước vào với vẻ mặt căng thẳng.- Di Mai sao rồi thầy?- May mắn là không có gì nguy hiểm nhưng… tay bị bong gân.
Không thể đàn được.- Trời…… giờ làm sao đây.
Cả lớp càng trở nên căng thẳng, bởi vì không ai muốn thi đua của cả lớp bị ảnh hưởng.- Bây giờ phải nhanh chóng tìm ai đó biết chơi dương cầm.
Trần Lăng nói.Cũng chỉ còn mỗi cách đó, nhưng giờ làm gì có ai trong lớp mình biết đánh đàn dương cầm đâu.Dương cầm ư.
Viên Minh thầm nghĩ trong đầu.Mình có nên không?Nhưng, mình sợ mình không làm được mất.Mình có thể giúp cả lớp mà! Viên Minh nắm chặt tay.- Em có thể ạ.Cả lớp nhìn Viên Minh đầy bất ngờ.- Em đã từng chơi đàn piano hả Viên Minh? Thầy Giai Thụy tiến đến hỏi cô- Vâng.
Em cũng đã từng được học qua.Em nghĩ mình sẽ làm được ạ.
Viên Minh nhìn Trần Lăng, cậu ta cũng chỉ nhìn cô rồi im lặng.- Vậy tốt quá rồi.
Bây giờ em và lăng có khoảng nửa tiếng để tập dượt.
Các em hay cố lên nhé.- Dạ..- Được rồi, cả lớp hãy ra ngoài đi, buổi lễ sắp diễn ra rồi.- Viên Minh, cậu cố gắng lên nhé.
Mấy người bạn gái động viên cô.Mọi người trong lớp đã đi ra hết chỉ còn lại Viên Minh và Trần Lăng.
Viên Minh lúc này không biết nói gì cả, cô chỉ lặng yên nhắm mắt suy nghĩ.- Chân sao rồi? Trần Lăng lại gần hỏi thăm- Mình đỡ rồi, cảm ơn cậu.- Cậu có đàn được không?- ……… Có.
Viên Minh ngập ngừng- Vậy đi theo tôi, chúng ta cần phải tập dượt qua trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.Viên Minh yên lặng, cô đứng dậy rồi cố gắng bước theo Lăng.
Còn Trần Lăng thì đang cô đi chậm hết sức có thể để đợi Viên Minh.
Cậu dẫn Viên Minh vào một căn phòng, nơi này có một chiếc đàn Piano trông khá cũ.
Viên Minh tiến lại, ngồi xuống ghế.
Cô nhắm mắt lại, hai tay đặt lên nắp đàn.
Khẽ mở nắp đàn lên cô lướt từng ngón tay trên từng phím đàn hai mắt nhắm nghiền cảm nhận âm thanh của từng phím.
Kể từ lần cuối đặt tay lên những phím đàn thì cũng đã là năm rồi.- Xoẹt……..
Viên Minh bỗng hét to lên một tiếng.
Trần Lăng bất ngờ khi thấy cô hét to như vậy thì chạy lại, cậu thấy vẻ mặt của cô lúc này đang lo lắng, nước mắt đã rơi trên hai má của cô ấy.- Cậu ổn chứ? Lăng đặt tay lên vai Viên Minh khiến cô giật mình.
Nhưng khi nhìn thấy Lăng thì cô cũng bình tĩnh lại.- …….- Cậu có thể không? Nếu không được thì đừng miễn cưỡng.- Không.
Mình làm được.Lăng nhìn thấy những ngón tay nhỏ bé của Viên Minh đang không ngừng run lên.
Cậu ngồi xuông, nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ bé kia lại.
Viên Minh bất ngờ trước hành động này của Trần Lăng, cô mở to đôi mắt đang ướt long lanh nhìn vào cậu.- Cứ bình tĩnh.
Cậu sẽ làm được.Viên Minh nhìn đôi tay to lớn của Lăng.
Tay cậu ấy to quá.
Nắm hết bàn tay của mình rồi.
Nhưng, bàn tay ấy thật ấm áp.
Dường như đã cảm nhận được sự tự tin mà đôi bàn tay đó đem lại cho mình, cô khẽ gật đầu rồi mỉm cười.
Lăng buông tay mình ra, hình như mình nắm chặt tay quá nên làm cho tay cô ấy đỏ lên hết rồi.- Giờ cậu thử đàn cho tôi nghe một bài bất kì nào đó được không?- Viên Minh khẽ gật đầuNhững ngón tay bé nhỏ của Viên Minh từ từ đặt lên lại những phím đàn.
Ban đầu tuy có hơi cứng nhưng dần dần nó đã trở thành một bản nhạc tuyệt vời.Trần Lăng đứng ngây người, lắng nghe những âm thanh tuyệt diệu từ bản nhạc ấy mang lại.
Mỗi nốt nhạc vang lên giống như từng giọt… từng giọt mưa trong suốt, thả mình từ trên cao xuống mà chẳng chạm tới mặt trần gian, cứ nhẹ bỗng vào lơ lửng, vô thường.
Nhưng cũng có lúc nó đọng vào đâu đó để rồi lan tỏa và vang vọng mãi ra xung quanh..