Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ai lại để bàn là trên đó vậy? Nguy hiểm biết mấy! Em không sao chứ Thiên Yết?" - Bạch Dương sốt sắng lay cô hơn nữa khi thấy Thiên Yết đờ đẫn.
"Em... em..."
"Làm sao đấy?? Có gì đổ vỡ à??"
"Ôi trời ơi! Gạch lát phòng... Ông Thiên sẽ bẻ cổ em mất!"
Canh rất đúng thời điểm, Xử Nữ và Kim Ngưu lao xộc vào căn phòng và nháo nhác quan sát. Lời bày tỏ trên đầu lưỡi rồi lại phải kìm lại. Thiên Yết với Bạch Dương mới giật mình giãn khoảng cách và quay xuống đất.
Bàn là rơi, người không bị xướt xát trọng thương chỗ nào, nhưng cú va chạm tàn bạo của mũi nhọn kim loại đã làm viên gạch lát nứt ra thành mảnh vụn.
Xử Nữ ôm đầu thất kinh. Đây không đâu khác lại chính là phòng nghỉ của ông anh ruột ưa gọn gàng sạch sẽ, Hoàng Thiên quý hóa của hắn!
...
Đôi trẻ Song Ngư và Thiên Bình không biết còn đi tới đâu tâm sự nữa mà hơn hai tiếng rồi vẫn chưa thấy ló mặt về.
Xử Nữ sốt ruột định gọi hay chạy ra tìm lắm. Chẳng là hắn đã dặn mua bánh phở, rau sống, cùng bò tươi rồi, lâu lắm hắn chưa được ăn phở cuốn Kim Ngưu làm đấy! Cơ mà mấy lần đứng lên lại bị Kim Ngưu trừng mắt bắt ngồi xuống. Hiển nhiên là cô nàng không muốn làm phiền đôi trẻ đang giận dỗi mà mình đã cất công lên kế hoạch làm lành cho rồi.
Loanh quanh trong nhà một hồi, Xử Nữ liền kéo Kim Ngưu, lúc này đang ngồi gác chân trên ghế sopha phòng khách và lướt Facebook một cách vô tích sự ra ngoài. Hỏi đi đâu cũng không nói, chỉ thần bí kéo tay. Mà một lúc sau kéo tay cũng tranh thủ thành đan chặt mười ngón tay vào nhau luôn.
Chiều tà phủ rợp sắc đỏ cam huy hoàng trên mặt hồ nhỏ. Từ vị trí này, mặt trời như đang lặn xuống sau bụi lau sậy cao tới đầu người bao quanh hồ. Nằm giữa cánh đồng lúa gạo bát ngát, chốn rậm rạp có phần hoang sơ này lại là nơi yêu thích của Xử Nữ từ bé bởi bầu không khí thoáng đãng trong lành, vẻ đẹp thanh bình của tự nhiên mà nơi thủ đô tấp nập chẳng bao giờ có được.
"Đỉnh chứ?" - Xử Nữ cười tự mãn khi thấy nụ cười háo hức của Kim Ngưu.
"Chỉ tôi cách ném sỏi đi. Hôm trước tôi thấy cậu ném giỏi lắm mà."
Hôm trước là chỉ cái lần Kim Ngưu buồn bã được hắn dắt lên hồ Tây đó sao? Xử Nữ bật cười thành tiếng khi thấy cô nàng hăm hở đi quanh mép hồ gom nhặt sỏi rồi bê tới chỗ hắn như một cô nhóc con. Còn tưởng hôm đó cô nàng không thèm để tâm tới chứ?
Cơ hội ngàn vàng thể hiện trước mặt crush, hắn ngu gì bỏ qua?
"Đầu tiên là phải chọn viên sòi dẹt và tròn thế này nhé. Mịn càng tốt, không được to và dày quá, không sẽ bật rất khó."
Xử Nữ nâng tay Kim Ngưu lên ngang ngực với tư thế chuẩn bị lăng viên sỏi. Bước chân vòng ra sau lưng cô nàng, tất nhiên là vòng một tay ra trước giữ tay Kim Ngưu, tay kia lưu manh tính đặt lên eo bạn crush, song nghĩ đến việc rất có thể sẽ bị đánh chết rồi chôn xác ngay tại ruộng đây mà biết điều rụt ngay lại. Sau cùng rón rén đặt lên vai Kim Ngưu. Nhưng mà phần nào đó cũng tranh thủ được ôm cô nàng từ đằng sau rồi.
Tuy nhiên, Xử Nữ đằng sau nên không thể thấy được gương mặt đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu của Kim Ngưu. Bạn chủ phía sau đang áp sát người mình vào lưng cô. Nguyên nhân làm Kim Ngưu căng thẳng chính là thân nhiệt ấm áp và nhịp tim của hắn mà cô cảm nhận được. Nhịp tim cũng trở nên rối loạn dồn dập.
Tac! Tac! Tac!
Dưới sự trợ giúp của Xử Nữ, nói đúng hơn là cả khoảnh khắc đó Kim Ngưu đã xuất hồn đi đâu mà không hề ý thức được chuyện gì xảy ra, tay và cơ thể cứ vô thức phó mặc cho hắn điều khiển, viên sỏi đã thành công trong việc bật nảy hai lần trên mặt hồ và khuấy động mặt nước tĩnh lặng. Ngay cả khi bài học nhỏ kết thúc rồi mà Kim Ngưu vẫn chưa hoàn hồn lại. Xử Nữ gọi vài lần, cô nàng vẫn cứ ngây ra như phỗng.
Hai bàn tay vẫn cứ đan vào nhau như thế. Xử Nữ giật nhẹ, Kim Ngưu theo đà xoay nửa vòng, ngã vào lòng hắn. Hai người giống như vừa thực hiện một màn xoay ballet đẹp mắt lãng mạn. Kim Ngưu trong vô thức đặt hờ hai tay lên lồng ngực Xử Nữ. Một tay hắn vòng ra sau lưng giữ người cô, tay kia luồn nhẹ vào mái tóc mềm dài ngang vai, dù không dùng sức nhưng lại có ma lực khiến Kim Ngưu không thể cự tuyệt.
Tên chủ khốn kiếp bấy lây nay âm thầm bỏ bùa ngải gì vào đồ ăn sáng của cô vậy? Đứng trước hắn cô chẳng còn tí sức lực nào. Cảm xúc và trái tim phản bội lại chạy theo hắn mất rồi!
"Kim Ngưu?"
Một lần, hai lần, Kim Ngưu chẳng thưa. Có vẻ như không còn ý thức được thực tại nữa, ánh nhìn thơ thẩn qua lớp kính cận chìm sâu vào mắt hắn, bờ môi khép hờ. Xử Nữ khẽ nuốt nước bọt, tim đập tứ tung cơ hồ muốn bắn vọt ra ngoài, chậm rãi cúi xuống. Hướng tới nơi mật ngọt mà hắn đã vuột mất đêm giao thừa.
Nhưng mà kể từ giờ, hắn sẽ không còn cảm thấy luyến tiếc nữa.
Cánh môi Kim Ngưu rất đỗi mềm mại, ấm áp. Ngọt hơn đường, hơn hẳn mật ong, hơn đứt kẹo mạch nha hay bất cứ thứ sơn hào hải vị nào hắn từng được nếm thử trong suốt mười bảy năm cuộc đời. Hắn chưa từng gặp thứ mật ngọt nào lại gây nghiện đến thế. Nếm thử một lần rồi là muốn nếm mãi, đắm chìm trong đó, tham lam đào hút hơn nữa. Hắn phát nghiện.
Ánh chiều tà. Bên mặt hồ tĩnh lặng. Đồng cỏ lau xao động trong gió. Nụ hôn đầu tiên với Kim Ngưu diễn ra ở nơi lãng mạn như thế, mang theo sự hồi hộp và hạnh phúc to lớn, cả đời này Xử Nữ sẽ chẳng bao giờ quên được.
"Ngưu..."
Kim Ngưu không phản kháng. Nhưng từng cử chỉ trong lòng hắn đều nắm rõ, cả người cô nàng dường như gồng cứng lại vì sững sờ.
Nụ hôn dứt, Xử Nữ mơ màng nhìn Kim Ngưu. Hắn ngỡ mình đang chìm trong mộng đẹp.
Đúng là đẹp thật. Nhưng từ mộng ảo trở về thực tế lại luôn là một cú ngã đau đớn.
Một giây đảo ngược, Xử Nữ bỗng thấy trời đất vạn vật chao đi một cái, mọi thứ nghiêng một góc chín mươi độ rồi đổ rạp. Tiềng "Tùm!" giòn tan vang lên cùng nước bắn tung tóe khắp xung quanh. Cơn đau điếng từ ngực lan ra toàn thân, bàn tọa đang tiếp đất cũng tê nhức. Cả người hắn lúc này đang ngập trong nước hồ.
Kim Ngưu, sau khi hồn về, đã bừng tỉnh hét lên một tiếng, dồn hết sức bình sinh đẩy thật mạnh bạn chủ xuống hồ.
"..."
Xử Nữ im lặng, cúi đầu trầm mặc. Kim Ngưu cũng im lặng, ôm miệng thảng thốt.
Ráng chiều cũng không thể khiến cho mặt Kim Ngưu đỏ đến thế. Cảm giác kinh ngạc xấu hồ qua rồi, kì lạ là Kim Ngưu không thấy giận dữ hay muốn tẩn cho tên cướp ban ngày này một trận, mà phần nhiều thấy hối hận vì đã trót đẩy hắn thô bạo xuống hồ.
Rón rén lại gần, lại càng thấy thấp thỏm hơn nữa khi đối diện với sự im lặng bất thường. Hắn giận sao? Nhưng liệu hắn có bị thương không? Mép hồ đó nhiều sỏi nhọn lắm. Kim Ngưu lại lo lắng hơn là vậy đấy.
Bàn tay rụt rè chìa ra trước hắn. Gương mặt đỏ rực của Kim Ngưu tràn đầy vẻ hối lỗi. Xử Nữ nhìn một lúc, cuối cùng cũng đưa tay bắt lấy và đứng thẳng dậy. Đối diện với Kim Ngưu một lúc lâu.
Đây là cuộc cạnh tranh công bằng.
Xử Nữ đột nhiên tâm trạng không phải do sự phản kháng đột ngột của Kim Ngưu. Chỉ là khi vừa dứt khỏi cánh môi hồng, bên tai hắn lại vang lên rõ mồm một cuộc nói chuyện ban nãy với Bạch Dương. Chợt nhận ra nguyên nhân vì sao lại có nụ hôn đột ngột này. Tình cảm tuôn trào không kiểm soát được, hắn thích Kim Ngưu, và hắn sợ Kim Ngưu sẽ bị người ta cướp mất. Nụ hôn đúng là rất đẹp nhưng lại mang theo cả hấp tấp lẫn nơm nớp lo sợ. Xử Nữ bồn chồn và vội vàng, hắn muốn thúc đẩy tình cảm của mình hơn nữa, thậm chí chỉ hận rằng không thể ép buộc cô gái mình thích ngay tại đây ngay bây giờ.
Tính ích kỉ và chiếm hữu của cậu nhóc Xử Nữ lớn chứ. Nhưng hắn đã được một bài học đáng giá rằng, không thể để thói xấu đó vượt tầm kiểm soát, để rồi một lần nữa, lại làm tổn thương tới những người bên cạnh hắn được.
"Tôi... xin lỗi..."
Xử Nữ gãi đầu gãi tai, ấp úng.
"Tôi luôn thích cậu. Chỉ là... cậu biết đấy. Cậu có thể đổi ý và nhận lời làm bạn gái tôi bất cứ lúc nào cậu muốn... Tôi sẽ đợi cậu."
Kim Ngưu sững sờ. Có cảm giác câu trả lời đã hiện sẵn trên bờ môi rồi.
...
Đứng từ đằng xa, khoảng cách kín đáo nhưng cũng vừa đủ quan sát sự việc xảy ra của cặp nam nữ bên mép hồ, nắm tay đặt hờ trong túi quần cơ hồ siết chặt rối ren. Bạch Dương không có chủ đích rình mò, anh vốn định đi tìm Kim Ngưu và nói chuyện với cô. Song lại không đúng thời điểm chút nào.
Xử Nữ đã đi trước hai bước. Những gì mà Bạch Dương muốn nói, và cần phải nói, đều phải gác lại một lần nữa.
Không thể tiếp tục đứng nhìn nữa, Bạch Dương xoay bước định rời đi, chợt khựng lại. Cách anh một quãng là Thiên Yết, cô đứng đây từ khi nào anh cũng chẳng nhận ra.
Theo thói quen, Bạch Dương định mở lời nhằm xóa tan bầu không khí ngột ngạt, hay ít nhất là không để người ngoài thấy được dòng tâm trạng đang cuộn trào trong lòng. Nhưng cái nhìn của Thiên Yết thật phẳng lặng. Như thể cô đã đứng đây từ rất lâu rồi. Như thể không phải muốn tìm gặp anh, mà chỉ đơn thuần quan sát anh thôi vậy. Cái nhìn sâu lắng tựa đã biết tất cả.
"Em biết rồi à?"
Nếu Thiên Yết đã nhận ra thì Bạch Dương cũng không muốn đánh trống lảng hay che giấu nữa. Tới khi nhận được cái gật đầu chậm rãi, anh có phần ngạc nhiên:
"Làm thế nào?..."
"Em luôn ở phía sau anh mà, đúng không?"
Ánh mắt Thiên Yết hơi chùng xuống. Nhìn anh dịu dàng, môi khẽ mỉm cười, dáng điệu trấn an làm yên lòng người đối diện. Trong khi Bạch Dương còn ngỡ ngàng thì Thiên Yết đã bước tới trước mặt anh.
"Ở cạnh anh, luôn dõi theo anh, em biết hết từ rất lâu rồi."
"Vậy chắc em cũng nhận ra anh chỉ là người tới sau."
Nhìn Kim Ngưu và Xử Nữ rất đẹp đôi, tới giờ chính Bạch Dương cũng phải công nhận là vậy. Nhưng mà trớ trêu thay, tình cảm của anh lại vẫn cố chấp muốn đâm vào lối mòn trắc trở không có đích đến.
Tựa vào thân cây, Bạch Dương hơi nhếch môi, không rõ là hỏi người bên cạnh hay chính bản thân mình:
"Nếu anh gặp Kim Ngưu trước, chủ động tiến tới trước thì liệu mối quan hệ của bọn anh sẽ khác chứ?"
"Đến trước hay đến sau đâu phải là vấn đề, quan trọng là ai sẽ dành được tình cảm thôi mà. Nếu anh chân thành và kiên trì, ắt sẽ có ngày người kia nhận ra tình cảm của anh và đáp lại nó."
Có thật là vậy không? Trong đầu chính Thiên Yết lại hoài nghi điều đó, cô cười nhạt:
"Đó là những lời người ta thường khuyên. Trước kia em cũng tin là vậy. Thậm chí chỉ cần là nửa năm trước thôi, nếu anh hỏi em câu này em sẽ một mực trả lời như thế. Nhưng mà giờ... em sẽ nói là có, và không. Có lẽ là do anh đến sau, cho nên dù anh đối tốt với người ta đến mấy thì trong lòng người ta đã không còn chỗ trống cho anh nữa rồi."
Bạch Dương sững người.
"Em cũng tự hỏi mình ngàn vạn lần câu hỏi này." - Thiên Yết thở dài, ngước mắt nhìn trời - "Em cũng đã chậm hơn một bước. Em mới là người để ý và người quan tâm tới anh ấy, dành mọi tình cảm và kiên nhẫn chờ đợi anh ấy. Cứ vậy thầm lặng ở bên, lắng nghe, chia sẻ, và cả kìm nén, cố gắng làm anh ấy thoải mái nhất có thể. Chỉ hy vọng một ngày anh ấy sẽ nhận ra. Nhưng có vẻ như anh ấy chỉ mải miết hướng về phía người khác mà không hề hay biết."
Từ "anh", đối tượng trò chuyện đã chuyển sang "em". Sự thay đổi đột ngột khiến Bạch Dương cảm thấy kì lạ. Anh ngẩng đầu nhìn Thiên Yết, bắt gặp cô đang ngẩng đầu lên cao. Hai mắt chớp liên hồi, dưới ánh hoàng hôn dường như phản chiếu nét long lanh xao động. Dường như... đang cố gắng kìm nén những giọt nước mắt trực tuôn trào.
"Thiên Yết, em..."
"Hoặc có lẽ là không." - Thiên Yết vội ngắt lời anh, cô đứng thẳng người. Đôi mắt không che giấu nổi cảm xúc hỗn tạp bất an nhưng môi lại vẫn mỉm cười - "Không phải là chuyện nằm ở đến trước đến sau, chẳng phải sau khi gặp gỡ bao nhiêu người, ta mới có thể tìm được tri kỉ của đời mình đó sao? Em chỉ nghĩ, đơn giản hơn là... vốn dĩ đã không thuộc về nhau rồi. Hai người chỉ là hai đường thẳng song song, có nỗ lực thế nào cũng chẳng thể nhích lại gần được. Đơn giản là không dành cho nhau. Định mệnh là vậy..."
Thái độ của Thiên Yết không còn giống như chỉ lắng nghe tâm sự đơn thuần. Bạch Dương đã lầm tưởng cô đang an ủi anh, nhưng để ý kĩ, đúng hơn là những lời nói ấy còn mang ý nghĩa sâu xa hơn nhiều, chất chứa trong đó cả nỗi lòng phiền muộn không hề thuộc về anh.
"Tại sao em lại nói những lời này?"
Lí do ư? Câu trả lời đã có từ rất lâu rồi. Cô gái dũng cảm đã nhận được lời khích lệ từ bạn mình, cũng là tình cảm của chính bản thân. Trái tim cô dành cho anh, tình cảm chỉ cho đi mà chưa một lần oán trách hay đòi hỏi nhận lại, tình cảm thuần khiết đẹp như vậy, có lí do gì để cô phải xấu hổ hay phủ nhận? Đặc biệt khi đứng trước người nên được biết đến nhất sự tồn tại của nó đây?
"Bởi em tin, sẽ có lúc anh quay đầu lại và nhận ra sau lưng mình, có một cô gái luôn chờ đợi và mỉm cười với anh."
Thì ra là cũng có lúc Thiên Yết đủ can đảm để thổ lộ như thế.
Mới đầu nói ra thật sợ hãi. Từng nghĩ rằng sẽ bị chối bỏ hoặc xa lánh, Bạch Dương cảm thấy khó xử gượng gạo, cô cảm thấy tổn thương. Thà rằng anh không biết mà vẫn sẽ vô tư tiếp nhận sự quan tâm của cô, cô cũng có thể ở bên anh một cách âm thầm. Với một mối tình đơn phương thì vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng mà khi mở lời rồi, tình cảm được thể trào dâng từ đáy lòng và tuôn ra như thác đổ. Giống như cánh cửa trái tim bị kìm nén đóng kín bấy lâu nay được mở khóa. Có điều Thiên Yết không hối hận về những lời nói ra, song trong lòng lại vì một lí do nào đó mà day dứt khôn nguôi.
"Có lẽ anh nên thử đặt cược trái tim mình một lần cuối cùng. Em có thể chúc anh may mắn, nhưng hãy luôn nhớ: Buông tay cũng là một cách để yêu."
Mỉm cười mà buồn bã, ảm đạm, thê lương.
Thiên Yết cô, thực ra chẳng hề cao cả và thánh thiện đến thế.
Còn Bạch Dương, anh chẳng có gì để đáp ngoài sự kinh ngạc và im lặng.