Hứa Thế Vũ cũng không miễn cưỡng tôi, cậu chỉ đưa tay ra vuốt nhẹ khoé miệng vẫn còn dính chút đường của tôi.
Cứ như thế, đến lần xem pháo hoa lần thứ , tôi cuối cùng cũng mủi lòng.
Trước đó, tôi còn tưởng rằng cậu là một người phong nhã, điềm đạm lắm.
Nào ngờ, sau khi chúng tôi xác định mối quan hệ, cậu càng ngày càng trở nên mạnh bạo.
.
Ngày tôi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Hứa Thế Vũ mời tôi ra ngoài dùng bữa.
"Mr. Hứa trăm công ngàn việc mà vẫn có thời gian mời em ăn cơm, quả là quý hoá."
Hứa Thế Vũ bất lực nhìn tôi.
"Nào..."
Có điều anh không biết là kế hoạch cầu hôn của anh đã bị mấy người bạn thân tiết lộ mất rồi.
Nhưng tôi đâu thể dễ dàng trao gửi tấm thân cho anh như vậy được.
Vì vậy, tôi quyết định sẽ lên kế hoạch chọc phá anh.
"Hứa Thế Vũ à, sau này nếu cầu hôn em, đừng chọn những nơi như thế này, em không thích bị nhiều người chú ý."
Hứa Thế Vũ nghe xong thì suýt nữa đã phun ngụm rượu vang trong miệng ra.
Suốt buổi, anh gần như không nói gì, chỉ có một mình tôi độc tấu.
Trách sao được, trăm năm ắt có quả, báo ứng của cưng chính là bổn tọa đây.
Hôm nay tôi đi đôi giày cao gót cao nhất, đau hết cả chân.
Đợi anh thanh toán xong, tôi không ngần ngại mà đọc lệnh.
"Cõng em, Hứa Thế Vũ."
Nghe vậy, anh cũng không phàn nàn gì cả mà chỉ hạ người xuống để tôi tiện trèo lên.
Hứa Thế Vũ lớn thật rồi!
Ấy vậy mà, được voi tôi lại đòi tiên.
Uống r.ượu rồi không muốn ngồi xe, muốn anh cõng về tận nhà.
Lúc đó trời còn khá sớm, tôi biết được điều đó là vì công viên vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Đến trước cửa một tiệm hoa, anh đột nhiên khựng lại, bảo tôi đứng đợi một lát.
Một lát sau, anh trở lại với bó hoa trên tay.
Nhìn bó hoa, tôi cố gắng nhịn cười, hỏi:
"Sao bây giờ anh mới mua hoa?"
"Vốn dĩ định tặng hoa cho em từ lúc nãy nhưng em nói không thích nên lại thôi."
Nói đến đây, anh hạ người, quỳ một chân xuống rồi đưa bó hoa đến trước mặt tôi.
Giữa bó hồng có một chiếc nhẫn đang toả sáng lấp lánh.
Tôi chợt nhớ đến những ngày đầu tiên thích cậu, là một mùa hè oi ả, hình như rất lâu rất lâu rồi thì phải.
Và, hình như cũng chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu, rất lâu rồi thì phải.
"Thẩm Thanh Thanh, đồng ý lấy tôi nhé."
Tôi nheo mắt, cười tít.
"Giỏi!"
Người trước mặt tôi thở dài.
"Lúc về nhà đừng hối hận nhé."
"Anh u.y h.iếp em?"
Hứa Thế Vũ nhấc bổng tôi lên, hơi thở ấm nóng phả vào tai tôi.
"Ừm. Đừng nói đạo lý với người say."
.
"Này Hứa Thế Vũ, tửu lượng của anh rốt cuộc là tốt hay kém thế?"
Hứa Thế Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng bế tôi về, rồi bế thẳng lên lầu.
Nụ hôn da diết của anh mãi không dừng lại, cho đến khi tôi hét lên.
"Hứa Thế Vũ..."
Vậy mà anh lại bật cười.
"Không phải nói là sao?"
=六 (六ngoài ý nghĩa là số ra còn dùng để ca ngợi người nào đó rất giỏi, rất lợi hại)
"Tối nay..."
" lần cũng không phải là không thể."
~end~