Vào khoảnh khắc đó, tôi chút nữa đã oà lên thì bỗng có bóng hình quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng lấy nước.
Là con gái, ai mà chả quan tâm đến hình ảnh của bản thân trước mặt người mình thích.
Và khuôn mặt dở khóc dở cười này của tôi nhất định là rất khó coi.
Hứa Thế Vũ thấy vậy thì nhìn tôi chằm chằm.
“Sao lại khóc?”
Cậu nói tỉnh bơ khiến tôi không nhìn ra được cảm xúc gì trong đó.
Tôi biết những thiên tài như Hứa Thế Vũ sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này.
Cậu ấy làm được mọi thứ như một lẽ đương nhiên, trong khi tôi phải cố gắng hết mình nhưng mọi thứ dường như lại chẳng đi về đâu cả.
“Cậu làm sao mà hiểu được?”
Lần đầu tiên tôi lớn tiếng với cậu.
Bao nhiêu tủi thân cùng uất ức trong giây phút này đều không thể kìm nén được nữa.
Nước mắt bắt đầu trào ra như mưa, tầm nhìn của tôi dần trở nên mơ hồ.
Tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi đó.
Còn Hứa Thế Vũ cũng không hề đuổi theo hay nói mấy lời an ủi, hoặc cậu cũng bị bất ngờ đến mức chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bởi trước nay tôi đâu có như vậy.
.
Vận đen thường một là chưa đến, hai là ồ ạt ập đến khiến bạn trở tay không kịp.
Ở KTX nữ, có người đã bị mất một chiếc bút máy đắt tiền.
Và trong khoảng thời gian xảy ra sự việc, tôi là người đã vắng mặt trên lớp.
Các giáo viên ở điểm tập huấn không cứng nhắc như các thầy cô ở trường tôi.
Cô giáo vụ chỉ gọi tôi lên văn phòng và nói rằng tôi có thể nhờ người đã ở cùng tôi trong khoảng thời gian đó làm chứng.
…
Nghe đến đây, tôi lập tức nghĩ đến Hứa Thế Vũ.
Thế rồi, tôi đã lật đật chạy đi tìm cậu cả một buổi chiều.
Cuối cùng, tôi đã gặp được cậu đang trên đường đến nhà ăn.
Như bắt được vàng, tôi vội vã chạy đến nắm lấy tay áo cậu.
“Hứa…”
Cậu hạ tầm mắt xuống nhìn ống tay áo đang bị tôi giữ chặt.
“???…”
“KTX có người bị mất đồ. Tôi cần người làm chứng…”
“Hôm đó, tôi với cậu ở cùng nhau tại phòng uống nước…”
Tôi luống cuống giải thích nhưng thứ nhận lại chỉ là thái độ ung dung của cậu.
Cậu ấy vẫn luôn như vậy.
Luôn là người đầu tiên biết những việc khó xử của tôi, là người đầu tiên sẽ chế giễu tôi.
Lòng tôi hẫng một nhịp, có chút buồn.
Tôi liền buông bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của cậu ra.
Tôi vốn dĩ muốn nói xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng cuối cùng lời muốn nói ra lại bị nghẹn ở cổ họng.
Đột nhiên, một người từ đằng sau bước đến khoác vai Hứa Thế Vũ, là học sinh trường khác, có vẻ là bạn chung phòng với cậu vì mấy ngày nay họ có vẻ thân thiết.
“Hứa Thế Vũ, giáo viên vừa thông báo đã chấp nhận lời giải thích của cậu về chuyện của Thẩm Thanh Thanh rồi.”
“Nhưng còn vụ cậu với Thẩm Thanh Thanh ở cùng nhau trong phòng lấy nước hôm đó là sao? Hẹn hò nơi góc tối? Yêu sớm hả~”
????
Tôi ngây người, cố gắng tiêu hoá lượng thông tin vừa tiếp nhận.
“Hứa Thế Vũ… cậu làm chứng cho tôi sao?”
Cậu bạn kia nhanh nhảu cướp lời.
“Chứ sao.”
“Cậu không thể tin nổi đâu, cậu ta gần như chạy đến văn phòng ngay lập tức khi nghe tin và nói với giáo viên là…mmm…Hứa Thế Vũ! Cậu làm gì đấy!!...mmm”
Cậu bạn bị Hứa Thế Vũ bịt miệng và kéo đi, cả hai rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tối hôm ấy, cậu bạn kia đến tận cửa lớp tìm tôi.
Cậu đưa cho tôi một túi bóng đen.
Trong đó có các loại thuốc to nhỏ, đều là thuốc mỡ dành cho vết thương bị bỏng.
“Ai mua vậy?”
“Là tôi đấy!”, cậu nheo mắt nhìn tôi cười.
Thấy ánh mắt ngơ ngác của tôi, cậu lại bổ sung thêm.
“Ha ha ha! Đùa đấy! Cậu cũng đoán được mà.”
“...”
“Tôi nói nhỏ với cậu này, lão Hứa chính là kiểu ngoài lạnh trong nóng đấy, bày đặt ra dẻ lắm.”
“Thế nhé, đồ đã đưa tận tay rồi, nhớ dùng nha, tôi phải về làm đề đây.”
“Tạm biệt ~”
Cậu ta vỗ vỗ vai tôi rồi chạy biến.