Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng kì thực thì sự khó chịu đó còn dai dẳng tới tận hôm sau mà vẫn chưa chịu kết thúc.
...
Kim Ngưu hôm nay đến rất sớm. Sau nhiều lần phải khổ sở chen lấn trong canteen, cuối cùng cô cũng đã gom đủ nghị lực để dậy sớm hơn tận phút, thành ra đến trước cả giờ mở cổng. Lướt qua thấy canteen cũng còn rất vắng, Kim Ngưu quyết định lượn qua lớp cất cặp rồi xuống mua bánh mì cho Xử Nữ.
Tuy nhiên, khi cô bước vào lớp thì đã thấy Xử Nữ ngồi thù lù ở đó. Hắn tới lúc nào cô còn không biết, Kim Ngưu lon ton chạy tới bên cạnh, ngạc nhiên hỏi:
"Hôm nay dở chứng sao mà đến sớm thế?"
Xử Nữ liếc nhìn cô rồi lạnh lùng quay đi, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại không ngừng. Đến một tiếng hứ cũng không có, chảnh đến mức phát ghét. Kim Ngưu bĩu môi, cô mở ví lấy ít tiền lẻ và khẽ đá chân hắn.
"Ăn bánh mì hay xôi? Để tôi còn xuống mua đây, tranh thủ bây giờ đang vắng."
"Cậu quan tâm từ bao giờ thế?"
Cuối cùng Xử Nữ cũng chịu mở lời, nhưng câu trả lời của hắn khiến cô lộn ruột. Tên khốn này hình như hôm nay lại đến tháng đâm ra tính khí thất thường thì phải, lần trước mua bừa bánh mì thì hắn lại đòi ăn xôi, lần này tử tế hỏi cũng vẫn bị bắt bẻ. Kim Ngưu trừng mắt vung tay định giáng cho hắn một đòn tỉnh ngủ, xong thấy vẻ thờ ơ không quan tâm kia lại bất lực hạ tay xuống, thế này thì còn gì vui nữa...
Hắn khiến cho cô chẳng muốn ăn nữa!
"Kiểu gì cũng nói được..."
Kim Ngưu khẽ lầm bầm, cô ngồi xuống và rút điện thoại ra, lướt Facebook chán chê lại mở Instagram. Đúng là mất công đến sớm, Kim Ngưu tự trách mình ngu ngốc, tuy nhiên nghĩ lại thì vẫn còn có người dở hơi hơn cô.
Chưa bao giờ cô thấy không khí lớp học lại tĩnh đến thế, âm thanh duy nhất chỉ có tiếng quạt trần vù vù trên đầu. Thật sự rất chán, Xử Nữ không mấy khi trầm như vậy, bây giờ đến cậy mồm hắn ra cũng khó. Kim Ngưu không nén nổi tò mò, lén liếc nhìn hắn, cái khuôn mặt khó ưa bỉ ổi từ đầu đến giờ cứ dán chặt lấy màn hình điện thoại mà hoàn toàn coi cô là không khí.
Hắn cáu chuyện gì sao? Hay giận dỗi gì? Và sao người bị trút lên lại là cô cơ chứ?
Đột nhiên Kim Ngưu thật muốn biết. Xử Nữ theo như cô nhớ thì không có nhiều sắc thái biểu cảm. Quanh đi quẩn lại thì cũng chỉ là vẻ đắc ý khi hành hạ cô, vẻ điên tiết khi bị dính chưởng, đôi mắt sáng bừng dê cụ khi thấy gái, cái mồm độc địa lúc nào cũng giỏi đi chọc ngoáy người khác,...
Cái kiểu lạnh lùng trầm tư này, đây là lần đầu tiên Kim Ngưu thấy. Vậy mà từ trước tới giờ cô cứ nghĩ hắn không bao giờ cực đoan đến vậy chứ?
Trong đầu tràn ngập suy đoán, Kim Ngưu từ từ dời mắt xuống ngón tay Xử Nữ đang không ngừng lướt lên lượt xuống và bấm lia lịa, khẽ cau mày.
Instagram của hắn tràn đầy ảnh gái, đã thế ảnh nào cũng được hắn thả tim cẩn thận!
Trong một giây ngắn ngủi, mọi suy nghĩ từ nãy tới giờ trong đầu cô đều được quăng thẳng vào thùng rác. Vậy mà cô còn lo lắng cho hắn xem có ổn không nữa chứ, Kim Ngưu nhếch môi mỉa mai quay đi, vẫn còn gái gú thì hiển nhiên là không sao rồi!
Khóe môi Xử Nữ khẽ cong lên khi thấy Kim Ngưu tự động ngồi lùi ra xa hơn. Và đó cũng là lúc Instagram trở nên nhàm chán, dọc newsfeed cũng chỉ còn ảnh của mấy trang bán quần áo và mấy thứ quảng cáo vớ vẩn. Lướt thêm vài cái nữa, hắn quyết định tắt điện thoại để xuống canteen mua nước, nhưng đúng lúc ngón tay chuẩn bị chạm vào nút Home thì đột nhiên đông cứng.
Là một bức ảnh chụp hai suất bánh mì chảo, nhưng sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như người đăng nó không phải là Kim Ngưu, và trong ảnh còn xuất hiện cả tay đàn ông!
Xử Nữ cũng không hiểu sao mình lại đứng hình trước bức ảnh đó, thậm chí còn bất ngờ khi thấy Bạch Dương còn được tag hẳn vào đó. Vẫn còn ảnh nữa, Xử Nữ vội vàng gạt sang, tròng mắt suýt rớt ra ngoài khi thấy trong ảnh là hai cốc trà sữa.
Thì ra đàn đúm bao trai bữa trưa còn chưa đủ hay sao mà sau đó lại còn rảnh rỗi tới độ dắt nhau sang hàng bên cạnh uống nước tám chuyện nữa?
Trong lòng hắn cảm thấy nhộn nhạo. Trước giờ Kim Ngưu rất ít khi đăng ảnh lên mạng xã hội, về trai lại càng không. Vậy mà giờ lại còn tag hẳn cả Bạch Dương vào cùng dòng caption rất thân thiết. Đây là ý gì vậy, mới gặp nhau mà đã thế sao?
Vậy sao lần trước đi ăn cùng hắn mà Kim Ngưu không đăng gì cả?
Xử Nữ sau vài phút suy nghĩ, cuối cùng dứt khoát nhấn hai lần lên bức ảnh, ngón tay như muốn chọc thủng cả điện thoại. Hắn vừa thả tim cho ảnh của Kim Ngưu, khẽ liếc nhìn cô, hãy giật mình và hối lỗi về hành động mê trai sai trái của mình đi!
Tiếng thông báo vang lên từ bên cạnh, vài giây sau Kim Ngưu thốt lên:
"Ôi trời, Xử Nữ, cậu vừa like ảnh tôi đó ư?"
Xử Nữ quay ra, suýt đánh rơi quai hàm khi thấy vẻ mặt kinh ngạc tột độ của Kim Ngưu. Nhưng là thái độ suиɠ sướиɠ, khóe miệng cậu ta đang cong lên vì cười, ngay cả giọng nói cũng đầy xúc động phấn khởi:
"Lần đầu tiên đấy nhé! Đấy, tôi biết là cậu follow tôi mà, nhưng chẳng bao giờ thấy tương tác gì nên tôi tưởng mình nhớ nhầm. Cảm ơn nhé, mà sẵn tiện thì vào like nốt ảnh cho tôi đi, sau này cứ thế phát huy nhé bạn bàn-mate!" - thậm chí cậu ta còn nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.
Là Kim Ngưu đóng kịch quá giỏi, hay là cậu ta đang hạnh phúc thực sự mà không hề nhận ra ẩn ý của hắn đây?
"Này... không phải như vậy đâu nhé, cậu đừng vội ảo tưởng..."
Xử Nữ vội vàng lên tiếng chữa ngượng, tuy nhiên lời nói dâng đến tận đầu lưỡi rồi lại bị nuốt xuống bụng một cách cay đắng.
Hắn có cảm giác tim mình hẫng một nhịp khi thấy Kim Ngưu đang chăm chú xem trang cá nhân của Bạch Dương, tỉ mỉ tới mức lục cả ảnh cách đây năm để mà thả tim vào. Thỉnh thoảng còn bật cười thích thú.
Sao Kim Ngưu không làm như vậy với hắn ?!
"Này!" - Xử Nữ đột nhiên gằn giọng khiến cô giật mình.
"Gì thế? Sao tự dưng gắt lên?"
"Sao hôm trước đi ăn với tôi cậu không đăng ảnh? Mà với Bạch Dương mới gặp nhau một hôm đã đăng ảnh rồi tag cả vào, check in đủ kiểu rồi ??"
Xử Nữ không hề nhận ra là giọng mình đã lên tới quãng tám mà đổi thành chất vấn, hắn càng không hiểu lí do tại sao lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Chỉ biết là trong lòng đang bức bối vô cùng, cái ngày hôm qua Kim Ngưu mong chờ tới lúc tan học như thế nào, ánh mắt sáng bừng đắm đuối khi thấy Bạch Dương ra sao, ngay cả việc trả lời tin nhắn cũng vô cùng chậm trễ và tối giản,... Tất cả quá đủ để thấy rằng cậu ta đã vui vẻ bên Bạch Dương đến quên cả hắn.
Kể ra cũng vô lí, tự Xử Nữ còn thấy ngạc nhiên, nhưng hắn ghét cái cảm giác bị bỏ rơi như vậy.
Tuy nhiên Kim Ngưu lại không hề nhận ra là hắn đang lộn ruột đến thế nào. Cô chỉ nghĩ Xử Nữ đơn thuần nổi hứng bắt bẻ như mọi khi, một tên nhỏ mọn thù dai không lúc nào là không gây sự với cô.
"Vậy mà cũng phải hỏi." - Kim Ngưu chống cằm nghịch điện thoại, cố tình trêu chọc hắn mà điềm nhiên trả lời - "Là vì Bạch Dương đẹp trai, tag anh ấy vào được nở mày nở mặt. Còn tag tên ẻo lả như cậu thì... có mà xấu cả wall!"
"Thật?" - giọng Xử Nữ trùng xuống, trái hẳn với ban nãy, đột nhiên u ám lạ thường.
Không lẽ Xử Nữ tin thật? Kim Ngưu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì bị cái nhìn lạnh lẽo tới âm độ chiếu thẳng tới. Chỉ buông một lời không đầu không cuối như vậy, khoảng lặng hiếm có giữa hai người khiến cô hoang mang. Kim Ngưu hoàn toàn bị ánh mắt của người đối diện áp đảo đến câm nín.
Tiếng trò chuyện vui vẻ vọng lại từ xa phá vỡ bầu không khí im lặng. Xử Nữ như bừng tỉnh, hàng lông mày hơi cau lại, ánh mắt từ từ dịu xuống. Nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi.
Sau lưng hắn là Kim Ngưu, lúc này đang ngồi thần người dõi theo hắn khuất sau cửa lớp.
"A... đợi đã! Cậu xuống canteen à, chờ mình với!"
Vừa lúc đó Sư Tử tới, cô nàng chỉ kịp dúi cho Bảo Bình bên cạnh cái cặp của mình rồi cuống cuồng chạy theo Xử Nữ. Bảo Bình liếc nhìn Kim Ngưu, vẻ mặt dường như đã quá quen với việc này, cô chỉ thở dài rồi đặt chiếc cặp ngay ngắn vào chỗ Sư Tử.
Không gian rộng lớn chỉ còn vang lên tiếng quạt trần quay vù vù đều đặn.
Một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó. Xử Nữ hoàn toàn biến thành một con người khác.
Không không, hắn vẫn hành cô đến phát điên lên được, nhưng lần này thay vì lên giọng hà hiếp, soi mói bắt bẻ và sai cô làm đủ thứ việc vặt, hắn lại chọn cách im lặng. Không còn những lời mỉa mai chọc ngoáy, thứ duy nhất Xử Nữ dành cho cô là ánh mắt lạnh nhạt hờ hững mỗi khi chạm mặt.
Hắn hoàn toàn coi cô là không khí.
Còn Kim Ngưu, dù có tìm đủ cách làm loạn hay gây sự cũng không thể lay chuyển được cái bộ mặt lầm lì đến gai người kia đến một li. Không khí buổi học nhàm chán hẳn đi, Xử Nữ có bị cô đổ nước ra bàn cũng không hề hé răng lấy nửa câu, chỉ bình thản ra chỗ Sư Tử hỏi xin tờ giấy ăn. Kim Ngưu không chịu thua liền lén lút buộc dây giày hắn vòng quanh chân ghế. Kết quả thành công, kẻ thù ngã sấp mặt, nhưng đã nhanh chóng ngồi dậy và kiên nhẫn tháo từng nút thắt, thậm chí còn kê lại bàn ghế bị xô lệch, hệt như cậu học sinh gương mẫu. Đến một câu chửi thề, một cái nhăn mặt cũng không.
Kim Ngưu vốn đã quen với bộ dạng thét ra lửa của Xử Nữ rồi, thử hỏi trước sự thay đổi đột ngột này sao cô có thể thích ứng được? Vì sao hắn lại giận dỗi vô lí như thế, vì sao người bị trút xuống lại là cô trong khi với tất cả những người khác hắn đều cười nói bình thường? Kim Ngưu bao nhiêu lần chặn đường hắn để hỏi cho ra nhẽ, xong đều chỉ là cô tự lảm nhảm một mình.
Một tuần, đủ để Kim Ngưu nhận ra rằng cô đã quen với việc bị bắt nạt như thế nào. Dù có những lúc tức lộn ruột thật đấy, nhưng nhờ đấu đá nhau như thế mà việc đến trường lại trở nên thú vị hơn rất nhiều. Tiết học không còn buồn ngủ khi cãi nhau với hắn, môn lí trở nên dễ dàng hơn khi hắn ân cần giảng cho cô, cái chất giọng đểu đểu lúc nào cũng lảm nhảm bên cạnh khiến cô không thể khép miệng cười.
Giờ đây, bên cạnh cô là một bị thịt ngồi thù lù và câm như hến. Im lặng đến đáng sợ. Tuy thoải mái thật khi không bị hạnh họe nữa nhưng... kể ra cũng buồn.
Kim Ngưu bỗng ghét cái cảm giác này.
...
Tiếng trống vang lên báo hiệu đến giờ nghỉ giải lao. Xử Nữ từ tốn thu gọn sách vở và đứng dậy, hai tay đút túi quần và ung dung đi xuống canteen. Thiên Bình đã xuống từ khi nào, thậm chí đã kịp mua bánh mì rồi, vừa thấy hắn từ xa liền vẫy gọi.
Trên bàn có năm chiếc bánh mì còn đang bốc hơi nóng giòn. Xử Nữ ngạc nhiên định hỏi thì Thiên Bình đã trả lời:
"Tao gọi sẵn cho mày rồi, mai đến lượt mày trả tiền đấy nhé. Ngồi đi, Song Ngư cũng quay về rồi kìa."
Theo hướng chỉ của Thiên Bình, Xử Nữ thấy Song Ngư và Thiên Yết đang tiến tới cùng vài chai nước trên tay, khuôn mặt bơ phờ sau một hồi vất vả chen lấn. Thiên Bình vội vàng chạy tới đỡ hộ Song Ngư, khuôn mặt rõ vẻ lo lắng:
"Thật là... có mệt lắm không? Đã bảo cứ ngồi đây trông bánh mì đi để mình ra mua nước cho mà không chịu."
"Có gì đâu, cậu mua bánh mì rồi thì mình cũng phải mua nước chứ" - Song Ngư xua tay, cô rút trong túi ra một tập giấy ăn vừa lấy được ở quầy và đặt lên bàn.
Thiên Yết đứng cạnh lườm người bạn não cá đến rụng cả mắt. Ai là đứa ban nãy hùng hổ xung phong đi mua nước để lấy lòng trai, nhưng gọi xong rồi mới phát hiện ra là mình quên tiền trên lớp nên bắt cô trả thay?
Song Ngư cười trừ, nhanh chân chiếm chỗ bên cạnh Thiên Bình, khuôn mặt bừng bừng sức sống như được tiếp thêm năng lượng.
Xử Nữ cũng ngồi xuống vị trí đối diện Song Ngư và lấy bánh mì, nhưng chợt nhớ ra là Thiên Bình đã mua năm cái. Nghĩa là Kim Ngưu... Hắn ngẩng lên nhìn quanh, ánh mắt cố len lỏi vào biển người ùn ùn chen lấn kia tìm kiếm gương mặt quen thuộc, chợt giọng Thiên Yết vang lên đầy châm chọc:
"Tìm Kim Ngưu ấy à? Ban nãy nó có điện thoại nên chạy ra đằng kia nghe rồi."
"Bạn bè còn chưa chào hỏi lấy một câu, mua hộ đồ ăn sáng cũng không một lời cảm ơn mà chỉ quan tâm đến người ta thôi à?" - Thiên Bình chậc lưỡi lắc đầu ngao ngán.
"Mai mời lại là hòa, cần gì phải cảm ơn." - Xử Nữ đáp đều đều
"Này! Đạo đức làm người của mày để cho chó gặm hết rồi à?" - Thiên Bình phẫn nộ đập bàn - "Thế rốt cuộc hai bọn mày có chuyện gì mà cả tuần nay đều tránh nhau như tránh tà thế? À mà không, nói thế cũng không đúng, là mày dỗi Kim Ngưu mới đúng!"
Cái chuyện không muốn bị đả động đến nhất cuối cùng lại bị chính người anh em tốt lôi ra. Xử Nữ sầm mặt quay đi, khẽ lầm bầm: "Nhiều chuyện!"
"Mày không khai thì để tao hỏi thẳng chính chủ xem nhé." - ánh mắt Thiên Bình phóng về phía xa hơn phía sau Xử Nữ, cất tiếng gọi - "Kim Ngưu! Lại đây nhanh lên!"
Xử Nữ lập tức buông bánh mì và quay phắt lại. Đúng là Kim Ngưu, cậu ta đang đi tới, nói đúng hơn là đang chạy, trên mặt hiện rõ vẻ sốt ruột và lo lắng. Bước chân hơi chững lại khi bắt gặp cái nhìn của hắn, Xử Nữ cũng nhận ra hắn đang nhìn chằm chằm vào cô, liền quay đi.
"Sao thế? Có chuyện gì à?" - Thiên Yết hỏi ngay khi nhận ra ngay sự khác thường của Kim Ngưu. Tất cả đều hướng vào cô chờ đợi câu trả lời.
"Mẹ tao vừa gọi điện, báo là trưa nay Phong về nhà nhưng bố mẹ tao không về được, cho nên bảo tao tan học thì về nhà sớm để mở cửa cho nó."
"Phong là ai thế?" - Thiên Bình hỏi
"Em trai mình" - Kim Ngưu hướng sang phía Thiên Yết nài nỉ - "Cuối giờ mày đèo tao về nhé?"
"Hôm nay tao không đi xe, mẹ tao đưa đón..." - Thiên Yết áy náy trả lời.
"Song Ngư..."
"Ơ... tao..." - Song Ngư giật thót mình - "Hôm nay là tao nhờ Thiên Bình đưa đi..."
Song Ngư vừa dứt lời thì không chỉ Kim Ngưu mà ngay cả Thiên Yết cũng quay sang trợn mắt nhìn. Xe vừa mang đi bảo hành tuần trước thế nào mà lại hỏng? Mọi khi hỏng Song Ngư đều than ngắn thở dài và nhờ Thiên Yết đưa đi, sao lần này lại im lặng mà nhờ đúng Thiên Bình thế? Nhìn kiểu gì cũng thấy nó bất bình thường!
"Hay lắm!" - Kim Ngưu mỉa mai
"Sorry..." - Song Ngư chắp tay cười hối lỗi - "Tí nữa lên lớp tao thử hỏi bọn nó xem đứa nào tiện đường đưa mày về được không."
"Đành vậy."
Kim Ngưu thở dài và với tay lấy bánh mì, ngó nghiêng tìm chỗ ngồi. Tuy nhiên chỗ trống duy nhất lại là cạnh Xử Nữ, cái kẻ đang vô cớ chiến tranh lạnh với cô. Bây giờ mỗi lần chạm mặt hắn là cô lại thấy bối rối, đành tìm cách tảng lờ và tránh động chạm nhất có thể. Kim Ngưu toan mặt dày ngồi ké Song Ngư thì nghe thấy tiếng Xử Nữ vang lên:
"Cứ ngồi đi."
Hắn chịu mở lời với cô? Kim Ngưu ngẩn người, nhưng Xử Nữ ngồi quay lưng nên cô không thể thấy được nét mặt hắn ra sao. Nhưng như để khẳng định lại câu nói của mình, hắn chủ động ngồi dịch sang bên cạnh và chừa chỗ cho cô.
Thiên Yết, Song Ngư và Thiên Bình há hốc mồm nhìn. Còn Kim Ngưu, ngay khi hắn lên tiếng với cô liền muốn buông ngay câu hỏi luôn thường trực trong lòng suốt mấy ngày qua.
Vì sao lại giận dỗi?
"Cậu..." - Kim Ngưu rụt rè nhìn hắn
"Sao không nhờ anh Bạch Dương yêu quí của cậu ấy?" - Xử Nữ cắt ngang lời cô, mặt không chút biểu cảm, mà cũng không nhìn cô lấy một lần.
"Nhờ được đã không phải khổ sở thế này rồi, hôm nay khối phải ở lại thêm một tiết mà"
Dù đã biết từ trước nhưng không hiểu sao khi nghe từ chính miệng Kim Ngưu nói ra, hắn lại thấy trong lòng như vừa được trút đi một phần gánh nặng.
Kim Ngưu mắt không rời khỏi Xử Nữ lấy một giây, cô từ từ ngồi xuống cạnh hắn. Việc quen thuộc hàng ngày mà sao bây giờ lại ngượng ngập khó khăn đến thế, thậm chí chỗ đó còn lưu lại hơi ấm của hắn. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên và đầy hồi hộp, sau một tuần dài cuối cùng Xử Nữ cũng bắt chuyện với cô. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, bàn tay cô hơi siết chặt lấy chiếc bánh mì khi nhận thấy trên mặt Xử Nữ chẳng có bất kì cảm xúc nào, hờ hững và lạnh tanh. Hắn đang lơ đễnh nhìn ra chỗ khác.
"Vậy bọn tao đi trước, hai người cứ ở đây từ từ tâm tình..." - Song Ngư lên tiếng sau một hồi thì thầm bàn luận với Thiên Yết, vội vàng kéo cả Thiên Bình đi mất hút. Thiên Yết trước khi đi còn để lại cái nháy mắt khích lệ bạn mình.
"Thế thì tôi cũng..." - Ba con người nhẫn tâm dám đẩy cô vào tình huống oái oăm với cái kẻ không muốn dây vào nhất! Kim Ngưu nhăn nhó định kiếm cớ chuồn nhưng đã bị Xử Nữ cắt lời.
"Cuối giờ đợi tôi ở trước cổng bãi đỗ xe."
"Hả?!"
"Tôi đưa cậu về."
Kim Ngưu kinh ngạc không thốt nên lời, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Có phải đây là dấu hiệu hắn muốn làm hòa với cô không?
Hắn và cô sẽ lại nói chuyện cười đùa với nhau, buổi học sẽ không còn nhàm chán khi có mấy trò trêu chọc tai quái, hắn ỷ thói bắt nạt cô, còn cô lại nghĩ kế trả thù... Sẽ như ngày trước, có đúng không? Một câu nói của Xử Nữ cũng khiến cho Kim Ngưu suy nghĩ cả buổi sau đó.
Và cứ như vậy, mang trong mình sự hồi hộp và hi vọng, Kim Ngưu ngoan ngoãn đứng dưới tán cây cạnh bãi để xe và chờ đợi.
Lớp học vắng dần, sân trường cũng thưa thớt người, bãi để xe cũng chỉ còn lác đác vài cái xe điện.
Kim Ngưu không biết cô đã kiên nhẫn chờ đợi bao lâu, ai đi qua cũng nhìn cô với ánh mắt tò mò. Cảm giác mong đợi ban đầu dần bị thay thế bởi sự sốt ruột nôn nóng.
Cuối cùng Xử Nữ cũng xuất hiện. Vừa thấy hắn Kim Ngưu vội đứng lên, khuôn mặt phấn chấn hẳn, nhưng chiếc xe X-men lao vụt ra mà không có dấu hiệu dừng lại. Nụ cười Kim Ngưu cũng tắt dần.
Không khó để nhận ra, đằng sau hắn đã có người khác. Sư Tử hồn nhiên cười nói, cô ấy không nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Kim Ngưu. Còn ánh mắt Xử Nữ lại không rời cô lấy một giây, hắn để lại cái nhếch môi đắc ý rồi rồ ga, cùng hoa khôi nhẹ nhàng lướt qua.
Thì ra đây là lí do Xử Nữ lại bảo cô đứng đợi hắn.
Đợi chờ vậy là đủ rồi.
Kim Ngưu là người cuối cùng rời khỏi trường, cô lặng lẽ bước đi. Tiền không mang, mọi người đều đã về hết nên chẳng nhờ được ai, việc duy nhất cô có thể là phải bước đi thật nhanh khi nghĩ đến việc bé Phong đang đợi. Tuy nhiên việc đó lại không thể xóa bỏ được dòng suy nghĩ hỗn tạp trong đầu.
Những đám mây đen thoáng chốc phủ kín bầu trời xanh, báo hiệu một cơn mưa giông đang kéo tới...