Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ hôn vụt đêm Giao thừa ấy chính là minh chứng cho việc tuyến phòng thủ của đồn địch đang dần bị buông lỏng.
Cơ hội ngay trước mắt không thể để vuột mất. Chiến dịch bắn phá tấn công bắt đầu!
Sáng mùng một Tết, đã có ai đó luồn qua khe cửa nhà Kim Ngưu bao lì xì đỏ chóe kèm theo bức tâm thư không thể quá quắt hơn. Cái gì mà "Osin"? Cái gì mà "Chủ"? Cái gì mà "Sớm quay lại nhé, tôi muốn ăn bánh mì trứng đặc biệt cậu mua lắm rồi"? Kim Ngưu sau khi đọc đã suýt chút hét lên kinh hãi, chỉ vội dúi bức tâm thư vào túi áo và lao thẳng lên phòng đóng kín cửa. Tên chủ nợ trời đánh này không sợ bố cô vô tình đọc được mà điên tiết vác dao tới xiên họng hắn khi thấy con gái mình bị ngược đãi vậy sao??
Tiếp theo, sáng mùng hai. Thay vì ngủ nướng tới mười giờ, Kim Ngưu đã phải đặt chuông đồng hồ dậy từ bảy giờ sáng mà đứng chặn đầu trước cửa nhà. Nhưng đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì, cứ tưởng ai kia đã bỏ cuộc rồi, thế mà tối đi chơi về Kim Ngưu giật mình phát hiện ra ly trà sữa được treo lẳng lặng trên tay nắm cửa. Lại còn là loại trà xanh sữa thượng hạng của Royal Tea.
Cái tên này rảnh rỗi thật sự! Kim Ngưu nằm lăn trên giường ôm cái điện thoại, tay múa loạn trên bàn phím soạn cho tên chủ nợ chết tiệt một bài tế văn cảnh cáo. Song miệng cứ theo phản xạ hút rồn rột ly trà sữa, tới giọt cuối cùng cũng không bỏ sót.
Quả nhiên hắn rất biết nghe lời. Sáng mùng ba, rất tốt, không có vật phẩm lạ gì trước cửa nhà, tối về cũng hoàn toàn sạch sẽ. Kim Ngưu khoan khoái thả mình trên giường tận hưởng cảm giác không bị ai làm phiền. Đang lãng đãng nghĩ ngợi thì giật mình khi tiếng chuông điện thoại bất chợt réo lên từng hồi. Tâm trạng như rơi xuống vực thẳm khi nhìn thấy cái tên người gọi nhấp nháy trên màn hình.
À phải, cái tên đỉa đói này, làm gì có chuyện hắn tha cho người khác một cách dễ dàng như thế chứ?
"Chuyện gì?" - Kim Ngưu đáp cụt lủn.
"Không, chẳng có gì cả."
"Vậy gọi làm cái quái gì? Cậu điên à??"
"Nhớ cậu thì gọi thôi. Cậu muốn hỏi lí do tôi nhớ cậu nữa không? Chả có nốt. Bộ cứ nhớ là phải có lí do sao?" - đầu dây bên kia vọng lại tiếng cười khúc khích.
Lời bông đùa của Xử Nữ khiến Kim Ngưu ngượng tới nỗi không nói nên lời, vừa xấu hổ vừa tức mà lại không làm gì được, cô nàng gắt lên:
"Vậy tôi cúp máy đây, đừng để tôi phải block cậu đấy! Số di động, SMS, Messenger, Facebook, Instagram, Viber, Zalo, ngay cả địa chỉ email tôi cũng sẽ block hết đấy nghe chưa?!"
Thẳng thừng dập máy. Kim Ngưu quăng điện thoại sang một bên, dù có cố gắng hít sâu thở ra đến thế nào cũng không thể hạ hỏa nổi, nhất là mang tai cứ nóng rừng rực như vừa bị hơ qua lửa theo đúng nghĩa đen. Cơ mà chưa đầy một phút điện thoại đã lại rú lên váng cả căn phòng. Tức nước vỡ bờ, Kim Ngưu cáu tiết bật dậy như lò xo và gạt nút nghe, đoạn gắt thẳng vào điện thoại không chút kiêng dè:
"Bà nội nó! Cậu còn tiếp tục làm phiền tôi nữa là tôi báo cảnh sát đấy biết chưa hả?? Người đâu mà như ruồi nhặng cứ vo ve cả ngày, đến Tết nhất cũng không để người khác yên thân nữa! Biết điều thì phắn ngay, tới lúc quay lại tôi lại đổ một đống tiêu ớt sunlight vào bánh mì trứng của cậu thì đừng có hỏi tại sao nhé!!"
Sau đó ngắt điện thoại vô cùng hoành tráng. Kim Ngưu nhắm mắt thở phào, xả ra rồi quả nhiên thấy đỡ hơn hẳn, tuy nhiên không hiểu sao cứ thấy lạ lạ. Ban nãy bị mắng té tát như vậy mà người bên kia chẳng ho he nửa lời, thật chẳng giống tính cách hâm dở mọi khi của hắn chút nào.
Và khi mở lại lịch sử cuộc gọi ra, Kim Ngưu chợt há hốc mồm kinh hãi, hai tay run rẩy tự vả vào miệng mình mười cái vẫn chưa thấy đủ. Bảo làm sao người ta lại không nói nổi một lời. Một phút ngu người không chịu nhìn kĩ tên người gọi mà đã dở thói to mồm. Giờ thì hay rồi, đoán xem ai vừa gắt thẳng vào tai anh Bạch Dương cái câu "Phắn ngay" nào?
Chắc hẳn bây giờ người ta đang hoang mang lắm. Vẫn chưa quá muộn, Kim Ngưu khóc thét luýnh quýnh vớ lấy điện thoại và gọi lại cho Bạch Dương nhanh nhất có thể. Hai giây, bên kia bắt máy rất nhanh nhưng không có tiếng đáp. Dường như vừa bị cô dọa cho một trận hết hồn, Kim Ngưu nghiến răng tự chửi mắng mình trong thâm tâm, song cố gắng rặn ra giọng nói nhẹ nhàng tự nhiên nhất có thể và tung đòn phủ đầu:
"Anh ... anh đừng hiểu lầm. Ban nãy em nhầm máy, tưởng người khác cho nên mới nói vậy chứ em hoàn toàn không nghĩ xấu về anh như vậy đâu! Em thực sự xin lỗi, anh đừng nghĩ ngợi nhiều nhé... Hay để lúc đi học em mời anh bữa sáng chuộc tội được không?..."
" ... Cậu định mời ai đi ăn cơ hả Kim Ngưu?"
Ơ... tại sao lại có giọng Xử Nữ ở đây? Đây chắc chắn là số Bạch Dương mà phải ...
... không ?!
BỘP!
Liếc nhìn màn hình, dòng số điện thoại của Xử Nữ hiện rõ mồn một khiến Kim Ngưu sợ đến mức quăng vội chiếc điện thoại ra xa. Còn kinh dị hơn cả việc sờ vào một con gián sống còn ngo ngoe sáu cái chân lông lá, Kim Ngưu da gà da vịt dựng hết cả lên mà bật vội về phía đầu giường. Trùm chăn, úp mặt vào gối, hét khản cổ. Cách giải tỏa duy nhất để đảm bảo rằng cô nàng sẽ không tự đập đầu vào tường tới chết vì sự ngu người chết tiệt của mình.
Cách đó một đoạn, giọng nói ác ma của Xử Nữ không ngừng lải nhải:
"Này Kim Ngưu, cậu liệu hồn đấy. Chúng ta còn suýt hôn rồi cơ mà, cậu không thể chối và phủi sạch mọi thứ từ trước đến nay được đâu!... Này, alo, cậu nghe gì không đấy?... Hôm đi học đúng h sáng có mặt trước cửa lớp cho tôi, tôi sẽ cùng cậu đi ăn sáng. Đừng có quên bổn phận của mình đấy!... Alo?! Mà thôi, hay để tôi đón cậu đi học luôn cho chắc nhỉ... Kim Ngưu! Ê này..."
...
Sau sự cố mất mặt đó, Kim Ngưu quyết định đổi tên danh bạ của mình nhằm tránh trường hợp nhìn nhầm tai hại như ở trên. Người bình thường thì cô đặt tên bình thường cho họ, còn người không bình thường, a.k.a tên chủ nợ dai như đỉa đói hay bạn cùng bàn không thân thiện thì nên đổi thành cái gì đó khác biệt. Nhìn lướt qua còn dễ xác định, sau biết đường mà tránh.
Hết tên này đến tên khác vụt lên trong đầu, song cứ type lại xóa bởi chẳng tìm được cái nào ưng ý, cô nàng ngồi thần người nghĩ ngợi. Nên đặt là gì nhỉ? ...
Chủ nợ?
Phiền phức?
Đỉa đói?
Error?
Tên khốn?
Hay là ... Trái tim?
Hả hả hả?? Cô vừa nhập cái gì vào đấy? Thế quái nào biểu tượng hình trái tim lại xuất hiện chễm chệ trong mục danh bạ của Xử Nữ trong một giây lơ đễnh thế này?!
Nút Delete được bị bấm bị nghiền muốn xuyên thủng cả màn hình. Sau cùng, mục tên danh bạ của Xử Nữ được đổi thành icon biển cấm hình tròn với dấu gạch chéo đỏ chói lọi. Nhìn như vậy là đủ biết độ nguy hiểm của người gọi tới rồi.
Ngặt một nỗi, số của Xử Nữ nhờ kí hiệu đặc biệt mà bay vọt lên đầu danh bạ. Vậy là mỗi lần mở ra, cái tên đó lại đập vào mắt cô nàng đầu tiên. Đã là cái gai lại còn nghênh ngang lù lù ở đó. Lì lợm hệt như chủ nhân của mình!
Bấm ra bấm vào chục lần, riết rồi Kim Ngưu cũng vô thức ghi nhớ số của Xử Nữ từ bao giờ.
Bảy giờ không tám phút ngày đầu tiên đi học sau hai tuần nghỉ Tết ăn chơi nhảy múa.
Đấu tranh kiên quyết với tên độc tài Xử Nữ, cuối cùng hắn cũng chịu để cô tự đến trường như bao ngày khác. Não cá từ hồi có người yêu cái là tuyên bố xe chính thức hỏng và lạnh lùng quăng nó vào xó gara để đóng bụi một lớp, còn mình thì lon ton nhảy lên xe Thiên Bình nắm tay tình tứ với nhau suốt cả chặng đường. Thiên Yết cũng vì thế mà trở thành xe ôm chính cho Kim Ngưu.
Ôi người chị em thân yêu! Kim Ngưu vừa ra khỏi cổng đã nhảy tót lên yên sau Thiên Yết mà ôm eo nhắng nhít. Lâu lắm không gặp, hai cái miệng liến thoắng không ngừng, cho tới tận cổng trường vẫn chưa kể hết một phần tư chuyện đã xảy ra trong kì nghỉ lễ vừa rồi. Còn phải đi tìm Song Ngư cho đủ bộ nữa. Hai nữ sinh tung tăng khoác tay nhau chạy ra ngoài khu gửi xe, tuy nhiên còn chưa đếm được ba bước Kim Ngưu đã bị túm cổ áo xách lại.
Tên chủ nợ thù dai nào đó đã sốt ruột đứng rình từ cách đây mười lăm phút, chỉ đợi osin thò đầu ra cái là chộp luôn, sau đó lôi xềnh xệch về phía canteen trường không thương tiếc.
Đôi bồ câu nồng thắm đã đến từ rất sớm mà ngồi đợi ở dãy bàn trong cùng góc bên phải mọi khi. Âu âu yếm yếm nhau đến ngứa mắt, Kim Ngưu và Thiên Yết lườm nguýt nhảy vào giữa mà huých bay Thiên Bình ra ngoài. Ba cái miệng đúng là bắt được chung tần sóng, Song Ngư phấn khích choàng tay bá cổ chị em mình, tíu ta tíu tít quên phắt cả cậu bạn trai mình.
Thiên Bình thoải mái chiều theo cô, còn chu đáo hỏi từng người ăn gì rồi chạy đi xếp hàng mua. Tất nhiên biết ý không quên kéo thằng bạn Xử Nữ không cam tâm theo rồi.
"Chộ ôi lãng mạn chưa kìa!" - Song Ngư ôm tim cảm thán - "Hẳn bây giờ còn đưa đón nhau. Xong Tết lại còn ra mắt phụ huynh luôn cơ đấy!"
"Đấy mày thấy tao nói có sai không. Mấy cái kiểu chủ tớ rồi oan gia này nọ quen thuộc lắm rồi, mày có tránh cũng không nổi đâu."
"Thôi đi... Tao đến chết với tên này mất..." - Kim Ngưu ôm đầu ảo não quay đi, vừa hay bật dậy như lò xo, mắt sáng rực khi tia thấy mục tiêu từ xa.
"Chán? Hẳn là được hotboy theo đuổi cơ mà con hâm này." - Thiên Yết mỉa mai.
"Kìa kìa, hotboy khối mười năm nay!" - Kim Ngưu ôm vai hai chị em mình hếch cằm - "Cute thật, hình như A thì phải."
"Khối mười năm nay nhiều bé đẹp trai thật, hôm trước đi qua dãy lớp mười mà tim tao cứ đập thình thịch ấy." - Song Ngư ôm má thẹn thùng - "Nhưng mà tiếc quá, mình lại có người yêu mất rồi."
"Sao bọn mày lại thích mấy thằng nhóc trẻ trâu đó được nhỉ?" - Thiên Yết bĩu môi - "Khối mười hai mới là nhiều hotboy nhất."
"Ah, có cái anh gì mới chuyển tới còn được lên confession của trường hôm nọ ấy!" - não cá búng tay hào hứng, đoạn ỉu xìu - "Nhưng hình như có người yêu rồi haiz..."
"À ừ nhỉ, gu của Thiên Yết phải là mấy anh lớn tuổi trưởng thành mới đúng." - Kim Ngưu cười cười - "Khối mười hai à... Tao thấy có anh Bạch Dương nổi bật nhất. Nhỉ? Phải không??"
"Vậy đã bao giờ nghe đến Xử Nữ lớp A, hotboy đẹp trai nhất trường chưa?"
Cuộc đối thoại giữa các cô gái đột nhiên bị một thằng đực rựa vô duyên từ đâu nhảy vào chặn họng. Xử Nữ cười nhăn nhở, bản thân không hề ý thức được rằng da mặt dày đến xấu hổ mà thản nhiên như không. Nào thì xôi gà, bánh mì trứng, bánh mì chả xá xíu, xôi trứng thịt, bánh mì nem khoai, hắn thoăn thoắt bày ra trước mặt mọi người. Thậm chí chu đáo tới mức mở cả hộp xôi cho Kim Ngưu, xúc một miếng to nhét thẳng vào miệng cô nàng.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hành động thật lãng mạn, hotboy điển trai bón cho cô gái mình thích, hành động âu yếm chăm sóc từng li một. Cơ mà chỉ mình Kim Ngưu là biết được mình suýt chết nghẹn bởi cục xôi to đùng tắc giữa cổ họng. Hàm ý trong miếng xôi này và ẩn sau nụ cười "dịu dàng" của tên chủ không thể rõ ràng hơn:
Giỏi thì cứ thử khen ai đẹp trai nữa xem.
Hay còn có nghĩa:
Còn không mau biết điều mà ngậm ngay cái mồm lại?
Đến vậy rồi thì Kim Ngưu chỉ còn nước câm nín, lẳng lặng nuốt hết hộp xôi trong im lặng.
Thiên Bình đặt lên trước mặt mỗi người một chai nước, nhìn Thiên Yết và Song Ngư cười tủm tỉm. Ngày ngày xem cặp oan gia trước mặt tấu hài chẳng vui hơn bao nhiêu, vậy là lại có thứ để trêu chọc rồi. Còn chai nước thứ sáu đợi chủ nhân của nó tới, Thiên Bình vốn là người chu đáo, cậu kiễng chân ngó về phía cửa canteen, chợt mừng rỡ vẫy tay:
"Anh Bạch Dương!! Ở đây này!"
Bạch Dương hôm nay đến khá trễ, anh vui vẻ chạy tới chỗ mọi người nhập hội. Vẫn như mọi khi, Bạch Dương quăng balo lên ghế của mình chỗ đối diện Thiên Yết và vòng ra sau lưng Kim Ngưu. Con nhóc này hôm nay đầu óc đang lãng đãng phiêu du đi đâu, dường như không để ý anh tới. Bạch Dương cười ranh mãnh bất chợt búng cái chóc vào giữa trán Kim Ngưu.
"Ơ cái..."
Cô nàng giật mình rú lên, bắt gặp gương mặt tươi cười của Bạch Dương còn thất kinh hơn nữa. Gương mặt đỏ lựng khi tai nạn mất mặt hôm nọ lại một lần nữa hiện về, Kim Ngưu buông vội cái thìa trong tay xuống, ấp úng:
"Anh đừng nghĩ lung tung gì... Là em nhầm số, thật... thật đấy! Em..."
"Không sao, có gì đâu mà. Lúc sau đấy em chẳng giải thích cặn kẽ rồi sao? Anh còn trách gì được nữa, với cả cũng chẳng có gì to tát cả." - Bạch Dương vui vẻ xua tay, nháy mắt - "Mà anh muốn hỏi, vé ăn sáng em mời liệu còn hiệu lực không?"
"Tất nhiên rồi! Anh muốn ăn gì, em sẽ đi mua ngay đây." - Kim Ngưu bật dậy hào hứng.
"May quá, anh đang đói chết đây. Để xem nào..."
Bạch Dương và Kim Ngưu dường như đã hoàn toàn quên mất sự hiện diện của bốn người bên cạnh. Rốt cuộc thì có chuyện gì đã xảy ra trong hai tuần nghỉ vừa rồi? Kim Ngưu nợ nần gì Bạch Dương mà lại phải quýnh lên thế kia? Thiên Bình và Song Ngư ngơ ngác với dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Thiên Yết chỉ lẳng lặng nhìn đi chỗ khác ăn hết phần bánh mì của mình. Riêng Xử Nữ sớm đã không còn đủ kiên nhẫn mà vội túm tay Kim Ngưu kéo giật lại, hắn kinh ngạc:
"Này, không lẽ... cái người làm cho cậu phải rối rít xin lỗi hôm trước như bị kề dao vào cổ không bằng lại chính là Bạch Dương đó à??"
"Không phải việc của cậu." - Kim Ngưu cau mày phũ phàng đáp - "Anh Bạch Dương, anh muốn ăn bánh mì hay xôi? Hay mì?"
"Mì chua cay đi." - Bạch Dương búng tay.
"Khoan đã! Từ từ đã nào, không được..."
Xử Nữ nói loạn lên, đầu óc còn đang rối lùng bùng muốn nghĩ cách để níu Kim Ngưu lại thì bất chợt mặt bàn rung chuyển. Cả năm con người kinh ngạc quay sang nhìn Thiên Yết, người từ đầu đến giờ chỉ giữ nguyên vẻ im lặng bất chợt đứng phắt dậy. Cái nhìn lạnh lùng lướt qua Kim Ngưu và Bạch Dương, Thiên Yết bỏ đi, không nói một lời.
...
Cô biết, mình không có quyền được tức giận như thế.
Không có quyền cấm Kim Ngưu, hay bất kì cô gái nào khác nói chuyện với Bạch Dương. Càng không thể ngăn cản Bạch Dương nói chuyện với người anh ấy thích, Kim Ngưu, hay còn là bạn thân cô. Tự cô chẳng thể cư xử vô lí như vậy được.
Nhưng cái thứ gọi là cảm xúc này, ghen tị, day dứt, áy náy, tức giận, cô không thể kiểm soát được nó. Bảo không được làm vậy, nhưng không thể phủ nhận được trong thâm tâm, Thiên Yết rất mệt mỏi. Tình yêu đơn phương ngày một sâu đậm hơn, cô thì không có cách nào kìm nén được trái tim mình, đồng nghĩa với việc mâu thuẫn với Kim Ngưu ngày một lớn hơn. Từ lâu rồi Thiên Yết đã cảm thấy việc đối diện với bạn mình thật khó khăn.
"Mày sao vậy Thiên Yết?"
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại. Kim Ngưu vội vã chạy theo bạn mình, lo lắng hỏi. Nhưng giờ đến cả việc chạm vào thôi Thiên Yết cũng cảm thấy khó chịu. Giờ cô mới biết sau lưng mình Bạch Dương và Kim Ngưu lại thân thiết với nhau đến thế. Vậy thì còn những chuyện gì mà cô không biết nữa? Thiên Yết giật tay mình lại một cách thô lỗ, tiếp tục bước đi.
"Thiên Yết!"
"Bỏ đi, chẳng sao đâu."
"Là chuyện có liên quan đến tao phải không?" - Kim Ngưu chắn trước mặt Thiên Yết, quả quyết làm rõ vấn đề - "Nói xem, mày giận tao à?"
Bước chân Thiên Yết ngừng lại. Chuyện đã đến nước này rồi, cô nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu và đáp thẳng:
"Ừ, là mày."
Việc thú nhận này khó khăn nhiều so với cô tưởng.
"Kim Ngưu, mày biết tao thích ai mà. Và mày cũng biết rõ, người tao thích lại có tình cảm với mày!"
"Nhưng tao..."
"Ừ tao biết, mày chẳng có ý gì với Bạch Dương cả." - Thiên Yết giận dữ gào lên - "Nhưng mày cố tình giả ngơ hay gì à mà cứ phải thể hiện điều ra trước mặt tao thế? Tao ... tao cảm thấy cực kì khó chịu biết không?"
Trong tim giống như bị chính bạn thân và người mình thích vô tình cầm dao cứa thẳng một đường vậy. Nắm tay siết chặt thúc mình phải cứng rắn, cơ mà tầng mắt đã sớm phủ làn nước mỏng long lanh. Thiên Yết nghẹn ngào mím môi cố ghìm lại tiếng nấc, không muốn để người trước mặt trông thấy bộ dạng yếu đuối của mình mà quay đi. Khóe môi hơi cong lên khẽ lẩm bẩm chua chát:
"Đáng lẽ không được để chữ trai xen vào tình chị em. Tao cũng có muốn vậy đâu, nhưng nói thật, một bên là bạn bè một bên là người yêu, cả hai đều không thể đặt lên bàn cân so sánh, đều không thể đánh đổi, đều ... quan trọng! Mấy ai có đủ cao thượng, đủ can đảm có thể nhắm mắt làm ngơ mà chấp nhận cả hai được hả mày?? Tao thì càng không phải người như thế, ừ... tính tao vốn ích kỉ rồi."
Lần này Thiên Yết chạy đi, và Kim Ngưu cũng chẳng còn tâm trí đâu mà giữ cô lại nữa.
Thở hắt ra một tiếng, Kim Ngưu ngồi phịch xuống ghế đá bên cạnh. Ngửa mặt lên trời cố ngăn không cho nước mắt trào xuống. Còn có thể phản bác được gì nữa? Những lời trách móc của Thiên Yết đều đúng hết mà.