Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra mắt phụ huynh bạn gái tương lai, nếu được lòng các bậc trưởng bối thì cô gái sẽ thuộc về hắn vào một ngày chẳng xa nữa. Bởi vậy...
Mọi thứ.
Phải.
Thật.
Là.
Chỉn chu.
Thân là thằng đàn ông, vậy mà không ngờ có ngày Xử Nữ lại đứng trước gương hơn nửa tiếng đồng hồ để chải chuốt bàn thân mình. Gương mặt sạch sẽ sáng sủa, mái tóc hôm nay cũng không dám vuốt bừa bãi như mọi khi mà chỉ chải suông, outfit áo sơ mi đã được là thẳng thớm và quần kaki hết sức đơn giản, gợi lên vẻ đẹp trẻ trung khỏe khoắn của cậu nam sinh cấp ba mà không kém phần đĩnh đạc. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy chưa ổn.
Dù gì cũng là ra mắt phụ huynh bạn gái, sao có thể xoàng xĩnh được?
"Đi thôi cái thằng này!" - đứng khoanh tay dựa tường bên cạnh, Hoàng Thiên sốt ruột nhìn cậu em trai vốn cầu toàn kĩ tính của mình mà lên giọng thúc giục - "Sắp muộn giờ đến nơi rồi đây này, mày còn định để người ta chờ nữa à?"
"Nhưng mà..." - Xử Nữ ngập ngừng - "... theo anh em có nên mặc complet cho lịch sự không nhỉ? Hay anh cho em mượn cả bộ đi, em cần phải..."
"Mày tin hai bác sẽ gϊếŧ mày vì mày đến muộn chứ không phải là sơ mi quần âu gì không??"
Xử Nữ anh gằn giọng, đoạn kiên quyết túm cổ lôi xềch xệch thằng em ra khỏi nhà.
Để tên chủ nợ đáng ghét đối phó với ông bố khó tính nghiêm khắc của cô, tự khắc hắn sẽ thấy sợ, và ngày cắt được cái đuôi phiền phức này sẽ chẳng còn bao xa nữa. Cho nên...
Phải.
Đàn.
Áp.
Tâm.
Lí.
Đối.
Phương.
Ngay.
Từ.
Đầu.
"Nói trước nhé, bố tôi có lẽ, mà không, chắc chắn sẽ gây khó dễ và hỏi cậu vặn vẹo bởi ông không thích mấy thằng cứ vuốt tóc rồi cưỡi xe điện đi lông nhông, quần áo chỗ vá chỗ đụp này n..."
... ọ
Vừa mở cửa, Kim Ngưu cứ theo chiến thuật từ trước mà nhắm mắt xổ một tràng. Cơ mà đang nói dở thì im bặt, cô nàng trợn mắt, ai thế này?
Sao tóc hôm nay lại đơn giản thế? Mấy cái quần bò chỗ rách chỗ vá mọi khi đâu rồi? Mấy cái áo dây dợ loằng ngoằng với hình vẽ hầm hố phong cách Swag cũng đâu mất rồi?? Không thể nào, cái người ăn mặc lịch sự trước mặt tuyệt nhiên không phải là tên khốn cô quen!
Không thể nào. Cúi đầu khiêm nhường, lời nói lễ phép gọi dạ bảo vâng, tay kính cẩn dâng túi hoa quả trước ông bố khó tính của cô, cái người này tuyệt đối không thể là Xử Nữ được! Kim Ngưu đứng dẹp sang bên cạnh mà mồm há hốc mắt trợn tròn. Vốn tưởng hôm nay con sói ca này sẽ bị bố cô bẻ trụi răng nanh mà biết điều thu vuốt về, xong ai ngờ hắn đã chuẩn bị từ trước mà mài nhẵn cả hàm. Từ cọng tóc xuống ngón chân đều không có chỗ nào bắt lỗi được, quả thật là không thể đánh giá thấp mà!
Mẹ cô, người đã sớm bán đứng con gái mình ngay từ khi nghe thằng em nhiều chuyện hớt lẻo đang xởi lởi kéo hai anh em hắn ngồi xuống dùng trà ăn bánh. Nụ cười hiền hậu yêu thương đặc biệt dành cho Xử Nữ khiến cô có cảm giác thật không bằng con ghẻ.
"Ngưu, còn đứng đó làm gì? Mau mang chỗ hoa quả này vào rửa rồi xem nồi canh măng thế nào đi chứ." - người mẹ thân yêu đưa cho cô túi hoa quả mà tên "bạn trai nhận vơ" mang tới và dặn dò - "Rửa nhẹ thôi kẻo dập đấy, tí mẹ vào kiểm tra."
Mà không, đến bịch hoa quả cô cũng còn không bằng. Xem kìa, Kim Ngưu lủi thủi ôm túi vào trong bếp, mẹ cô đã sớm bị khuôn mặt đẹp trai lừa tình của Xử Nữ mê hoặc mất rồi.
Chỉ hận không thể tay không bóp nát quả cam. Kim Ngưu vừa trông bếp vừa nghển cổ kiễng chân nghe ngóng. Tiếng nói cười rôm rả vọng từ bên ngoài khiến phận con ghẻ cô chỉ biết tức tối đau khổ.
Chung chung về gia đình rồi học hành, sở thích cá nhân, thế mà cuộc nói chuyện cũng trở nên cởi mở thân thiết hơn từ bao giờ. Hoàng Thiên vui miệng kể Xử Nữ nhà cháu ở nhà thế này thế nọ, mẹ cô cũng cười cười đáp lại, ừ thì cái Kim Ngưu nhà cô cũng thế nọ thế kia khác gì đâu, bọn trẻ ấy mà... Xen lẫn trong cuộc đối thoại là tiếng mẹ cô "Xử Nữ ăn cam này cháu, phải rồi, thanh niên tuổi này phải ăn nhiều vào mới có sức chứ."
Giọng bé Phong lanh chanh hồn nhiên bên cạnh, thằng nhóc có vẻ rất thích hai anh em Xử Nữ. Còn bố Kim Ngưu, ông có phần kĩ tính và lạnh lùng với người ngoài, đặc biệt có thành kiến với mấy nam sinh tầm tuổi này mà theo như ông đánh giá là lũ choai choai cưỡi xe điện lượn lách ngoài đường, vậy mà tông giọng cũng càng ngày càng ấm áp ôn hòa. Chắc hẳn ấn tượng tốt đẹp đầu tiên đã được in đậm khi ông thấy cậu trai bảnh bao lịch sự xuất hiện với chiếc mũ bảo hiểm trên tay, tác phong nghiêm túc chấp hành luật "Chưa đủ mười tám tuổi chưa được lái xe" mà ngồi ngay ngắn sau lưng Hoàng Thiên. Con sói này quả là âm mưu mà!
Ngồi chơi một lúc mà Kim Ngưu cảm giác hai vị khách mới đã thành người một nhà vậy. Xử Nữ anh vui vẻ nói chuyện với bố Kim Ngưu, khiêm nhường trau dồi kinh nghiệm quý báu từ người đi trước. Xử Nữ em thì đứng dậy, thấy mẹ cô định chạy ra siêu thị mua mấy thứ cũng nhiệt tình đi theo để phụ xách đồ. Túi lớn túi bé hắn một mình tự tay mang vào tận trong bếp, trong khi bên cạnh mẹ cô cười hài lòng không ngớt. Rửa rau hắn cũng lăng xăng xin làm, thậm chí còn đọc vanh vách tên từng loại rau sống trong rổ làm quai hàm Kim Ngưu rơi bộp xuống đất, shock không nói nên lời.
Đây là cái kẻ mà tới hôm nọ đi chợ cùng cô còn không phân biệt được rau thơm rau mùi đó ư??
"Có gì đâu bác, mấy chuyện cỏn con này ở nhà cháu làm suốt ấy mà." - Xử Nữ vừa nói vừa nhanh nhảu giúp mẹ cô bày bát đĩa lên bàn ăn, đoạn nháy mắt với Kim Ngưu khi bắt gặp nụ cười khẩy mỉa mai trên gương mặt cô.
Xem cái kẻ hậu đậu đến một đĩa phở cuốn cũng không cuốn nổi vừa lên tiếng kìa!
Bát canh măng, đĩa nem rán, bánh chưng, giò chả, thịt gà, xôi gấc,... chào đón anh em nhà Xử Nữ là mâm cơm Tất niên thịnh soạn nóng hổi. Sự đối đãi nhiệt tình, chân thành như con cái trong nhà khiến Xử Nữ ngồi thần người trước mâm cơm hồi lâu, sống mũi đã sớm cay xè.
Đã bao lâu rồi hắn mới cảm nhận được không khí ấm cúng của gia đình sum họp đêm ba mươi Tết? Hắn hiểu, hắn thông cảm cho bố mẹ mình vì hoàn cảnh công việc mà phải đi làm xa, nhưng bản thân cũng không thể không chạnh lòng khi Tết năm nào cũng chỉ lủi thủi mình hai anh em như thế. Một chút không khí đông vui gia đình cùng đón Giao thừa, đó là ước nguyện hằng năm của Xử Nữ, và lần này, chính cô bạn cùng bàn đã là người cứu rỗi hắn, đem lại cảm giác gọi là nhà.
Còn một món đặc biệt cuối cùng mà Kim Ngưu cứ úp mở mãi cho tới giây cuối cùng, khi tất cả đã quây quần bên bàn ăn tối, cô nàng mới bê ra và đặt trước mặt "tên bạn trai hờ". Đĩa phở cuốn giản dị bình dân trở nên nổi bật giữa những món ăn cầu kì muôn màu ấy, Kim Ngưu cùng mẹ đã chuẩn bị từ trước cho Xử Nữ. Trước ánh mắt trợn tròn ngạc nhiên của hắn, cô nàng chỉ khẽ nhún vai ậm ừ:
"Đừng xúc động quá nhé. Tôi biết cậu thích ăn nên ... ờm, vậy đó!"
"Eo ơi tình yêu kìa..." - bé Phong nhăn mặt châm chọc - "Sến quá đi!"
Nhóc à, sau này nhóc sẽ hiểu tình yêu nó điều kì diệu đến thế nào đấy!
Bữa cơm hôm ấy ngon tới mức Xử Nữ chẳng màng tới việc giữ hình tượng nữa. Chẳng phải nem công chả phượng gì, nhưng giá trị tinh thần trong từng lớp nem, từng lát phở cuốn ấy lại khiến món ăn trở nên ngon gấp bội. Đáy mắt đã sớm phủ làn nước mỏng, Xử Nữ nén tiếng nấc hạnh phúc trong từng miếng và. Trong niềm xúc động tột cùng ấy, hắn chẳng thể thốt ra được từ nào khác ngoài hai chữ "Cảm ơn" nghẹn ngào.
Mẹ Kim Ngưu gắp vào bát Xử Nữ miếng nào là hắn ăn hết ngon lành. Hai vị phụ huynh nhìn hắn mỉm cười hài lòng, Kim Ngưu bên cạnh cũng dừng đũa, khóe môi tủm tỉm cười.
Hoàng Thiên vỗ nhẹ lưng hắn và nhắc nhở, ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, song chính anh cũng vui mừng khôn xiết khi chứng kiến em trai mình ăn ngon lành. Xử Nữ bề ngoài hay tỏ ra mạnh mẽ, khôn lớn và bất cần, tuy nhiên bên trong lại khá nhạy cảm và dễ suy tư. Thân là con cả trong nhà, lại là người lớn, Hoàng Thiên hiểu quá rõ mong muốn lớn nhất mà đơn giản nhất của cậu em mình nhưng anh chẳng thể đáp ứng được nó. Bởi vậy, bản thân anh cũng cảm thấy biết ơn gia đình Kim Ngưu rất nhiều.
Lớn đến mấy thì Xử Nữ vẫn luôn là cậu em ngỗ nghịch bướng bỉnh trong mắt anh mà thôi. Nhưng gần đây Hoàng Thiên nhận ra ở thằng nhóc có biết bao sự thay đổi rõ rệt. Dường như đã sống có trách nhiệm hơn và biết nghĩ cho người khác, việc nhà còn làm tranh với anh mà không cần nhắc, hăng hái tự đi chợ mua đồ, thậm chí còn học nấu vài món đơn giản, tay nghề cũng không tồi chút nào... Những thay đổi mà anh đã trông chờ lâu nay ở cậu em, chẳng phải đều là nhờ cô gái này sao?
Là bởi Kim Ngưu thích người trưởng thành chững chạc, Xử Nữ giải thích với anh bằng câu nói ngắn gọn với ánh mắt sáng ngời đầy quyết tâm. Tình yêu thật có sức mạnh đáng kinh ngạc!
...
Bên bàn trà phòng khách sau bữa cơm, bầu không khí bao trùm bởi tiếng hát êm ái của cô ca sĩ trong chương trình văn nghệ chào đón năm mới trên tivi, bố Kim Ngưu dường như đã thay đổi hẳn thái độ xa cách lúc trước. Ông trầm ngâm quan sát "cậu bạn trai của con gái mình", Xử Nữ đang thành thục cùng Kim Ngưu bày bánh kẹo mứt Tết lên bàn và giúp mẹ cô gọt hoa quả, vừa làm vừa cười đùa vui vẻ với bé Phong. Biểu hiện rất tốt, khuôn mặt ông giãn ra. Hài lòng nhận miếng táo từ đĩa hoa quả mà Xử Nữ lễ phép mời, bố Kim Ngưu hỏi:
"Vậy là hai đứa đang quen nhau?"
"Ơ hay, con đã bảo là không phải rồi mà!" - Kim Ngưu giật mình vội thanh minh, gương mặt uất ức tột cùng. Nói đi nói lại, nói thế nào đi nữa mà mấy người trước mặt, hay còn gọi là bố mẹ ruột và cậu em trai quý hóa đều không tin cô là sao??
"Chị ngượng không dám nói ra chứ gì??" - bé Phong cướp lời, bĩu môi - "Lần trước rõ ràng em thấy hai người nắm tay rồi, chị còn chối gì nữa!"
"Đấy là..." - Kim Ngưu đỏ mặt ấp úng, cũng phải, vì sao hôm ấy cô lại không đẩy hắn ra cơ chứ? Tay trong tay như vậy, để hắn dễ dàng tiến tới lấn át, chẳng phải cũng là đồng phạm rồi sao?
"Xử Nữ, không có gì phải ngại cả." - người mẹ trẻ trung của Kim Ngưu cũng buông con dao gọt hoa quả xuống và quay sang nhìn hắn, háo hức hỏi - "Kể cho bác xem nào, cháu thấy Kim Ngưu thế nào? Vì sao cháu lại thích con bé?"
"Chị ấy có hay đánh anh không?" - bé Phong nhăn mặt không từ cơ hội nói xấu chị gái mình, vừa dứt lời cậu nhóc đã nhận được cái lườm rụng mắt từ Kim Ngưu - "Anh biết không, ở nhà chị ấy bạo lực với em lắm!"
Đương nhiên là ... có rồi. Cả lượng nước lau bảng đổ ụp xuống đầu thêm combo xô nước sắt suýt chút nữa rơi trúng đầu, rồi chẳng dưới mười lần thẳng tay cho hắn cái tát vào mặt, cú thụi vào bụng, và ... bên dưới nữa. Mỗi lần nhớ lại vẫn cảm giác thốn thốn, Xử Nữ cắn răng, nhưng đời nào hắn dám nói "Có" trước mặt nhị vị phụ huynh đây chứ.
"Chỉ là ... Kim Ngưu rất xinh, lại luôn quan tâm chân thành với cháu. Cháu chưa từng gặp người nào đặc biệt như Kim Ngưu."
Xử Nữ chỉ thiếu nước quỳ xuống cúi đầu cảm tạ hai vị phụ huynh trước mặt vì đã sinh ra một thiên thần. Trước cái lừ mắt cảnh cáo của bạn bàn-mate, Xử Nữ mặt dày cầm tay cô tuyên bố dõng dạc:
"Cháu với Kim Ngưu đang quen nhau, và cháu thực sự rất thích Kim Ngưu. Vậy nên, hy vọng hai bác sẽ ủng hộ mối quan hệ của bọn cháu."
Thẳng thắn, mạnh dạn, lại lễ phép, rất đúng với tiêu chí của người trẻ hiện đại. Bố Kim Ngưu gật gù, trước cái huých tay thúc giục của mẹ Kim Ngưu, người vốn đã đồng ý dâng con gái mình từ lâu cho cậu nhóc điển trai ngoan ngoãn trước mặt, ông càng không có lí do để từ chối. Chất giọng trầm ấm mà không thiếu răn đe, bố Kim Ngưu nói:
"Yêu đương thì không có vấn đề gì cả, bác không cấm đoán. Tuy nhiên đừng để xao nhãng việc học hành, yêu nhau thì phải giúp nhau mới là tốt nhất, hai đứa có đồng ý không?"
"Dạ con rõ rồi, thưa ... bố mẹ!"
Vậy là ải chinh phục hai vị phụ huynh đã được hoàn thành xuất sắc! Xử Nữ phấn khích vâng dạ liên tục, miệng cười toe toét, tay cứ nắm chặt tay Kim Ngưu không chịu rời. Mà trong khi, cô bạn bàn-mate bên cạnh đang cúi gằm mặt với thái cực ngược hẳn.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân. Con gái ruột mười mấy năm trời còn chẳng bằng con sói nham hiểm với khuôn mặt đẹp trai sáng sủa và cái lưỡi uốn dẻo như rắn xuất hiện chỉ đúng một ngày, cô còn ở trong cái nhà này làm gì nữa!
Cách thay đổi xưng hô đột ngột khiến bố mẹ Kim Ngưu phì cười. Nhìn đồng hồ cũng đã sắp tới giờ, mẹ cô liền nhắc:
"Kìa Kim Ngưu, con dẫn Hoàng Thiên và Xử Nữ lên sân thượng chuẩn bị xem pháo hoa đi kìa."
"Ơ... bố mẹ không lên à?" - Kim Ngưu ngạc nhiên hỏi lại.
"Pháo hoa năm nào chẳng như năm nào, có gì đâu mà xem nữa. Xem trên tivi cũng đủ rồi." - mẹ Kim Ngưu phẩy tay - "Mấy đứa nhớ mặc áo khoác và quàng khăn ấm vào đấy nhé."
"Hay đấy, đợi anh chút để anh lấy áo..."
Xử Nữ anh hăm hở đứng dậy, rất hồn nhiên định đi tới giá treo áo bên cửa thì chợt rùng mình mấy cái. Chầm chậm quay lại, nụ cười của Hoàng Thiên méo xệch khi bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Xử Nữ đang chiếu tới. Biết bao nhiêu ý vị đều đã được truyền tải kín đáo mà rõ ràng, chăm nó từ nhỏ, Hoàng Thiên thừa hiểu chỉ cần anh đặt một bước chân lên cầu thang là Xử Nữ nhất định sẽ không nhìn mặt anh nữa đây.
Thôi thì chẳng mấy khi, đành ra dáng ông anh tốt vậy.
"Mà thôi, mấy đứa cứ lên đi. Anh ở dưới này xem qua tivi là được rồi, ngoài trời lạnh lắm." - Xử Nữ anh quay trở lại ghế sopha, đoạn âm thầm nháy mắt với cậu em mình.
"Vậy ba người cũng được." - Kim Ngưu có chút thấp thỏm - "Bé Phong, mau mặc áo khoác vào đi chứ."
"À bé Phong, anh mới tải game này về vui lắm. Em muốn chơi cùng anh không?"
Hoàng Thiên vội lên tiếng, tay lắc lắc chiếc điện thoại đang hiển thị trang chủ của game Plant vs Zombie. Tuổi này ai chẳng một thời mê mệt trò này, cậu em trai Kim Ngưu cũng không phải ngoại lệ, vừa nghe tới chữ "game" liền lập tức bỏ rơi chị mình mà chạy tới ghế sopha ngồi bên Xử Nữ anh, miệng thích thú trầm trồ.
Vậy là chỉ còn mình cô và Xử Nữ thôi sao? Kim Ngưu tuyệt vọng quay sang bố mình, ông đang chăm chú đọc báo, xem ra đã hoàn toàn tin tưởng giao con gái mình cho sói mất rồi.
Trái lại, người nào đó lại thấy vui mừng không hết mà hí hửng nối bước Kim Ngưu đi lên sân thượng. Trước khi khuất sau cầu thang còn âm thầm giơ ngón cái về phía Hoàng Thiên tán dương, quả nhiên ông anh hắn vẫn là nhất.
Tính ra vẫn còn tầm hai mươi phút nữa mới đến giờ bắn. Đêm tối tĩnh mịch, xung quanh vắng vẻ chẳng còn ai khác ngoài Xử Nữ và Kim Ngưu. Bầu không khí có chút ngượng ngập, chẳng ai bảo ai mà hai người đứng cách xa nhau một khoảng, chống tay lên lan can nhìn đất nhìn trời.
"Vì sao cậu lại nói dối như vậy?" - Kim Ngưu lên tiếng phá vỡ sự im lặng - "Tôi với cậu đâu có hẹn hò với nhau?"
"Dù cậu nghĩ thế nào đi nữa thì tôi thật lòng thích cậu, và việc chúng ta chính thức thành một cặp sẽ chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi." - Xử Nữ mặt dày tự tin khẳng định - "Cậu ... thấy khó chịu sao? Vì tôi làm thế?..."
"Làm sao có thể thoải mái được chứ? Cứ nghĩ tới việc người ngoài biết được mà xem, lại hiểu nhầm các thứ..." - Kim Ngưu nhăn mặt - "Phiền phức lắm."
Cái này là sự thật hiển nhiên, bất cứ người bình thường nào vướng vào tình huống này đều thấy khó xử và ngượng ngùng như nhau. Nhưng hình như suy nghĩ của tên chủ nợ có vẻ không được cho lắm thì phải, việc đơn giản một thì hắn nghĩ mười, khuôn mặt tối sầm xuống, giọng lên tới quãng tám mà kêu lên:
"Phiền phức?! Hiểu nhầm?? Cậu sợ ai hiểu nhầm hả Kim Ngưu? Người cậu thích sao?? Phải rồi..." - Xử Nữ hốt hoảng túm bả vai Kim Ngưu lay mạnh - "Kim Ngưu, nói thật đi, cậu đang thích ai đó phải không? Nói đến mới nhớ, lần trước cậu từ chối tôi thẳng thừng và nói thích người trưởng thành và hơn tuổi. Hơn tuổi... sao bây giờ tôi mới nghĩ ra nhỉ! Có phải là Bạch Dương không? Hay là..."
"Ơ này..." - Kim Ngưu giật mình gạt tay hắn ra, lắp bắp - "Không phải đâu nhé! Đừng có nghĩ vớ vẩn!!"
"Thật không?? Xung quanh cậu chỉ có mỗi Bạch Dương là hơn tuổi, lại thân với cậu nữa..." - Xử Nữ quyết không bỏ qua khiến Kim Ngưu vất vả thanh minh - "Từ từ, xem còn ai khác nữa không nào..."
"Khổ, tôi đã bảo là không phải Bạch Dương rồi mà!"
"Vậy thì ai mới được??"
"Chẳng ai cả, vừa lòng chưa?? Cậu còn muốn hỏi nữa không???"
Bất ngờ giằng lấy tay Xử Nữ và bẻ ngoặt lại, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn, Kim Ngưu bạo lực điên tiết thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Xử Nữ. Mặc xác cho hắn kêu oai oái xin tha mạng, cô nàng quyết không nới lỏng tay. Con sói nham hiểm này đáng bị trừng trị gấp mười để trả giá cho những gì hắn gây ra cho cô ngày hôm nay!
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần Xử Nữ đổ chuông và vô tình cứu nguy cho hắn. Kim Ngưu mới chậm rãi buông tay và ném cho hắn cái lườm sắc lẹm.
Cánh tay phải ê ẩm đau tới mức không cầm nổi cái điện thoại nữa. Xử Nữ đành dùng tay trái, khó nhọc gạt nút nghe và đưa lên tai. Đuôi sói cụp xuống, hắn thảm thương nhìn Kim Ngưu, biết điều đứng dịch ra hai bước và trả lời điện thoại:
"Sư Tử à? Có chuyện gì thế?"
Cố tình xướng ra cái tên ấy, thậm chí còn vặn to loa tới nỗi Kim Ngưu đứng cách đó một đoạn cũng nghe thấy rõ mồn một. Vì lòng tự trọng mà không muốn nghe, nhưng không hiểu sao từng lời từng chữ cứ nhảy múa vào tai cô nàng, hàng lông mày vô thức nhăn lại.
"Xem pháo hoa sao? Không được rồi..." - hắn liếc sang chỗ Kim Ngưu - "Bây giờ mình đang ở nhà bạn."
"..."
"À, nhà Kim Ngưu. Mình định năm nay sẽ đón giao thừa cùng cậu ấy."
Giờ lại còn lôi cả tên cô ra làm lá chắn?! Kim Ngưu lạnh toát sống lưng, uất hận nhìn hắn mà không thể làm gì được ngoài dứ dứ nắm đấm. Lần trước cái nhìn rực lửa của Sư Tử đã khiến cô đủ khốn đốn rồi, giờ thì ... tên chủ nợ này nhất định muốn cô chết không toàn thây với hotgirl khi đi học lại đây mà!
"Người ta có vẻ ... rất thích cậu đấy, biết không?"
Kim Ngưu nói xéo khi thấy cuộc điện thoại giữa Xử Nữ và Sư Tử kết thúc. Mắt vẫn nhìn xa xăm với khuôn mặt thờ ơ, vờ như không quan tâm nhưng thực chất hắn lại có cảm giác chữ "rất" trong đó bị nghiến đi nghiến lại qua kẽ răng rồi nghiền cho ra bã tới thảm thương ấy nhỉ...
"Tôi biết, con gái thích tôi chẳng thiếu gì." - Xử Nữ vênh mặt đáp - "Cho nên cậu không thấy mình rất may mắn sao? Được hotboy tôi đây theo đuổi sao còn cứng đầu chưa chịu đổ?"
"Tin được vào cái mồm cậu ý!" - Kim Ngưu bĩu môi lầm bầm - "Cậu bảo thích tôi, vậy mà hôm nọ chơi Truth or Dare lại..."
"Gì cơ? Tôi nghe không rõ..."
"Hôm nọ ấy!" - Kim Ngưu gắt lên.
"À... thì tôi chẳng bảo là crush của tôi ở trong lớp mình còn gì, có gì sai đâu? Hay là cậu giận tôi vì không nói rõ tên cậu ra?" - Xử Nữ thản nhiên dáp.
"Không phải chuyện đấy."
Cái vấn đề này cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Kim Ngưu từ ngày hôm đó. Cô nàng gãi đầu gãi tai, trước cái nhìn chằm chằm ngạc nhiên của Xử Nữ mà hai má cứ nóng bừng. Lòng cứ bứt rứt vì không tìm được câu trả lời phù hợp, nhưng chính cô cũng cảm thấy nói ra thật kì cục. Kì cục bởi mình lại đi để tâm tới mấy chuyện đó từ lúc nào, Kim Ngưu đấu tranh nội tâm quyết liệt, sau cùng liền ngập ngừng:
"Lúc cậu nói câu ấy ... cậu lại quay sang nhìn Sư Tử. Vậy có nghĩa là..."
"Hơ hơ..." - Xử Nữ vội cắt ngang lời Kim Ngưu bằng giọng điệu thích thú khiêu khích - "Cậu đang muốn nói là tôi có cảm tình với Sư Tử sao? Cứ nhìn ai là thích người ấy à? Gái đẹp là để ngắm, tôi nói gì sai nào?"
"Không sai... nhưng mà..." - đúng là tự dồn mình vào góc chết rồi, Kim Ngưu ấp úng quay đi - "... chẳng phải ai trong hoàn cảnh đó cũng nhìn người mình thích hay sao?"
"Hầy, cậu ... ghen đó hả?" - Xử Nữ nhếch môi.
"Không, điên à! Việc quái gì mà tôi phải ghen cơ chứ??"
Đáp lại Xử Nữ bằng thái độ quyết liệt, Kim Ngưu giật bắn mình. Đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận cái nhìn của hắn hôm đó lại khiến cô suy nghĩ cả buổi, và xen lẫn trong đó có cả sự thất vọng buồn bực. Cô nàng vội chuyển chủ đề, xong quanh quẩn thế nào lại buột miệng bật
ra cái câu mà ngay sau khi dứt lời cô đã muốn cắt phăng cái lưỡi ngay lập tức:
"Thế cậu thì sao? Cậu ghen à??"
"Ừ đấy! Tôi ghen. Hôm đấy crush của tôi suýt hôn thằng khác, tôi còn tưởng cô ấy thích người khác rồi cơ. Ngần nấy thứ sao mà không ghen được!"
"..."
Cứng họng. Câu trả lời thẳng thắn và nhanh chóng của Xử Nữ khiến Kim Ngưu không còn gì để nói. Môi hé ra lại mím vào, lời nói cứ tắc nghẽn ở cổ họng, Kim Ngưu bất lực quay đi. Vành tai cứ nóng rần rần, tim đập nhanh tới công suất tối đa, bất chợt nổ "Bùm" một cái và tóe thành hàng trăm tia sáng rực rỡ muôn sắc màu nổi bật giữa nền trời đêm.
Đồng hồ điểm :. Từng đợt pháo hoa thi nhau bắn lên cao, đẹp đến nỗi bất cứ ai cũng phải dừng chân lại ngắm nhìn, ngơ ngẩn ngước mắt lên trời cao trầm trồ.
Năm nào cũng như năm nào, vậy mà mỗi lần đều khiến Kim Ngưu không thể rời mắt. Cầu nguyện một năm mới an lành cho gia đình và những người yêu thương xung quanh, cô nàng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hy vọng dõi theo từng hồi pháo hoa. Bất chợt nhận ra, người bên cạnh đã tiến tới sát mình từ khi nào.
Xử Nữ kéo cô vào trong lòng mình. Ngắm nhìn gương mặt còn đang bối rối ngượng ngùng, hắn khẽ cười, bàn tay dịu dàng vén lọn tóc rối của Kim Ngưu ra sau tai. Vòng tay siết lại chặt hơn, giữa hai người không còn một khe hở, Xử Nữ từ từ cúi xuống, đích đến là đôi môi hồng mềm mại đang khép hờ của cô gái mà hắn yêu.
Pháo hoa tưng bừng, tình yêu cũng nở rộ. Ngọt ngào, lãng mạn, Kim Ngưu cảm giác mình chẳng còn tâm trí đâu để mà đẩy hắn ra nữa.
Giống như chìm đắm trong mộng đẹp, khoảnh khắc ấy, Kim Ngưu đã vô thức vòng tay quàng lên vai Xử Nữ, đôi mắt khép hờ, chờ đợi...
...
A/N: Một ý tưởng, hai bộ truyện, cùng dừng lại ở cùng một khoảnh khắc. Những ai đang theo dõi cả hai bộ Their youth và I wonder if... của tui chắc đang hoang mang lắm nhỉ hiahia? :)))