Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng mùa thu của một ngày mới.
Từng tốp học sinh trong bộ đồng phục trắng bước vào cổng trường với nụ cười háo hức trên môi. Ai nấy vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, thân mật khóac vai nhau, có người lại nhanh chóng mở vở ra ôn bài, trên tay là chiếc bánh mì nóng hổi vừa mua ở canteen. Những cơn gió mát mẻ của mùa thu Hà Nội như hòa cùng với tiếng nói cười rộn rã của tuổi học trò.
Nhưng mọi thứ dường như ngưng lại. Tất cả ánh mắt tập trung vào chiếc BMW bóng loáng đỗ oai phong trước cổng trường. Một tên con trai bước xuống, khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn bước vào cổng trường trước cái nhìn ngạc nhiên tò mò xung quanh.
Mái tóc nâu bồng bềnh được vuốt kĩ lưỡng cùng với dáng người hoàn hảo trong bộ đồng phục phá cách khiến cậu nam sinh trở nên thu hút. Tiếng xì xầm, bàn tán nổi lên không ngớt, một vài lời giới thiệu và làm quen vang lên nhưng chẳng hề khiến cậu ta bận tâm. Cậu nam sinh lạ đó chỉ bình thản đeo tai nghe lên và tiến về dãy lớp học.
Bỗng nhiên...
Àoooo!!
Lượng chất lỏng lớn ập xuống bắn tung tóe. Nam sinh đứng sững lại, cả người ướt sũng như chuột lột. Một mùi tanh bẩn sộc vào mũi khiến cậu ta nhăn mày, tức giận ngẩng lên nhìn.
Cái này... nước lau bảng??
Chưa kịp định thần, một vật thể lạ khác lớn hơn cũng nối tiếp nhè thẳng đầu cậu lao xuống. Cậu nam sinh hoảng hồn lao sang một bên mà kịp thời tránh được. Thứ đó rơi xuống đất và phát ra tiếng "Keng!" chói tai.
Xô nước sắt??????
Không thể tha thứ được!! Tuyệt đối không thể bỏ qua!! Nam sinh lạ lập tức trừng mắt lên tìm thủ phạm. Bóng dáng lén lút của một đứa con gái trên tầng ba đang vội vã quay đi bỏ chạy đập vào mắt khiến cậu ta điên tiết nghiến răng.
Mọi ánh mắt hiếu kì và sợ hãi đổ dồn vào cậu nam sinh mới tới đang đứng giữa sân trường trong tình trạng ướt thê thảm từ đầu đến chân, gương mặt đằng đằng sát khí. Tiếng bàn tán cùng tiếng cười khúc khích vang lên ngày một nhiều hơn, chắc chắn đây sẽ trở thành tâm điểm trong tuần rồi. Đến cả thầy giám thị ở gần đó cũng không ngăn nổi những giọt mồ hôi hột đang lăn trên gương mặt mình.
Đây là cách chào đón thân ái nồng nhiệt của cái trường khốn khiếp này ư???
Cùng lúc đó, lớp A cũng ồn ào không kém.
"Chúng mày chúng mày!!!" Lớp trưởng Lân nhiều chuyện chưa bao giờ hưng phấn như hôm nay, vừa mới vào lớp đã lập tức nhảy lên bục giáo viên, oai phong gào to. Chỉ tiếc là chưa kịp mở mồm phun câu thứ hai đã bị những cá thể khác chặn họng.
"Hotboy mới đến bị tạt nước chứ gì?? Nghe mòn tai rồi, xuống đi bố!" Lớp phó Huy đứng bên cạnh chậc lưỡi phẩy tay.
"Mà không hiểu ai chơi thâm thế nhỉ. Lại còn thả cả xô sắt, không khéo vỡ đầu con người ta, tuyệt diệt cả một mầm non Tổ quốc ấy..." Một người khác nhảy vào góp chuyện.
"Lại còn T đứng bên cạnh nữa. Quả này mà trút xuống đầu ổng thì..."
"Trút xuống đầu tên nam sinh kia thì cũng đâu có khác gì!"
"..." Lớp trưởng Lân nén tiếng thở dài, ngậm ngùi về chỗ cất cặp. Không sao đâu, chỉ là lớp trưởng bị bơ không thương tiếc thôi, như mọi lần ấy mà.
Cô nàng nhiều chuyện nhất trong lớp cũng không bỏ lỡ dịp. Cất điện thoại vào ngăn bàn, tin này lan truyền đến chóng mặt trên Facebook nên cô nàng cập nhật thông tin khá nhanh, ưỡn ngực tự hào nói:
"Vừa nghe được anh thực tập sinh nói, cậu ta là con bạn hiệu phó đấy, được hiệu phó quý như cháu ruột ý."
"Oh shiettttt!!!" Xung quanh đồng loạt hét lên.
"T đang ra lệnh truy nã gắt gao lắm. Nào là phá hoại của công, vô ý thức, suýt chút nữa gây thương tích cho người vô tội, lại còn là cháu cưng của Boss đệ nhị. Lúc ý mặt T còn đỏ bừng lên cơ mà..."
"Thôi quả này... RIP kẻ xấu số đó rồi. Chết không toàn thây với T mất..."
Ai ai cũng tiếc thương cảm thán, tuy nhiên cũng không khỏi nể phục. Anh hùng hảo hán, hảo hảo hán! Oanh tạc lộng hành, không sợ trời không sợ đất, coi T bằng vung, dám liều lĩnh to gan chơi thâm như thế. Nhưng phải chi dịch sang bên thầy giám thị khoảng một mét nữa có phải hay hơn không. Tụi nó lập tức sẽ lập miếu thờ vinh danh muôn đời.
Thật ra không phải ai ai cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Phía cửa lớp, có hai nữ sinh vừa cầm bánh mì vừa đứng nghe nãy giờ. Không hiểu sao càng nghe, một người thì mặt đờ ra, một người thì mặt tối sầm. Quay sang nhìn nhau, quả nhiên đúng là tri kỉ, lập tức bắt được chung một luồng suy nghĩ. Nhắc mới nhớ, bảo sao con ranh kia hôm nay lại nhờ mua bánh mì mà không chịu vác thân xuống canteen.
Phía cuối lớp, bên chiếc bàn kê cạnh cửa sổ, một đứa con gái đang đập đầu lia lịa xuống cái bàn mà đau khổ đến phát khóc, bỗng ngay lập tức ngưng ngay cái điệp khúc đập bàn khi cảm nhận được hương thơm hấp dẫn của bánh mì đang tới gần. Chậm rãi ngẩng lên nhìn, không hiểu sao con bé lại thấy rùng mình trước cái nhìn chằm chằm của Thiên Yết. Thôi bỏ mẹ! Kiểu nhìn này... chắc chắn là nó biết rồi...
"Kim Ngưu, nãy mày cầm xô nước lau bảng đi đổ, nhưng sau đó lại trở về tay không với khuôn mặt tái mét. Hành động đó là sao?"
Kim Ngưu nuốt nước bọt cái ực. Mặt hằm hằm mà giọng nói lại nhu mì sởn da gà, hình như nó đang kiềm chế không đập cái bánh mì vào đầu cô lắm đây.
"Tao không biết!! Tao không biết gì hết!!!" Kim Ngưu đau khổ gào lên.
"... Lớp trưởng đang hỏi sáng nay ai trực nhật mà xô nước lau bảng đâu không thấy. Để tao báo với nó."
Song Ngư khinh bỉ hừ nhẹ, đoạn kéo Thiên Yết lao ra chỗ đám đông đang tụ họp trên kia. Nhưng chưa đầy hai bước, lập tức cánh tay cô bị kéo ngược lại.
"Được rồi là tao! Tao làm mất xô nước!"
"Và...?"
"Tao đổ nước lau bảng vào đầu người ta!!" Kim Ngưu nhắm mắt khai liền một lèo, phó mặc cho số phận trôi về đâu thì trôi.
Vừa dứt lời, bỗng dưng không khí xung quanh lại im bặt một cách đáng ngờ. Hai con bạn cô nhìn chằm chằm.
"Sao mày không chạy xuống và cố tình đâm vào người ta ý, xong kiếm cớ cãi nhau một trận có phải hiệu nghiệm hơn không??" Thiên Yết mỉa mai.
"Mày nghĩ tao muốn thế à???"
"Chẳng phải mày bị lên cơn à nên mới đi chuốc họa vào thân??"
"Tao không lên cơn. Đại loại là tao không cố ý nhằm vào thằng đó. Tao..."
Sự im lặng đột ngột của Kim Ngưu khiến Song Ngư và Thiên Yết không nén nổi tò mò. Phút chốc khuôn mặt đau khổ kia được thay thế bằng nụ cười quái chiêu thâm hiểm thường ngày, Kim Ngưu tự hào nói:
"Tao định nhằm vào T, ai ngờ..."
"..." Song Ngư im lặng một hồi, quay sang Thiên Yết thì thầm. "Mà thấy chúng nó bảo T đang truy nã gắt gao lắm, ai mà lập công chắc chắn sẽ có thưởng lớn đấy."
Chỉ thấy Thiên Yết gật đầu lia lịa chắc nịch không cần biết trời đất là gì, mặt Kim Ngưu lập tức nổi lên ba sọc đen, lắp bắp:
"Này này bạn thân..."
"Ơ, cậu là ai?"
Kim Ngưu lập tức biết điều, vội vàng kéo áo năn nỉ ỉ ôi. Nào là bạn thân tri kỉ thân thiết gắn bó với nhau bao năm, nào là T mà biết sẽ bẻ cổ cô mất...
Cần phải nói sơ qua một chút. T không ai khác chính là thầy giám thị Trọng Tấn kính mến của trường. Với ba chục năm kinh nghiệm dạt dào, không gì có thể qua nổi con mắt tinh tường của thầy. Thực sự không hổ danh là Trọng Tấn, một tay bắt được cả lũ học trò mà vẫn đứng vững như núi Thái Sơn.
Cái tên T là do Kim Ngưu đặt ra, dần dần nó trở thành cái tên đặc biệt phổ biến trong trường. Nếu có ai hỏi thì đám học sinh đều ngoan ngoãn khai: T là Trường Tồn, mong thầy sống mãi với chúng em, mong thầy trường sinh bất lão để dạy bảo chúng em.
Thực chất, T còn là tuyệt tôn, tuyệt tử.
Điều đó đâu có sai, bởi tóc thầy đã bắt đầu rụng đi biết bao nhiêu sợi quý báu ngọc ngà rồi mà thầy vẫn phòng không gối chiếc. Do thông cảm sâu sắc mà lũ học trò đã luôn gọi thầy bằng cái tên thân mến như vậy.
Đó là lý do mà Kim Ngưu luôn thầy đặc biệt ưu ái bởi cô nàng là một trong những nữ sinh vô cùng đặc biệt trong trường, và cũng là người duy nhất làm tóc thầy rụng đi khá nhiều từ trước đến nay. Vậy nên với tội lớn như vậy, làm sao thầy có thể rộng lượng bỏ qua?
"Đi nào Song Ngư." Thiên Yết bình thản nói.
"Hai cái bánh mì đặc biệt!!" Nhận được cái nhìn sắc lạnh của Thiên Yết, Kim Ngưu vội vàng hét lên. "Bonus hai trà xanh Thái!! Hai ngày!!!"
Lắc đầu.
"Mai về sớm đi Dingtea??"
"..."
"Xem phim!! Cuối tuần này!! Kèm bỏng và nước tại CGV!!!"
"... Hí hí!"
Nghe tới đó, ánh mắt của hai đứa nó giãn ra, híp thành một đường thẳng. Đểu! Vô cùng đểu! Lắm lúc cô còn thấy bạn xã giao tốt hơn gấp vạn lần!
"Giang hồ lên!!!!!!"
Đã đến lúc lớp trưởng Lân phát huy tác dụng của mình, hít một hơi gào to. Đám đông giải tán, vội vàng về chỗ mình và sửa sang lại quần áo. Mọi tiếng nói đều im bặt khi cô chủ nhiệm hùng dũng bước vào. Qua cặp kính đen, mắt cô lia một vòng quanh lớp như radar dò bất cứ hành động khả nghi nào của lũ học trò.
"Em kia, ra nhổ kẹo cao su!"
"Cậu này đứng thẳng lên, sơ vin tử tế vào!"
"Hai cô cậu cuối lớp, vào giờ học rồi, đứng chào giáo viên mà vẫn chơi cờ caro thế hả?? Cuối giờ ở lại quét hành lang cho tôi!!"
Cô Giang hồ khẽ gật đầu hài lòng khi thấy cả lớp đã bắt đầu ổn định. Bỗng cặp mắt sắc lạnh lóe lên tia nghi ngờ, cái cô học trò nghịch ngợm trong lớp hôm nay lại im bặt đến lạ. Mắt cô lia về cuối lớp, lập tức thu được bóng dáng một cô nhóc đang thập thò lén lút sau lưng người đằng trước, bực mình lên giọng:
"Kim Ngưu! Đứng chào giáo viên mà lại rúm ró thế à? Hay là lại gây ra tội gì rồi?
Tuy cái tiếng rít lên vô cùng đáng sợ của cô chủ nhiệm khiến không ít người lạnh sống lưng nhưng Kim Ngưu lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô Giang hồ hỏi như vậy thì nghĩa là... cô vẫn chưa biết gì đúng không?!
"Dạ không có gì đâu ạ!"
Kim Ngưu nhanh nhảu đáp và ngồi xuống, còn nở một nụ cười nhăn nhở vô tội. Cô chủ nhiệm tạm thời bỏ qua sau khi để lại một cái nhìn sắc bén, đoạn quay về phía cửa lớp và nói:
"Cô xin giới thiệu với cả lớp: Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới. Vì một số lý do nên hôm nay bạn ấy sẽ vào muộn một chút. Vào đi em."
Mọi ánh mắt đồng loạt hướng ra phía cửa lớp. Học sinh mới từ từ bước vào, khẽ mỉm cười. Những lời xì xầm bàn tán lập tức nổi lên, hiếu kì nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Cũng không hẳn là mọi, chính xác hơn là một nữ sinh đang có tâm trạng hoàn toàn trái ngược.
Kim Ngưu như hóa đá, khóe môi cứng đơ không nói nên lời. Dù đã thay bộ đồng phục khác hay có bị băm vằm ra nghìn mảnh thì cô vẫn nhận ra, hắn chính là tên trời đánh đã may mắn nhận được xô nước quý hóa của cô. Giờ thì hắn tìm đến đây để làm gì? Trả thù?? Hay tố cáo cô vì tội cố ý gây thương tích người khác???
Là tai nạn! Tai nạn thôi mà!! Cầu mong hắn ta đừng có chấp nhặt nhỏ nhen vậy chứ!!!!
"Đây là Xử Nữ, và từ hôm nay bạn ấy sẽ là học sinh mới của chúng ta" Cô Giang hồ mỉm cười tươi như hoa. "Lớp còn hai chỗ trống, em muốn chọn chỗ nào?"
Xử Nữ chậm rãi tia một vòng quanh lớp học. Nữ sinh A cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà cái đứa con gái vô duyên ban nãy hình như không có ở đây... Ánh mắt dừng lại ở cái bàn cuối lớp cạnh cửa sổ, cái bóng dáng nem nép cúi gằm mặt trốn sau quyển sách giáo khoa dày cộp kia lập tức thu vào tầm mắt.
Có nên nhắc cho bạn ấy biết là cầm ngược sách rồi không?
"Em ngồi bàn này ạ."
Xử Nữ nhanh chóng tiến về chỗ trống bên chiếc bàn cạnh cửa sổ kia. Động tác hoàn toàn tự nhiên ném cặp xuống và lấy sách vở ra, cậu cất giọng tốt bụng nhắc nhở:
"Cầm ngược sách rồi cậu ơi."
"Cảm... cảm ơn..."
Kim Ngưu giật thót mình, biết không tránh được liền từ từ hạ quyển sách xuống, nhe răng cười đáp trả. Thoáng chốc cái tên bên cạnh nhìn cô chằm chằm, bỗng khóe miệng giật giật, quai hàm muốn rơi bộp xuống đất lắp bắp không nói nên lời.
Cậu ta... cậu ta chính là cái đứa con gái to gan dám hất nguyên xô nước lau bảng vào đầu cậu đây mà! Chả trách thái độ rúm ró khác thường của cậu ta. Giờ thì đụng độ nhau ở đây, có trốn đi được bằng trời!!
"Haha... chào cậu. Chúng ta có duyên với nhau nhỉ..." Kim Ngưu cười như mếu, muốn khóc mà chẳng khóc được.
Thôi xong! Đời cô đến đây là nở hoa rồi...
Chưa bao giờ Kim Ngưu căm ghét tiếng trống như hôm nay.
Mọi khi, cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, thật chậm, và rồi đến tiết cuối lại bị cơn đói hành hạ thêm khiến cho Kim Ngưu gục xuống bàn. Và rồi, tiếng trống vang lên như cứu rỗi linh hồn đang lả đi vì đói, nó cho cô cảm giác thế giới xung quanh như trở nên tươi đẹp hơn, gợi cô nhớ tới mâm cơm ngon lành nóng hổi đang chờ đợi ở nhà.
Nhưng hôm nay, Kim Ngưu cảm thấy căm thù tiếng trống biết bao. Buổi học hôm nay trôi đi nhanh quá, loáng một cái đã đến tiết cuối rồi.
Đáng lẽ ra cô phải vui mừng chứ?
Cơ mà trong tình thế này sao có thể vui được, khi mà cái tên trời đánh bên cạnh cả buổi hôm nay cứ nhìn cô với ánh mắt không thể đểu hơn, dường như đang tính toán gì đấy. Kim Ngưu đã cố tình gục xuống bàn, nhìn ra cửa sổ, chăm chú ghi bài để ngó lơ hắn, vậy mà cái nụ cười nửa miệng khinh khỉnh kia cứ đập vào mắt, hại cô không thể tính kế thoát thân được. Đã thế, tên đó không mở một lời nào, chỉ nhìn cô cười gian tà và để lại đúng một mẩu giấy.
"Cuối giờ. Hành lang. Tôi tính sổ với cậu!"
Dù phải thừa nhận là chữ hắn khá đẹp, nhưng Kim Ngưu không thể đem câu "Nét chữ nết người" vào đây được. Cô thề, tên đó đích thị là một tên hám gái vô sỉ. Vừa trống giải lao một cái, hoa khôi Sư Tử cùng một vài nữ sinh trong lớp quay xuống làm quen, lập tức mắt hắn sáng rực lên, không chút ái ngại mà điêu luyện tán gái, chỉ năm phút sau đã thản nhiên kéo gần một phần ba lớp xuống canteen! Loạn! Loạn hết cả rồi!!
Đã vậy, hai con ranh bạn thân của cô cũng không tiếc lời khen về cái nụ cười nửa miệng của hắn. Cho xin đi, cái nụ cười chết tiệt đó đã ám cô cả ngày hôm nay, hại cô sởn gai ốc toát mồ hôi hột chứ quyến rú chỗ nào!?
Tên khốn sở khanh, vô liêm sỉ!!
Tùng! Tùng! Tùng!
Trống... Trống rồi. Thời khắc định mệnh đã tới, Kim Ngưu vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh như tên bắn lao vụt ra cửa. Nhưng cái tên trời đánh bên cạnh dường như đã đi sẵn guốc trong lòng người khác, dễ dàng túm lấy cánh tay cô lại ngay trước cửa lớp, đàng hoàng lôi xềnh xệch vào trong.
Vậy là kế hoạch đào tẩu đã thất bại.
"Đi đâu? Tính bùng hả??" Xử Nữ vẫn giữ chặt cánh tay đề phòng cô chạy mất, nhướng mày hỏi.
"Haha... không có..."
Kim Ngưu lắp bắp, tên khốn này ăn gì mà khỏe vậy?? Lớp học thoắt cái đã không còn bóng người, bác lao công cũng tuyệt tình bỏ rơi cô, thôi tạch! Cô xong đời rồi.
"Cậu gây tội tày đình, làm hỏng bộ đồng phục mới tinh của tôi, làm tôi mất mặt giữa sân trường ngay buổi đầu tiên, suýt làm tôi vỡ đầu vì xô nước sắt... giờ lại muốn trốn sao???"
Mối nhục cuối cùng cũng đã được xả ra đúng người đúng tội, Xử Nữ uất ức gào lên, lòng tự trọng của hắn đang bị đả thương một cách nghiêm trọng, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta được???
"Là tai nạn. Tai nạn thôi mà! Tôi không hề cố ý!!!" Kim Ngưu vội bào chữa.
"Và cậu vội vàng chạy biến đi không một lời xin lỗi??" Xử Nữ trừng mắt, thật không thể chấp nhận nổi!
"Tôi chưa kịp..." Khuôn mặt Kim Ngưu xuất hiện ba sọc đen, chuyển sang cười nịnh nọt. "Vậy bây giờ tôi xin lỗi nhé?"
"Quá muộn rồi."
Cái trừng mắt ban nãy lập tức biến thành nụ cười ngạo nghễ. Kim Ngưu phát tiết lên được, giá như có cưa ở đây thì nhất định cô sẽ băm hắn làm nghìn mảnh. Cái tên này rốt cuộc hắn muốn gì? Lùa cô vào bẫy, xong tốt bụng giải thoát cho cô bằng cách lùa vào cái bẫy khác, thì ra đây là lý do cả ngày hắn ngồi cười đểu cô sao?
"Vậy cậu muốn cái chết tiệt gì hả??" Kim Ngưu gào lên, cô muốn giẫm bẹp cái bản mặt đạo đức giả của hắn đi cho rồi!
"Thành thật khai báo cho tôi: Động cơ của cậu khi làm tôi mất mặt là gì?"
Xử Nữ khoanh tay nhìn cô, ánh mắt hằm hè khiến Kim Ngưu lạnh sống lưng. Hắn còn muốn gì nữa, chẳng phải cô đã nói rồi sao??
"Tôi nói rồi. Là tai nạn, tôi không hề muốn nhằm vào cậu!"
"Nói thẳng ra đi. Cậu muốn gì? Gây sự chú ý, hay có mối thù với tôi từ trước..."
"Phì!!!"
Kim Ngưu phụt cười cắt ngang lời nói của Xử Nữ. Tự dưng Xử Nữ thấy nóng mặt, cậu ta lại làm hắn mất mặt thêm lần nữa. Hắn đã nói gì sai sao??
"Ảo tưởng!! Cậu nghĩ cậu là ai, con ông chủ tịch công ty đứng đầu thế giới? Hay con lai Anh Hàn Nhật vậy mà nghĩ ai ai cũng muốn gây sự chú ý với cậu chứ?" Kim Ngưu lăn ra cười sằng sặc. "Nếu tôi có cố tình thì cũng chỉ là do trông cậu quá gợi đòn mà thôi."
"Được! Vậy là thừa nhận rồi nhé, cậu cố tình hất xô nước vào tôi" Xử Nữ nghiến răng, nữ sinh này lại hạ nhục hắn một lần nữa.
"Ế ế bình tĩnh nào!!" Kim Ngưu liền lập tức thu lại điệu bộ nhăn nhở, tuy nhiên đuôi mắt vẫn hơi cong lên do nín cười. "Tôi chỉ bảo là nếu thôi mà!"
"Thế vì lý do gì mà lại là tôi? Hay bản thân cậu có cái suy nghĩ hất nước lung tung như thế nên mặc kệ trúng ai thì trúng??"
"Nói rồi, tôi không hề cố ý!!"
"Nhưng lại là tôi - một người lạ hoắc mới ngày đầu đi học đã bị dính chưởng?!" Xử Nữ đột ngột cao giọng.
"Khổ quá nói rồi!!" Kim Ngưu không kiềm chế nổi nữa mà hét to. "Tôi không hề muốn nhắm vào cậu! Người tôi muốn nhắm đến là T!!!!!!!"
"..."
"..."
"..."
"À, ra là vậy..."
"..."
Hắn đang cười. Đuôi mép hơi nhếch nhếch lên kìa, đểu! Y hệt như con cá sấu! Mà nham hiểm thâm sâu khó đoán như vậy đích thị là cá sấu rồi!!
"Người tôi muốn nhắm đến là T!" ...
T.
T..
T.......
"T là thầy giám thị nhỉ?"
Khí thế hùng hổ ban nãy biến mất, Kim Ngưu chỉ biết im bặt, nín thinh ngậm ngùi nhìn chiếc máy ghi âm nhỏ xinh đang tung lên tung xuống trong tay hắn. Ức đến nghẹn họng, ức không nói nên lời. Trong đầu cô đang nghĩ muôn vàn kế để có thể băm vằm tên trước mặt mà không bị lên báo An ninh thủ đô ngày hôm sau.
"Thầy giám thị đang truy nã gắt gao lắm. Tự giác tố cáo ắt hẳn sẽ có thưởng đấy. Đi, tôi với cậu lên phòng giám thị uống chè miễn phí. Trưa rồi, chắc cậu cũng khát khô cổ phải không?"
Cậu ta cười dịu dàng, đột ngột chuyển giọng tử tế đột xuất. Lần này thì tim Kim Ngưu ngừng đập, tiếng còi cảnh báo nguy hiểm vang lên dồn dập trong đầu cô. T cạo trọc cô, cô Giang hồ sẽ siết cổ cô, cuối cùng là tên khốn này sẽ đá cô xuống sông Hồng phi tang trôi mất xác. Đời tàn đến nơi rồi...
"Tôi cũng khát lắm rồi. Nghe nói chè ở phòng giám thị là ngon nhất đó!"
Xử Nữ thản nhiên kéo tay cô lôi xềnh xệch ra phía cửa. Không! Không thể để T cạo trọc rồi lấy tóc cô đắp lên đầu được! Kim Ngưu ngồi sụp xuống ăn vạ, ai oán gào lên:
"Được rồi được rồi cậu muốn gì để tôi chuộc tội?? Tôi biết lỗi rồi mà, chỉ cần cậu đừng nói với T hay cô Giang hồ thôi!!!"
"Là cậu nói đấy nhé."
Xử Nữ nhún vai, nếu cậu ta đã nhiệt tình như vậy thì cậu nỡ lòng nào từ chối được.
Kim Ngưu đờ người chột dạ, hình như đây không phải ý hay.
Có lẽ cô nên để T cạo trọc đầu thì hơn...