Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù chỉ là một thời gian ngắn thôi, nhưng mà vốn đã quen với việc trải qua những ngày mùa đông xám xịt bên cạnh ai đó rồi. Từ khi chia tay mới nhận ra sân sau trường thênh thang trống trải tới cỡ nào. Bóng dáng nam sinh ngồi thu mình trên ghế đá dưới gốc phượng, tiếng đàn vô hồn rời rạc cất lên, lạc lõng giữa khoảng rộng.
Chỉ là cố gắng sống như bình thường. Sống như trước kia, khi chưa có sự xuất hiện của ai đó. Cố vùi đầu vào thói quen và sở thích của mình để quên đi những thứ không nên nhớ.
Thiên Bình cứ nhìn đờ đẫn vào cây đàn, những ngón tay chỉ gảy theo bản năng một giai điệu vô nghĩa. Hoàn toàn không chú ý tới việc Xử Nữ đang đi tới và đập cho cậu một cái đau điếng vào đầu.
Mùi mì tôm chua cay xúc xích lan tỏa khiến chiếc bụng đói ngấu vì từ sáng tới giờ chưa ăn gì của Thiên Bình bắt đầu réo rắt. Thằng bạn thân đứng trước mặt và nhìn cậu bằng nửa con mắt, thái độ khinh khỉnh chìa ra cốc mì tỏa hơi nghi ngút, hơi dứ dứ khi Thiên Bình còn ngây người chưa kịp phản ứng.
"Mày có định ăn không đây?" - Xử Nữ tỏ ra mất kiên nhẫn.
"Ngu gì không??"
Thiên Bình đón vội cốc mì. Thằng bạn thân dạo này tốt tính và đỡ bủn xỉn hơn hẳn, hầu như ngày nào cũng mua cho cậu thứ gì đó. Không chai nước thì bánh mì, không thì cái xúc xích. Tuy nhiên mỗi lần đưa, cái thái độ khó ưa trên mặt như bị ai bắt ép vẫn không bỏ được.
"Đúng lúc tao đang thèm mì. Mày hiểu tao thật đấy!" - Thiên Bình nhe nhởn cười - "Nhưng mà ăn mì, giá mà có thêm chai Sprite lạnh thì tốt nhỉ!"
Vừa dứt lời thì một chai Sprite được Xử Nữ thả xuống từ trên trời. Thiên Bình ngơ ngác hết phen này tới phen khác, tay cầm cốc mì tay cầm chai nước mà giơ lên, săm soi tới cả phút.
"Tao cứ thắc mắc vì sao dạo này mày lại tốt với tao thế... Có khi nào mỗi ngày mày thả ít thạch tím vào đồ ăn của tao không đấy?"
"An ủi mày thất tình con ạ!"
Đã mất công quan tâm rồi, bạn không muốn nhận thì mình xin! Xử Nữ chính thức cạn sạch kiên nhẫn mà giật lấy chai Sprite từ tay Thiên Bình. Tay vặn nắp khiến nó phát ra tiếng ga nhẹ, hắn ngửa cổ định dốc thẳng vào miệng, song nghĩ gì đó lại thôi.
Kể ra chai nước này, hắn đâu có tư cách gì mà uống.
"Uống đi. Trời âm u xám xịt như hôm nay phải ăn mì chua cay xúc xích với uống Sprite mới chuẩn vị, phải không?"
Vốn đã bị dọa cho kinh ngạc khi Xử Nữ trả lại chai nước một cách tử tế rồi, Thiên Bình húp mì sột soạt, động tác bất giác ngưng lại khi nghe tới lời này. Cậu vội buông cốc mì xuống bên cạnh, nhìn Xử Nữ với ánh mắt như ngợ ra điều gì.
Ra là vậy sao?
"Mày nhìn tao đắm đuối thế là có ý gì?" - Xử Nữ nhếch môi nổi hứng cà khịa - "Nhớ người ta quá phải không? Cần tao làm thế thân dựa vào vai mày, cùng húp mì cùng tình cảm cho đỡ nhớ không?"
"... Từ khi theo đuổi Kim Ngưu, mày càng trở nên sến súa và biếи ŧɦái bạn ạ."
"..."
Được, bạn tốt, thế là đủ hiểu rồi. Xử Nữ tắt ngay nụ cười, không chút lưu luyến mà xoay gót bước đi thẳng. Tuy nhiên đi được vai bước lại bị Thiên Bình gọi giật giọng lại. Nếu thằng bạn không bật ra cái tên đó, kể từ rất lâu rồi, thì có lẽ hắn đã không dừng lại.
"Song Ngư... ăn sáng chưa?"
"Còn quan tâm sao không đi hỏi trực tiếp ấy? Làm tịch làm bộ dò người khác làm gì?"
Xử Nữ nhướn mày, dường như chỉ đợi sẵn câu hỏi này. Song thấy bộ dạng thở dài khó xử của thằng bạn, hắn cũng không muốn làm khó dễ thêm nữa.
"Mà tao cũng chẳng biết đâu. Sáng nay tao không thấy nó xuống canteen. Thật ra từ lâu rồi, chắc từ hồi bọn mày chia tay."
Thiên Bình cũng không có câu trả lời chắc chắn, bởi cũng từ hồi ấy, cậu thường hạn chế bước chân vào canteen. Giờ ăn sáng tuyệt đối không. Nếu cần vào lắm thì cũng chỉ đi thẳng đến quầy mua rồi rời đi thẳng, ánh mắt không một lần dám liếc về phía dãy bàn trong cùng. Đã lâu lắm rồi cậu không tụ tập trò chuyện với Xử Nữ, Thiên Yết, Bạch Dương, Kim Ngưu, và cả Song Ngư.
Chia tay rồi, nếu có vô tình chạm mặt nhau trong trường, hay ngoài phố, cũng chỉ có thể lướt qua nhau như người dưng nước lã mà thôi.
Ấy thế mà Thiên Bình vẫn không thể ngăn mình suy nghĩ được. Cô ngốc đó có bao giờ ăn sáng ở nhà đâu. Nếu như không vào canteen thì chín phần mười lại không chịu ăn sáng rồi.
"Mày giúp tao một việc được không?"
...
Ly mì nóng hổi được đặt xuống bàn, xen vào giữa cuộc trò chuyện của ba cô gái ngồi cạnh cửa sổ ở dãy bàn cuối lớp.
Song Ngư trầm mặc. Thiên Yết ngỡ ngàng. Kim Ngưu tức giận, xắn tay áo kiên quyết đứng dậy, rít lên:
"Cái thằng này quá đáng thật! Đến vậy mà nó cũng không thèm nhận à?"
Xử Nữ chỉ đuối theo kéo tay Kim Ngưu lại, tuy nhiên hắn không giải thích một lời nào.
"Khoan đã, hình như là ly khác mày ạ." - Thiên Yết tinh ý nhận ra - "Khi nãy Song Ngư mua là mì chua cay mà. Cái này là mì bò, là..."
... loại mì yêu thích của Song Ngư.
Không cần nói ra, tất cả đều hiểu.
Kim Ngưu ngỡ ngàng quay lại, bắt gặp gương mặt cúi gằm nặng nề của Song Ngư, sự im lặng đầy hàm ý của Xử Nữ, cảm thấy đau lòng cho cả hai người.
"Xem ra tao không thể từ chối được rồi, nhỉ?"
Song Ngư nhếch môi, tách đũa và bắt đầu trộn mì. Mì không cay, vốn dĩ Song Ngư đã không ăn được cay nhiều, song từng sợi nuốt vào lại có cảm giác chua và cay tới xé lưỡi.
Là bởi người nào đó từng bảo, trời âm u phải đi cùng với cốc mì chua cay xúc xích và chai Sprite mới chuẩn vị.
Cũng người nào đó, biết cô không ăn được cay, cứ hễ sáng hôm nào trời xấu lại chuẩn bị sẵn hai ly mì ngồi đợi cô đến. Một mì chua cay và một mì bò. Đi kèm theo đó là một chai Sprite và một chai nước lọc.
Bế tắc sau khi chia tay, Song Ngư đã đem chuyện kể từ đầu đến cuối cho hai cô bạn thân. Bắt đầu từ việc cô mang máy ảnh của Thiên Yết đi theo dõi Phương Anh, rồi thấy Phương Anh và lớp trưởng Lân hôn nhau, và cả vụ ồn ào cô gây ra ở lớp Thiên Bình chỉ vì hiểu lầm. Hiểu rõ ngọn ngành rồi, Kim Ngưu và Thiên Yết đều nói cô quá đáng. Song Ngư cũng đồng tình. Cô quá đáng.
Tâm trạng chết chìm trong nỗi lo sợ viển vông và ghen tuông không đáy, Song Ngư đã không kiểm soát được mình mà vượt quá giới hạn cho phép của Thiên Bình. Cô đã không tin tưởng, không tôn trọng, không biết gìn giữ người mình yêu. Không để cho cậu chút không gian nào để thở. Không chịu kiên nhẫn lắng nghe rõ tình hình hơn. Không chịu khống chế cảm xúc của mình, để lí trí bị lấn át, dẫn đến việc hành xử ngốc nghếch dại dột làm bẽ mặt cả Thiên Bình lẫn bản thân. Và quan trọng nhất, cô đã làm tổn thương sâu sắc tình cảm của Thiên Bình.
Hối hận bao nhiêu thì cũng xấu hổ bấy nhiêu. Song Ngư xấu hổ đến mức không dám nhìn trực diện vào cậu. Cũng là sợ hãi và đau lòng. Muốn níu kéo Thiên Bình biết bao, nhưng nếu cậu ấy đã quyết tâm ra đi, cô không muốn gượng ép cậu rồi lại gây tổn thương cho cả hai người.
Song, có vẻ tấm lòng bao lâu nay của Song Ngư Thiên Bình cũng đã nhận ra rồi. Bởi vậy mà ly mì bò này chính là câu trả lời.
"Rốt cuộc mày phải chịu đựng như thế này đến bao giờ hả Song Ngư?" - Thiên Yết cau mày.
Kim Ngưu quay về chỗ cùng Xử Nữ, chép miệng:
"Bọn yêu nhau khó hiểu thực sự. Còn yêu, còn quan tâm, bày đặt chia tay làm cái gì cho khổ ra?"
"Có nhiều thứ mày phải lớn lên mới hiểu được." - Song Ngư nhún vai, nhận được cái lườm nguýt từ Kim Ngưu và Thiên Yết liền cười buồn - "Tóm lại là mày cứ phải có người yêu đi đã."
Đoạn nháy mắt với Xử Nữ ngồi cạnh Kim Ngưu ra ám hiệu. Người ta thường nói đẹp nhất là lúc theo đuổi, bởi khi đó người ta còn trân trọng đối phương. Có được rồi, nếu không phải là đã đạt được thỏa mãn mà buông thả thì cũng là trăm nghìn rắc rối khác liên quan tới người thứ ba, ghen tuông, lo sợ, thờ ơ xen vào chia cắt. Công cuộc theo đuổi sắp thành công rồi, tới lúc đó cố mà giữ cho chặt vào nhé!
Xử Nữ khẽ lắc đầu, vẻ mặt cam đoan đầy quyết tâm, hắn với Kim Ngưu sẽ không bao giờ rơi vào tình huống này đâu. Bộ dạng chỉ còn thiếu nước ưỡn thẳng người vỗ ngực, tay đan vào tay, ánh mắt sáng ngời đáng tin cậy là bằng với ra mắt hai mẹ vợ!
Mà thật ra, ra mắt bố mẹ vợ hắn đã làm rồi đấy thôi!
Cảm thấy bầu không khí nặng nề, Song Ngư húp mì ừng ực, Kim Ngưu và Thiên Yết thở dài não nề, Xử Nữ đành gợi chuyện:
"Suốt ngày phải chạy qua chạy lại đưa đồ cho hai người, mình sắp thành osin chuyên nghiệp đến nơi rồi đấy!"
Một công đôi việc, ẩn ý nói rằng chia tay rồi mà vẫn còn âm thầm quan tâm nhau đến vậy, sao không làm hòa đi cho đỡ vạ lây tới người vô tội?
"Giờ cậu đã thấm thía nỗi khổ của tôi khi bị cậu chèn ép chưa?" - Kim Ngưu lườm.
Trước sự chất vấn oán hận của bạn osin tiền nhiệm, Xử Nữ tỏ vẻ thấu hiểu thông qua nụ cười vô sỉ:
"Rồi rồi, vậy nên để bù đắp lại chuyện ngày trước, từ giờ tôi trao cho cậu quyền chà đạp thân thể tôi trọn gói cả đời mà. Cậu muốn ăn gì không để tôi mua cho? Tẹo nữa tôi đưa cậu về nhé? Hay sáng mai tôi đón cậu luôn? Tan học có muốn uống trà sữa không? Trên hồ Tây mới mở một quán khá đẹp đấy, khung cảnh lại thơ mộng nữa..."
Kim Ngưu nín thinh, không còn gì để nói về con người này nữa.
Thiên Yết tròn mắt. Song Ngư vừa húp một ngụm nước mì liền nổi cơn ho sặc sụa. Vỗ ngực một hồi, với gương mặt còn đỏ gay, não cá khó khăn cất tiếng:
"Xử Nữ, hồi đầu cậu mới vào lớp, nhìn thấy cậu đẹp trai, học giỏi, lại ga lăng với con gái, mình đã đánh giá cậu quá vội vàng rồi. Nhưng mà giờ... mình thấy cậu biếи ŧɦái thực sự!"
"..." - cuộc nói chuyện đang dần trở nên vô bổ và tốn thời gian rồi đây, Thiên Yết ôm đầu.
Clap! Clap! Kim Ngưu vỗ tay, được thể tự đắc. Nếu ngay từ đầu bọn mày chịu nghe lời tao thì có phải là đỡ shock hơn rồi không?
Tuy nhiên Xử Nữ chẳng tỏ ra lấy một chút dữ dội nào trước lời nhận xét, ngược lại còn ôm miệng ngỡ ngàng thốt lên:
"Cậu với Thiên Bình đúng là tướng phu thê có thần giao cách cảm! Mới ban nãy Thiên Bình cũng nói mình như vậy đấy."
"..."
Cái người này không biết xấu hổ là gì đâu. Kim Ngưu nhún vai, hài hước truyền đạt.
Bế tắc, mông lung, còn quan tâm, không thể buông bỏ.
...
Lớp trưởng A trông kém sang ngáo ngơ thế mà theo đuổi gái cũng bạo nhỉ?
Vốn đã chấn động về vụ Phương Anh A công khai crush lớp trưởng lớp hàng xóm rồi, giờ thần dân cả hai lớp nói riêng và cả trường nói chung đều vô cùng hứng thú dõi theo cồn cuộc theo đuổi ngược lại từ phía lớp trưởng Lân. Cơ mà người ngoài cuộc nhìn vào lại không hiểu rõ sự vụ cho lắm. Phương Anh thích lớp trưởng Lân, tuy nhiên sau đó lại tránh crush như tránh tà khi được crush theo đuổi. Chắc chắn có uẩn khúc, nhưng nào quan trọng. Có chủ đề tám chuyện, soi mói hằng ngày, đoán già đoán non, một đồn mười rồi mười đồn trăm mới là nguồn sống!
Mỗi ngày đi học là một ngày vui. Hít drama chính là liều thuốc bổ.
Lớp trưởng Lân ưỡn người. Áo sơ mi trắng tinh mới được là thẳng thớm buổi sáng và sơ vin gọn ghẽ bên thắt lưng. Tay áo duỗi ra. Từng cái khuy từ cổ tới tay đều được cài ngay ngắn. Quần không bó, không xắn, không nhăn lấy một vết. Dây giày thắt nơ vuông vắn, chĩa một góc chữ V đúng sáu mươi độ trước mặt bạn crush. Bạn cán bộ với tinh thần trách nhiệm cao, lúc nào cũng hết lòng thành vì dân vì nước, giờ đang ồn hết mọi nhiệt huyết tuổi trẻ để tỏ tình một cách nghiêm túc:
"Mình thích cậu."
"..."
"Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu trên hành lang, mình đã trúng tiếng sét ái tình với cậu mất rồi."
Khảng khái, dõng dạc, oai nghiêm, khí thế ăn đứt bao nhiêu so với lúc lập bập quát lớp thường ngày.
Theo đuôi con gái người ta ác liệt rồi, hôn cũng hôn rồi. Hành động, thái độ và lời nói của lớp trưởng đều đã thể hiện rõ ý đồ. Nhưng lúc này mới là tỏ tình chính thức.
Phương Anh á khẩu. Hoàn toàn cạn lời.
...
"Thì là tao bảo tao thích nó."
Thiên Yết, Xử Nữ, Kim Ngưu và Song Ngư tạm dừng cuộc nói chuyện lại khi thấy lớp trưởng Lân thất thểu đi tới, thật chẳng giống với bộ dạng tưng tửng thường ngày. Cái shock hơn nữa là vẻ ngoài gọn gàng bảnh bao như anh cán bộ vừa đi dự cuộc họp trọng đại về. Tuy nhiên cái mặt giống như bị khiển trách nặng nề, thậm chí là đình chỉ cách chức khiến tất cả đều tò mò.
Lớp phó Huy đánh hơi thấy mùi hay ho, lập tức phi đến. Nghe thấy câu đầu tiên liền phanh kít lại suýt chút nữa ngã lộn cổ.
"... Từ từ đã, mày bảo mày yêu luôn từ cái nhìn đầu tiên ấy hả?"
"Cái này có tồn tại thật sao?"
Tất cả tròn mắt ngớ người. Chỉ riêng Song Ngư. Chẳng phải cô cũng đổ trước Thiên Bình khi thấy cậu từ xa đó sao? Chưa cần biết tính cách ra sao, nhưng vẻ ngoài cậu ấy đã đạt một nghìn phần trăm tiêu chuẩn trong lòng cô rồi.
Người đầu tiên phản ứng là Thiên Yết. Cô chống cằm gật gù, khẽ nhướn mày, đôi môi cong cong:
"Ghê thật! Lớp trưởng trông thế mà man phết. Mặc dù tài cán thì không có, chỉ được cái nhiệt tình..."
Nếu ai không đọc nốt khẩu hình trên miệng Thiên Yết ắt sẽ tưởng bạn công dân đang ca ngợi lớp trưởng cho mà xem. Bởi nguyên văn hàm ý của Thiên Yết phía sau, được truyền tải trong im lặng mà ai cũng hiểu, là:
Nhiệt tình + Ngáo ngáo + Ngu dốt = Ăn hại!
"Mày ác quá đó." - Kim Ngưu nhăn mặt. Kiểu truyền tải này còn khiến người ta đau lòng hơn nhiều.
"Lương tâm không cho phép tao nói dối, con người tao không thẳng thắn không được, thông cảm nha."
"..." - lớp trưởng sau ba giây lấy lại tinh thần, liền mỉm cười phất tay phóng khoáng - "Không sao, tao không chấp vặt."
Có thằng đàn bà nào suốt nửa năm trời cứ cằn nhằn ăn vạ cho cái bút chì Staedtler k của nó thế nhỉ?
"Thất bại rồi hả?"
"Tao chẳng biết nữa... Phương Anh không nói gì, chỉ bỏ đi."
"Đấy tao biết ngay mà. Cái mặt mụn sần sùi như quả bơ của mày tới ma quỷ còn phải phát khiếp nữa là người thường."
Bạn lớp phó tọc mạch lập tức bị lớp trưởng cho ăn cái đập thô bạo vào đầu, dù sao cũng chẳng oan ức chút nào.
"Cố lên người anh em."
Xử Nữ vỗ vai động viên, cái này hắn hiểu rõ quá mà. Mọi người xung quanh cũng tỏ ý an ủi. Duy chỉ có Song Ngư lặng lẽ quan sát. Tâm trạng nào mà khích lệ nguyên nhân gián tiếp gây ra hiểu lầm của mình?
Song Ngư vẫn có chút hờn dỗi bạn lớp trưởng như vậy đấy!
Và sắp tới, cả hai người chị em tưởng là không tốt tính nhưng không để cô chịu thiệt thòi bao giờ, lại chuẩn bị bán đứng cô rồi đây.
...
Kim Ngưu và Thiên Yết năn nỉ đứt lưỡi, thuyết phục ròng rã suốt cả tuần, nào thì lo cho bạn mình sợ ở nhà tâm tình không tốt dễ nghĩ quẩn, rồi thì hậu chia tay nên tới nơi khung cảnh thoáng đãng để thay đổi không khí, cũng là cải thiện tâm trạng. Xử Nữ hào phóng cũng nói đây là cơ hội có một không hai, hơn nữa quảng cáo thêm hắn có biệt thự to đẹp khang trang này nọ, nhất định không được bỏ qua. Bạch Dương cũng khuyên nhủ nên đi cùng bạn bè, chuyến đi cũng là trải nghiệm mới mẻ và thư giãn đầu óc chuẩn bị cho kì thi học kì mấy ngày nghỉ / -/. Tiền bối cũng nói vậy rồi thì sao có thể dễ dàng từ chối?
Nhưng lí do lớn nhất mà Song Ngư không muốn đi, đó là ngại đụng mặt ai đó. Để cho chắc ăn, não cá đã hỏi đi hỏi lại Xử Nữ và hai người chị em cả trăm lần để biết xem ai đó có tới không. Ba người đó, để khiến cô yên tâm mà lặp lại tới nghìn lần từ Không. Thiên Bình sẽ về quê cậu ấy dịp lễ này, đó là những gì Song Ngư đã nghe được đấy. Lời khẳng định chắc nịch từ miệng Xử Nữ, người luôn biết rõ nhất về Thiên Bình.
Đáng lẽ ra, trong nghìn lần đó, cô đừng nên tin một lời nào của cái lũ bạn đểu.
Ngày đi chơi, tại điểm hẹn khởi hành, Song Ngư, một tay kéo va-li nhỏ, tay kia vô thức siết chặt điện thoại trong căng thẳng. Mắt chết sững đứng chôn chân nhìn người đứng đối diện mình, dường như cũng đang trong trạng thái tương tự.
Từ đáy lòng trào dâng tâm trạng bồi hồi, nghẹn ngào, da diết, nhung nhớ, mà cũng hối hận không nói nên lời.
Cậu ấy... đang nghĩ gì vậy?