Viên Minh đứng yên, chân không nhúc nhích, tay bấm chặt vào nhau nhìn người ấy bước đi.Đôi mắt cô yên tĩnh, những giọt nước mưa đọng trên lá cây rơi xuống đất lấp lánh không tiếng động.
Trong tim cô giống như bị một chiếc búa đập mạnh vào vậy.Bỗng nhiên cô thấy tức cười quá.Người ở trước mắt đó.Không nhận ra?Hay không muốn nhận?Chiếc xe rời đi, cô cũng cúi đầu, cơn gió nhẹ thổi kéo theo những giọt nước li ti áp lên mặt, trái tim của cô dường như cũng đã bị cơn gió ấy thổi đến lay động.Sự chua xót cùng cực lấp đầy trong tâm trí.………Trong chiếc Lexus đang đậu bên đường- Viên Minh…..
Cô ấy thế nào rồi? Lăng lạnh lùng hỏi- Trông có vẻ đã ổn định hơn rồi.
Có vẻ cô ấy mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy.
Phương Nhã cúi đầu trả lời- Còn Hà Đông Quân thì sao?- Thông tin mà anh nắm được có vẻ hơi sai lầm rồi.
Theo những gì tôi biết thì cô ấy và Hà Đông Quân chỉ là bạn bè thôi.Anh nhíu mày, hai tay tê rần nắm chặt lấy vô lăng.- Nếu cô ấy có chuyện gì hãy báo cho tôi ngay.Phương Nhã xuống xe nhìn chiếc xe chạy vút đi như tên bay.
Cô mỉm cười cất một tấm chi phiếu vào ví.……………Thời tiết đã vào giữa thu nên những cơn gió lạnh vẫn rít lên từng hồi.Ngày hôm nay chính là ngày đặc biệt nhất của sinh viên ngành thiết kế thời trang khóa trường Đại học Kiến trúc bởi hôm nay là ngày thi cuối của họ.Những ngày thi cử mệt nhọc đã trôi qua nhưng khác với các chuyên ngành khác, sinh viên ngành thiết kế thời trang cần phải có các bản vẽ phác thảo mẫu thiết kế thời trang riêng của mình, không yêu cầu chế thử bản mẫu mới có thể tốt nghiệp.
Sinh viên đã được thông báo trước việc này từ khi bắt đầu năm thứ .
Có một năm để nghiên cứu và thực hành và bây giờ chính là lúc mỗi người cho ra những mẫu thiết kế riêng của mình, cũng như cho ra thành quả của năm học đại học.Giảng đường hôm nay náo nức hơn bao giờ hết.
Ai ai cũng đang khoe bản vẽ của mình.
Có người khen, có chê, cũng có cả những thiết than thở vì không bằng được người khác.
Nhưng chỉ qua ngày hôm nay thôi thì sẽ không còn những tiếng cười đùa như vậy nữa.
Mọi người sẽ bước vào đời, bắt đầu bươn trải ngoài xã hội để tìm cho mình một cơ hội.Còn Viên Minh, cô chỉ ngồi yên một chỗ, đưa ánh mắt nhìn quanh giảng đường.
Chỉ ngày mai thôi là sẽ không còn được ngồi ở đây nữa rồi.
Chỗ ngồi quen thuộc của năm học.
Dù ít tiếp xúc với mọi người trong lớp nhưng nghĩ tới mai là sẽ khó có thể gặp lại thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng khó tả.- Cậu có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa? Họa Đình nói cắt ngang dòng suy nghĩ- Chưa.
Có thể sẽ xin đi làm ở một công ty nào đó.
Hoặc tôi sẽ ra nước ngoài tiếp tục học nâng cao.
Cô vừa đu đưa người vừa nói mơ hồ- Dự định như vậy rồi mà còn nói chưa nữa hả? Đây là bản vẽ của cậu hả cho tôi xem thử nhé.
Chưa kịp nghe đồng ý thì Họa Đình đã cầm lấy cuốn bản vẽ của Viên Minh lên coi và sau đó chính là sự ngạc nhiên không ngớt.Đôi mắt trợn tròn xoe kinh ngạc không nói nên lời.
Nhẹ gấp bản vẽ rồi đặt lại lên bàn.
Họa Đình nở một nụ cười gượng rồi cất bản vẽ của mình vào hộc bàn.
May là cô chưa khoe cho Viên Minh coi chứ không cô phải xấu hổ chết mất thôi.
So sánh bản của cô với Viên Minh chẳng khác gì so sánh giữa một đứa con nít với một nhà thiết kế tài ba vậy.- Sau này khi thành công đừng quên người bạn này nhé.
Họa Đình đập nhẹ tay lên vai Viên Minh nói khổ.- Còn lâu lắm.
Cô lắc đầu cười mỉm.- Phương Nhã còn chưa thấy đi nhỉ? Dạo này yêu vào cái là thấy cứ ngu ngơ hẳn ra.Thôi xuống căn tin uống nước đi, thầy còn lâu mới vô mà.Viên Minh không nói gì, cô khẽ mỉm cười khoác thêm chiếc áo khoác rồi bước theo Họa Đình.
Dạo này thật sự cô không muốn gặp lại Phương Nhã và cô cũng biết rõ vì sao mình lại như vậy.Không gặp có lẽ sẽ tốt hơn.Một bóng người tiến lạo gần chỗ của Viên Minh, ánh mắt sắc lẹm liếc ngang dọc rồi cúi xuống cầm bản vẽ phác thảo của Viên Minh cho vô người.
Cô ta nháy mắt cười đắc ý rồi bước r ngoài cùng với một đám con gái.……..Tiếng lịch kịch chạy lên cầu thang cùng hơi thở gấp gáp.- Nhanh lên nào, trễ mất rồi.- Từ…..
từ đã…..
mới ăn no chạy không có nổi.Viên Minh và Họa Đình đang vội vàng chạy lên lớp.
Vốn ban đầu chỉ xuống mua nước nhanh thôi nhưng Họa Đình lại kêu chưa ăn sáng nên đành phải ngồi đợi cậu ấy ăn xong tô mì để rồi trễ gần p luôn.- Sao nhà vệ sinh lại có khói bốc lên như vậy nhỉ? Họa Đình vừa thở dốc vừa chỉ tay về hướng có khói bốc lên- Chắc ai đó đốt cái gì thôi.
Mà nhanh lên nàoVề tới lớp thì đã thấy thầy đã ngồi nghiêm nghị trong giảng đường và một ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cả rồi.- Đi đâu mà giờ mới vô? Một giọng nói lạnh lùng đáng sợ- Dạ.
Em và bạn đi vệ sinh ạ.
Xin thầy cho tụi em vào lớp.
Họa Đình run lập bập nói- Được rồi.
May cho hai cô nương đây là tiết cuối cùng nên tôi bỏ qua đấy.Vô đi.
Không cần phải run như vậy đâu.
Thầy đột ngột chuyển giọng khiến cả ngơ ngác.- Dạ em cảm ơn.
Cả cúi đầu lễ phépCả về chỗ ngồi rồi lườm nhau cười khúc khích.- Được rồi.
Lớp trưởng mau đi thu bài làm của các bạn cho tôi nào.Tiếng xôn xao lại bắt đầu.
Viên Minh cũng thở phào cúi đầu thò tay vào ngăn bàn lấy bản vẽ của mình ra.- Đâu rồi? Cô hốt hoảng- Cái gì cơ? Họa Đình thắc mắc- Bản vẽ của tôi.
Lúc nãy mới để ở đây mà.
Viên Minh hốt hoảng lục khắp mọi nơi những vẫn không thấy đâu- Cậu thử tìm kĩ coi.
Lúc nãy tôi cũng mới thấy mà.
Họa Đình ngơ ngác không hiểuViên Minh nhíu mày không hiểu, cô ngẩng đầu nhìn quanh, bỗng cô thấy ở phía trên đang có một số người nhìn cô và cười nham hiểm.
Cô sững người, như nhớ ra điều gì đó cô vụt chạy ra ngoài trước sự ngạc nhiên của mọi người.Cô chạy vô nhà vệ sinh, nơi đang có khói bốc lên khiến cô ho sặc sụa, nước mắt cay xè.
Cô hốt hoảng khi nhìn thấy trong sọt rác đang cháy ấy chính là bản vẽ mẫu của cô.
Cô vội thò tay vào cầm bản vẽ ra bất chấp nó đang bốc cháy dữ dội.Không kịp rồi… cháy hết mất rồi…Lửa bén vào tay khiến cô giật mình buông bản vẽ xuống bất lực nhìn thành quả của mình bốc cháy.Cô ngẩng đầu lên trời thở dài.
Cô đã làm gì sai để rồi bị người khác ghét bỏ như vậy chứ.Giờ phải làm sao đây.Bước từng bước nặng nề về lớp.
Cô tiến lại gần bàn thầy đang ngồi và cúi đầu:- Em xin lỗi thầy, em làm mất bài rồi à.Mọi người xôn xao hẳn lên khi nghe thấy Viên Minh nói như vậy.
Cô lại đánh mất cơ hội tốt nghiệp như vậy ư.
Cho dù bài kiểm tra có đạt được điểm tốt mà không có bài vẽ này thì cũng sẽ không được tốt nghiệp.- Em đã tìm kĩ chưa? Giọng thầy trầm xuống- Dạ rồi ạ.- Em có biết là không có bài này thì sẽ không được tốt nghiệp không?- Em biết…… Em xin thầy cho em hạn cuối là chiều nay được không ạ? Cô ngẩng đầu, ánh mắt quyết tâm.- Được.
Tôi sẽ cho em hạn cuối là trong ngày hôm nay phải có bài.
Nếu không thì em sẽ phải dời lịch tốt nghiệp vào năm sau.
Tuyệt đối không được nhờ ai làm hộ.Được rồi.
Cả lớp nghỉ.
Nói xong thầy ôm đống bài đi ra ngoài.- Em cảm ơn.
Viên Minh bước từng bước về phía chỗ ngồi trong ánh mắt soi mói của mọi người.- Sao rồi? Có khi nào cậu cầm xuống căn tin không?- Cậu có nhớ luồng khói trong nhà vệ sinh lúc nãy không Họa Đình? Cô nghiêng đầu cười khổ nhìn Họa Đình- Nhớ…… Nhưng mà sao…… Mắt họa đình trợn tròn, miệng hình chữ o.Không lẽ?- Ừ.
Đúng rồi đấy.
Viên Minh mệt mỏi nằm trườn lên bàn, hai tay buông thõng.Mọi người chạy xuống chỗ cô, có người hỏi thăm, có người thắc mắc, cũng có người chỉ im lặng và mỉm cười.
Đối mặt với những câu hỏi như vậy cô cũng không nói gì chỉ lắc đầu cười khổ.Nhìn đám con gái đang tiến ra cửa và không quên nhìn cô bằng ánh mắt điêu ngoa, cô biết chính họ là những người đã đốt bài vẽ của cô.
Nhưng giờ làm được gì bọn họ đây.
Không có bằng chứng thì làm sao mà buộc tội được.Trông bọn họ có vẻ đang mãn nguyện với trò tiểu nhân này lắm.Vậy thì phải cho bọn họ hụt hẫng mới được- Họa Đình tối có thể nhờ cậu đi mua cho tôi một số giấy, bút chì, tẩy và màu được không? Giọng cô gấp gáp- Được…..
được…..
Tôi sẽ đi ngay- Cậu tính làm lại thật hả? Nhưng có kịp không? Phương Nhã từ đằng sau lên tiếng- Cố thôi.Tưởng như vậy là đã có thể hạ được Phạm Vương Viên Minh này ư? Các người coi thường tôi quá.…..Bên ngoài hành lang.- Có vấn đề rồi.
Bản vẽ của cô ấy đã bị người khác đốt.
Không có bài đó sẽ không được tốt nghiệp.Giảng viên cho cô ấy hạn cuối là trong ngày hôm nay phải nộp nếu không là sẽ phải tốt nghiệp với khóa sau đấy.- Cô ấy có sao không?- Trông không ổn cho lắm, tay có vẻ như đã bị bỏng…- Tút…..tút…… tút……Phương Nhã nhìn điện thoại.
Chưa nói xong mà đã tắt máy rồi.
Đến mệt.Cô khoác lại chiếc túi lên vai rồi bước xuống hành lang.Nhiệm vụ của cô tới hôm nay là xong rồi.……..Cố lên nhé Viên MinhCố gắng lên nhéNếu được giúp thì tôi cũng sẽ giúp cậuRáng hoàn thành nha……Lớp học dần thưa ngườiMọi người cũng đã về hết rồiTrong phòng học cũng vô cùng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió rít vào tiếng lá rơi xào xạcViên Minh một mình ngồi đó, cố gắng nhớ lại từng bản mẫu mà mình đã từng vẽ.Tiếng bút chì sột soạt có lẽ là âm thanh duy nhất có trong lớp lúc này.Ngón tay dường như đã dính liền vô cái bút mất rồi.Lớp học vắng tanhTrời đã dần chuyển sang chiều.Ánh nắng vàng đang dần dần chuyển sang màu đỏ rực ôm lấy cô, mái tóc đen dài như đang phát ra những ánh sáng đỏ nhẹ dịu dàng.Từ ngoài hành lang cho tới trong lớp đều trống trải.Đã gần giờ chiều rồi, cô hoa mắt, tay bắt đầu có dấu hiệu run run.
Bụng đói rã rời nhưng phải chịu thôi bởi cô không có thời gian để mà ăn nữa.
Phải cố gắng hoàn thành bài cho kịp..