[6 Chòm Sao] Their Youth

chương 3: bắt đầu những trận chiến không tưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giờ nghỉ giải lao.

Kim Ngưu ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng, lòng không khỏi hí hửng khi nhớ tới bộ mặt uất hận ngút trời của hắn. Tên khốn chết bầm à, để xem cậu sống sao với thầy giám thị và cô Tuấn anh hùng nhé! Sao Kim Ngưu đây có thể chịu thua cậu được cơ chứ??

Ông trời công bằng lắm. Nào ai có thể ngờ cái giao kèo khốn nạn của hắn lại giúp cô đây có thể lật ngược tình thế, cho hắn một vố nhớ đời?! Nào ai tin được hotboy mới nổi của trường này có ngày phải thê thảm lấy kéo cắt bã kẹo cao su mới có thể đứng dậy nổi?! Nào ai tin được cái tên thường ngày vốn ngạo mạn với vẻ ngoài điển trai sáng láng của mình ấy giờ đây phải cúi đầu thật thấp và len lén chuồn qua cửa sau, cun cút đi đằng sau cô Tuấn, vừa đi vừa phải kéo vạt áo để che đi thứ hồng hồng trên mông mình...

Mười nghìn tiền kẹo cao su và công sức nhai cật lực trong mười lăm phút ngắn ngủi quả nhiên không làm cô thất vọng. Kim Ngưu ngoác miệng cười ha hả, để xem bộ mặt thảm thương của cậu là như thế nào đây hot-boy-mới-nổi??!!

Nhưng thì ra, bộ mặt của cô mới gọi là thảm thương...

Kia... kia là hotboy mà??

Và bên cạnh hắn, cả hotgirl Sư Tử nữa??!!

Sao... sao... làm thế quái nào hắn có thể tung tăng giữa sân trường với mỹ nhân được?? Thậm chí lại còn cười đùa vui vẻ nữa?!?

Dụi mắt.

Véo má.

Há hốc.

Đúng là tên Xử Nữ chết bầm đó rồi, nhưng làm cách nào mà có thể ra khỏi đó nguyên vẹn được cơ chứ? Thiên tài!! Quá thiên tài!! Cái suy nghĩ kẻ thù đã bị cô đá bay sang một bên, giờ chỉ còn sự nể phục tột độ. Nhất định cô phải bắt tay hắn và học hỏi bí kíp thoát khỏi phòng giám thị một cách lành lặn mới được!

Nghĩ là làm, Kim Ngưu bật dậy và lao ra khỏi sân thượng với tâm trạng hân hoan háo hức. Nhưng mà kì lạ, cái cánh cửa sắt chết tiệt lại không chịu nhúc nhích là sao?! Cô nàng nhíu mày khó hiểu, bình thường đâu ai khóa cửa sân thượng bao giờ, hơn nữa cái nơi này có ai ngó ngàng mấy đâu, mà có định khóa thì cũng phải thấy cô ở trên chứ... Kim Ngưu nhăn nhó đạp thật mạnh vào cánh cửa, vô ích, chẳng ai thèm đoái hoài tới cái nơi bỏ hoang này.

Ai mà lại xấu tính thế nhỉ, dám chơi cả trò bẩn lén chốt cửa nhốt người ở trên này. Kim Ngưu tức tối dậm chân, tên khốn nào dám gây sự với cô đừng hòng yên ổn!

À mà gây sự ư...?!

Xử Nữ chết tiệtttt!!!!!!!!!!!!!!

"Sao vậy Xử Nữ? Sao tự dưng mặt cậu căng thẳng thế??"

Sư Tử huơ huơ tay, ngạc nhiên hỏi. Xử Nữ cũng như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đột nhiên cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến cho hắn rùng mình mấy cái. Nhưng dù trong trường hợp nào cũng không được để mất phong độ trước mỹ nhân, hotboy nhẹ nhàng mỉm cười lắc đầu. Tuy nhiên cái cảm giác lành lạnh vẫn đeo bám sau lưng khiến cho lòng hắn cứ nhộn nhạo không yên.

Xử Nữ ngoái nhìn về phía sân thượng, nở nụ cười thâm hiểm. Hình như cậu ta phát hiện ra rồi thì phải?!

"Này Sư Tử, sao cậu lại xuống đây tìm mình, có chuyện gì sao?" Xử Nữ lúc này mới nhớ tới Sư Tử, cô đã đi theo cậu suốt từ khi xuống phòng giám thị tới bây giờ.

"Mình lo cho cậu thôi." Sư Tử thẹn thùng đáp. "Mà sao lúc ấy cô Tuấn lại thả cậu đi nhanh thế?"

"À, ban nãy có một học sinh trong lớp cô Tuấn bị ngã trong phòng vệ sinh, bạn cùng lớp chạy xuống báo tin và gọi cô lên xem. Nhờ vậy mà mình thoát."

"Wow, số cậu may mắn thật đó!" Sư Tử không khỏi trầm trồ thán phục.

Xử Nữ nhún vai tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng trong lòng thì tự mãn hếch mặt lên trời. Xời, hotboy đâu phải chỉ mã bóng bẩy là đủ mà còn cần cả trí thông minh vượt trội nữa. Alo cho mấy thằng bạn tốt bên lớp đấy là xong, một thằng đóng kịch vờ ngã, thằng kia phục kích trước phòng hội đồng đợi cô Tuấn đi tới, rồi sướt mướt kể lể tình hình nguy cấp nhằm phân tán sự chú ý của vị nữ anh hùng. Và bùm, hotboy thoát án tử hình

Quả nhiên ông Trời có mắt. Đúng lúc trong lòng đang ngùn ngụt cơn hận thì hắn bắt gặp kẻ thù của mình đang lon ton trước mặt, điệu bộ hết sức hồn nhiên và lơi là cảnh giác. Cậu ta đang đi về phía sân thượng ư? Xử Nữ mỉm cười rút điện thoại alo thêm cú nữa, kiểu gì cũng có trò vui rồi đây.

"Chờ mình vất vả như vậy chắc cậu mệt lắm phải không, mình mua hộ cậu chai nước nhé." Thoát khỏi dòng ảo tưởng, Xử Nữ quay sang nháy mắt với mỹ nhân, gì chứ ga lăng với người đẹp thì hắn nào có tiếc.

Và quay trở về với nhân vật nữ chính của chúng ta.

Kim Ngưu khéo léo đu nửa người xuống ống nước ven bờ tường. Cô cẩn thận bám chặt, từng bước leo xuống, cũng may trong quá trình học võ Kim Ngưu cũng đã được làm quen với bài tập leo núi như thế này, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi căng thẳng. Ống nước và bờ tường khá trơn vì rêu, chỉ cần sơ sảy trượt chân một phát thì không què cũng thành phế vật rồi. Nhưng cô mặc kệ, tiết sau là tiết thể dục, thà khốn khổ một chút chứ vào muộn là bị phạt ngay.

Chạy quanh sân trường mười vòng.

Quét sân.

Nhổ cỏ.

Vân vân và mây mây...

Nói chung là đủ mọi thể loại hình phạt ác nghiệt giữa trời nắng như thế này.

Tùng! Tùng!! Tùng!!!

Vào tiết rồi! Kim Ngưu nghiến răng cẩn thận giẫm lên viên gạch nhô ra. Cô đã đi được hơn nửa chặng đường, nghĩ lại thấy tự hào biết bao! Nhưng mặt Kim Ngưu nhanh chóng trở nên xám ngoét lại, nếu như T bắt gặp đúng lúc cô nàng đang cheo leo thế này thì sao nhỉ?

Dẹp dẹp dẹp! Tiết thể dục mới là quan trọng nhất! Kim Ngưu tái mặt khi nghe thấy tiếng còi tập trung, kiểu này là tạch chắc rồi, đến cơ hội trà trộn vào hàng cũng chẳng còn nữa. Xử Nữ khốn kiếp, tiết sau nhất định cậu ta không xong với cô đâu!

Bỗng chân bước hụt, cả người cô mất đà rơi xuống. Kim Ngưu vội vàng bám lấy viên gạch nhô ra, may mà kịp thời, cô nàng thở phào nhẹ nhõm, ngó nghiêng tìm vị trí để hạ chân làm điểm tựa. Nhưng có gì không ổn, cái cảm giác buồn buồn rờn rợn ở tay buộc Kim Ngưu phải ngẩng lên nhìn, chợt tá hỏa.

Mẹ kiếp! Là gián, cái thân hình uyển chuyển cùng mấy cái chân đầy lông gớm ghiếc đang điệu đà tạo dáng trên tay cô!!

"Á!!!!!!"

BỊCH!

"Kim Ngưu! Em làm cái gì mà vào lớp muộn tới mười lăm phút hả?? Tôi không cần biết là lý do gì, cuối giờ chạy quanh sân trường mười lăm vòng cho tôi!!"

Thầy! Có mười phút chứ đâu phải mười lăm hả thầy! Tại sao thầy lại phũ phàng không nghe em giải thích cơ chứ, em có lý do chính đáng cơ mà thầy, lại còn là người bị hại nữa! Thầy có biết là dù vô cùng đau đớn khi phải tiếp đất từ độ cao hơn hai mét nhưng em vẫn cố lết thân tới để nghe những lời giảng ngọc ngà của thầy không thầy??? Vậy mà sao thầy nỡ dập tắt khao khát cháy bỏng của em như vậy chứ??!!

Thầy thể dục nói xong liền đi thẳng vào phòng hội đồng, để mặc cho Kim Ngưu đứng đó với dòng nước mắt chảy ngược vào tim. Giờ thì cô hối hận thật rồi, tại sao ngày trước cô nghĩ thế nào mà lại mơ ước được vào cái trường có sân rộng như sân bay thế này cơ chứ?? Trời thì nắng, thời tiết thì oi bức khó chịu, mà lưng thì ê ẩm nhức nhối, nghĩ đến thôi mà trên mặt Kim Ngưu đã xuất hiện ba sọc đen to đùng.

Xa xa kia, kẻ thù đang đứng nhìn cô cười ngạo nghễ, đôi môi khẽ cong lên đầy khinh bỉ. Kim Ngưu thề, cô rất rất muốn đập bẹp cái mỏ và sút bay cái mặt đểu giả đó. Phải rồi, tên khốn đó đang vui lắm đây. Nhưng cứ chờ đấy, chắc chắn cô sẽ cho hắn ta thảm thương gấp đôi!

Xử Nữ chết tiệt, vố này tôi xin nhận!!

Trận thứ : Bẫy hiểm sân thượng

Kết quả: Hotboy phản công -

Và tất nhiên với cú tiếp đất hoành tráng như thế, nguyên hai ngày hôm sau Kim Ngưu phải nằm bẹp ở nhà tĩnh dưỡng, và cũng là để củng cố khí thế trả thù.

Ngày cô nghỉ, lũ bạn trong lớp nhắn tin hỏi han cô, thậm chí cuối giờ Thiên Yết và Song Ngư còn tận tụy mang trà sữa đến tiếp thêm năng lượng thì không nói làm gì rồi. Nhưng có một việc khiến Kim Ngưu hơi lung lạc, đó là Xử Nữ nhắn tin cho cô.

Ngạc nhiên chưa, đúng rồi đấy, chính là tên khốn đã hại cô ra nông nỗi này đấy, và hắn-quan-tâm-đến-cô. Hắn ta hỏi sao hôm nay cô không đi học, hỏi cô ốm ra sao, hỏi đến khi nào mới có thể bình phục được...

Còn chưa hết, tối hôm đó hắn ta còn gửi cho cô một đoạn ghi âm qua Messenger, nguyên văn câu nói của hắn như thế này:

"Ngồi một mình buồn và trống trải ghê gớm. Tôi nhớ cậu lắm desk-mate, sớm đi học lại với tôi nhé!"

Bà nó chứ! Khỏi phải nói Kim Ngưu sốc như thế nào, cầm điện thoại trong tay mà cô ngứa ngáy hết cả người, xém chút nữa phi cả cái điện thoại qua cửa sổ. Hãi thật, cơn ớn lạnh cứ chạy từ đỉnh đầu xuống chân, lại từ chân ngược lên đỉnh đầu, rùng mình mấy cái mà vẫn không hết. Đêm hôm đó Kim Ngưu đi ngủ trong sự thấp thỏm lo âu, đến mơ cũng bắt gặp cái khuôn mặt đểu giả đó. Hắn ta làm vậy là có ý gì??

Hay có khi nào hotboy đã áy náy vì trò đùa của mình nên mới lo lắng cho cô không?

Ngày đi học, Kim Ngưu cố tình đến muộn hơn mọi khi. Bước tới cửa lớp mà cũng phải rón rén, tim đập thình thịch mà chân mềm nhũn, cô nàng thậm thụt thò đầu vào ngó nghiêng, tới khi cảm thấy an toàn mới dám vào. Kể từ khi nhận được cái tin nhắn quái quỷ ấy mà Kim Ngưu ăn không ngon ngủ không yên, cô đâm ra còn sợ hắn. Đột nhiên hắn quay ngoắt thái độ như thế Kim Ngưu không sốc sao được, bây giờ hắn ta mà nở với cô một nụ cười dịu dàng, ân cần hỏi han thì chắc Kim Ngưu ôm tim phi thẳng xuống tầng một mất.

Ôi thôi bỏ mẹ rồi! Kim Ngưu không để ý phía cửa sau, nơi Xử Nữ đang trò chuyện vui vẻ với Sư Tử và Bảo Bình. Tới khi nhận ra thì đã quá muộn, Kim Ngưu định co giò chạy thì hắn ta đã lao vèo đến chỗ cô, ngang ngược giơ tay chắn đường nhưng miệng lại nở nụ cười hết sức hiền dịu:

"Hey desk-mate, cậu đây rồi!"

"Á tên khốn, cậu mau cút ra, cút xa ra!! Đừng có cười với tôi kiểu đó, ghê quá đi!" Kim Ngưu rùng mình chống trả quyết liệt.

"Ơ này tôi có làm gì cậu đâu?!" Xử Nữ oan ức nói, liền sau đó đàng hoàng lôi Kim Ngưu xềnh xệch ra khỏi lớp, vừa đi vừa hàn huyên tâm sự. "Ôi desk-mate, cậu nghỉ lâu quá làm tôi nhớ cậu biết bao. Mấy hôm đi học mà thấy trống trải kinh khủng, cậu không biết hôm nay thấy cậu tôi vui mừng thế nào đâu..."

"Này này... sao đột nhiên cậu lại đổi thái độ như vậy hả..."

Kim Ngưu chết đứng trước cái nháy mắt của kẻ thù. Không được, không được phép lung lạc, còn gì là tự trọng nữa! Nên nhớ hắn ta là người khiến cô trọng thương, khiến cô hai ngày qua phải nằm quằn quại một chỗ như một bãi phế vật. Nên nhớ--

Nhưng Kim Ngưu còn nhớ được gì nữa khi khuôn mặt hắn ngày một lại gần, tay hắn đang siết chặt tay cô hơn, một chút cũng không rời...

Và vẫn với nụ cười ngọt ngào say đắm đó, Xử Nữ nhẹ nhàng rời đi. Tadah, ngạc nhiên chưa, trong lòng bàn tay Kim Ngưu xuất hiện tờ k từ lúc nào không hay.

Ơ nhưng mà sao lại thế...

"Mấy ngày chẳng có ai sai bảo, chẳng có ai để trêu chọc làm tôi ngứa ngáy quá. Đi mau lên, mau xuống dưới mua cho tôi cái bánh mì trứng, nhớ phải nóng giòn đấy nhé. Tôi đói lắm rồi!!"

"..."

"Ơ kìa, tôi bảo cậu đi nhanh cơ mà không trống bây giờ! Lần sau còn đến muộn là chết với tôi!"

"...."

Kim Ngưu im thin thít, đau khổ làm sao, cô nàng không thể nói được một lời nào nữa.

Đúng giờ cao điểm nên canteen ồn ào và đông nghèn nghẹt. Thứ chủ nợ áp bức chết tiệt, mới sáng ra đã biết cách hành hạ người ta! Kim Ngưu chật vật chen chúc lên trên, cuối cùng cũng thấy ánh sáng nơi cuối con đường, dồn sức gào lên:

"Bác ơi, cho con cái bánh mì trứng!!"

"Bánh mì trứng hả, sao hôm nay đắt hàng thế cơ chứ!" Bác đầu bếp quay sang trả lời cô, hai tay vẫn làm việc không ngừng nghỉ. "Thật là... hôm nay cô phụ bếp lại nghỉ nên bác bận quá, con chờ bác một tí nhé."

"Hay bác để con tự làm đi."

Kim Ngưu cười ranh mãnh nhìn bác đầu bếp, cũng may cô là khách hàng thân thiết ở đây nên chẳng gặp chút khó khăn nào. Vậy là Kim Ngưu nhanh chóng nhảy vào chỗ bếp phụ, xắn tay áo lên và trổ tài nữ công gia chánh.

Hừm, bật bếp rồi cho dầu vào này.

Tiếp theo là đập trứng vào cốc, xong cho gia vị vào.

Gia vị gồm gì ấy nhỉ? À phải có muối.

Ba thìa đầy này.

Cái trắng trắng bên cạnh là đường hả?

Cũng ba thìa nốt.

Ơ có cái bát bột đỏ đỏ ở đây...

Thêm nốt ba thìa ớt bột vào.

Cho thêm nhiều nhiều hạt tiêu một chút.

Thêm thìa nước mắm nữa cho đậm đà.

Chai giấm đâu rồi ấy nhỉ?

Chắc hai thìa đầy là đủ.

Ý... tí thì quên mất Sunlight.

Xong trộn đều lên, thêm tí hành vào rồi đổ vào chảo rán.

Cuối cùng là cắt bánh mì, thêm rau, ít ớt, nhét trứng vào và đóng gói... Quá hoàn hảo!

...

"Cậu làm cái quái gì mà lâu vậy hả? Bánh mì đâu, mau đưa tôi!"

Y như rằng vừa thấy cô, hắn ta đã hất mặt lên giọng. Sáng ra chưa được cái gì vào bụng mà đã bị cái vẻ vô ơn này làm cho nhức mắt, đúng là hách dịch không thể chịu được!

Nhưng Kim Ngưu phải nhịn. Phải nhẫn nhịn. Vì kế hoạch mà cô không thể làm khác được. Nghĩ thế mà Kim Ngưu cắn răng nuốt nước bọt vào lòng, rặn ra bộ mặt xu nịnh nhất có thể:

"Đây đây, bánh mì của sếp đây, hì hì..."

"Cất ngay cái nụ cười gớm ghiếc ấy đi giùm tôi cái."

Xử Nữ bĩu môi nhìn cô, không chút đề phòng mà giật ngay cái bánh mì nóng hổi trước mặt. Vừa tới lớp đã bị Sư Tử và mấy đứa nữa xúm lại hỏi bài, osin hôm nay lại đến muộn hơn mọi khi, hắn đói mờ cả mắt. Chiếc bánh mì trước mặt bỗng trở nên hấp dẫn làm sao, không thể chần chừ thêm nữa, Xử Nữ đưa bánh mì lên ngoạm một miếng thật to.

Phụt!!!!!!!

Cái mùi vị tởm lợm gì thế này?? Xử Nữ lập tức phun ngay miếng bánh mì yêu quý ra khỏi miệng, thật không thể hiểu nổi, vừa mặn chát, lại ngọt ngọt lờ lợ, cay xè, lại còn chua chua đắng đắng nữa... Kinh dị!

Cay quá! Cả miệng Xử Nữ sưng phồng lên vì ớt, lưỡi tê rần vì mất cảm giác. Bà nó, cậu ta cho nguyên chai ớt vào hay sao??

"Nước!! Nước đâu rồi?!"

Giật lấy chai nước từ tay Sư Tử, Xử Nữ không chút chần chừ mà tu ừng ực tới giọt cuối cùng, cuối cùng cũng thấy đỡ hơn một chút. Quay sang phía thủ phạm đang cười sặc sụa bên cạnh, hotboy điên tiết gào lên:

"Là cậu cố tình phải không?? Cậu cho cái gì vậy hả?"

"Muối, đường, ớt bột, hạt tiêu, giấm, nước mắm..." Kim Ngưu ngây ngô ngước mắt lên trần nhà nghĩ ngợi. " ... à thêm cả Sunlight nữa!"

"Cậu dám chơi tôi à? Muốn biết hậu quả không?!" Xử Nữ trừng mắt túm chặt cánh tay cô. Được, bữa sáng này quả là nhớ đời, để xem cậu ta sống sao với hắn đây!

"Này này... cậu định làm gì hả?" Kim Ngưu chột dạ lùi lại phía sau, thoáng sợ hãi trước vẻ giận dữ của hắn. Không phải hắn định đánh cô đấy chứ...

"Cậu đừng mong tôi tha cho cậu, và cũng đừng mong lành lặn trở về!!"

Nhưng một điều mà không ai ngờ tới. Đang trong lửa hận ngùn ngụt, chợt một bàn tay khác túm lấy tai hắn xách lên.

Xử Nữ càng thêm phát rồ, hắn đang làm việc trọng đại nước nhà đấy có biết không hả ?? Là ai? Ai dám to gan nhảy vào giở trò anh hùng cứu mỹ--... à nhầm, kẻ tội đồ này hả? Hắn sẽ cho tên này chết chung luôn cho khỏi lưu luyến gì hết!

"Khốn kiếp, thằng ngu nào dám..."

Lời nói chưa kịp bay ra khỏi miệng, bất giác Xử Nữ im bặt, quai hàm rơi bộp xuống đất. Trên trán xuất hiện ba sọc đen to đùng.

T giá lâm!!

"Mất trật tự, lại còn giở thói bạo lực hả? Thằng ngu này mời anh xuống phòng uống nước chè hàn huyên tâm sự được chứ?"

Thầy... thầy ơi... đau quá thầy ơi!! Xử Nữ vừa ôm tai vừa năn nỉ trong đau khổ nhưng vô ích. Sức mạnh của T là vô địch, một tay đàng hoàng lôi xềnh xệch hotboy ra khỏi cửa lớp trước bao ánh mắt cả kinh xung quanh.

Còn lại một mình kẻ chủ mưu lẳng lặng đứng nhìn xem trò vui, trong lòng không khỏi hú hồn.

Hotboy, dây vào tôi thật quả là đáng thương!

Trận thứ : Bánh mì trứng đậm đà khó quên.

Kết quả: Hotboy thua đậm -

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio