7 Ngày Ân Ái

chương 12: cuộc trao đổi trong bóng đêm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Úc Noãn Tâm bỗng nắm chặt tay.

"Úc Noãn Tâm, bây giờ mày còn quật cường cái gì? Đi vào đây nghĩa là ném toàn bộ tôn nghiêm ra sau đầu, vậy mà còn do dự sao? Mày cho là mày còn có lựa chọn khác sao?"

Nàng khó khăn hít một hơi để đấu tranh tư tưởng, rồi nhanh chóng cầm hộp đồ trang sức, lấy toàn bộ dũng khí đi ra góc.

Lúc này đây, Úc Noãn Tâm nghĩ bản thân mình đã dùng hết dũng khí và sức lực của cả một đời.

Lúc đến gần vị trí của Hoắc Thiên Kình, Úc Noãn Tâm giật mình phát hiện, thì ra bốn phía cách hắn không xa đều có các vệ sĩ mặc đồ Tây, đi giày da, lộ vẻ tinh nhuệ khí thế.

Khi nàng còn chưa tới gần người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, thì hai trong số các vệ sĩ liền tiến lên ngăn cản nàng.

"Tiểu thư, mời chuyển sang ngồi chỗ khác!" Một người vệ sĩ trong số đó lạnh lùng mở miệng nói.

Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, âm thầm hít sâu một hơi, sau đó thốt lên giọng nói đúng mực, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

"Tôi đến để tìm Hoắc tiên sinh!"

Giọng nói của nàng rất hay, như một cây hoa tường vi trong bóng đêm, kiên cường nhưng có một tia run rẩy khó phát hiện

Người đàn ông ngồi tại bàn café dường như là không có chút động tĩnh nào, chỉ chăm chú nhìn bóng đêm ở bên dưới, rõ ràng là chuyện xung quanh không khiến cho hắn quan tâm. Úc Noãn Tâm chỉ thấy được bóng lưng cao lớn của hắn.

"Xin lỗi tiểu thư, đêm nay Hoắc tiên sinh không gặp khách, mời lập tức rời khỏi đây!"

Dường như vệ sĩ đã nhìn quen loại đàn bà chủ động đưa đến cửa này, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Hơi thở Úc Noãn Tâm trở nên hơi gấp gáp, hai tay lại đặt bên hông lần nữa. Không được! Nàng tuyệt đối không thể rời đi như thế này, nàng nhất định phải thành công!

"Trên tay tôi là một vật của Hoắc tiên sinh, chỉ là thành tâm đến đây trả mà thôi, lẽ nào mấy người đàn ông to lớn các anh còn sợ một thiếu nữ yếu đuối như tôi gây thương tích cho Hoắc tiên sinh nhà các anh sao? Ngay cả đàn bà cũng sợ không đối phó được, vệ sĩ như vậy không có cũng chẳng sao!"

Nàng cố ý nâng giọng, đôi mắt đẹp đảo đến người đàn ông cách đó không xa đang ngắm cảnh đêm. Bằng bất cứ giá nào, cho dù kết quả không tốt, ít nhất nàng cũng phải khiến Hoắc Thiên Kình chú ý đến mình mới được.

"Cô…"

Bọn vệ sĩ không nghĩ tới người phụ nữ này lại mỏ nhọn lợi hại như vậy, vừa định nói lại bị một giọng trầm thấp cắt ngang…

"Để cô ta tới, những người khác lui ra!"

"Vâng, Hoắc tiên sinh!"

Bọn vệ sĩ lập tức cung kính lui về vị trí cũ.

Những chướng ngại vật trước mặt Úc Noãn Tâm vừa biến mất, cảm giác khẩn trương vừa rồi lại trở về, nàng đứng tại chỗ chưa hề di chuyển, hô hấp khó khăn.

"Sao? Có dũng khí chất vấn vệ sĩ của ta, lại không có dũng khí đi tới ư?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp mà thuần hậu lại vang lên lần nữa, nhưng khác với vừa rồi là mang theo một tia châm chọc, ngay sau đó hắn chậm rãi khuấy cà phê…

Một gương mặt anh tuấn lộ ra, đủ để có thể mê đảo chúng sinh. Các đường nét sâu, chỗ nào cũng đều lộ ra khí thế vương giả cao cao tại thượng, đôi mắt lạnh lùng kiêu ngạo lộ ra ánh thâm sâu khó lường nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Úc Noãn Tâm, lơ đãng lấp lánh vẻ đùa cợt.

Lòng Úc Noãn Tâm hoảng hốt.

"Ngồi đi!" Hắn chỉ ghế đối diện, lời nói cực kì quyền uy.

Úc Noãn Tâm không có đường lui, trước ánh mắt chăm chú của hắn, nàng tiến đến, không khó mà cảm giác được cặp mắt kia rốt cục có bao nhiêu nóng bỏng.

Một áp lực không hiểu đột nhiên kéo tới, làm nàng thiếu chút nữa hít thở không thông.

Đây là lần đầu tiên nàng chính thức gặp mặt hắn, đúng là nhìn hắn không khó để có thể cảm nhận được loại quyền uy và khí thế khống chế chúng sinh đến từ trên người hắn.

Hoắc Thiên Kình không mở miệng nữa, đôi mắt ưng nhìn nàng không hề chớp mắt, như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tốt nhất, hoặc như đang phỏng đoán điều gì đó.

Trong không khí phảng phất thổi qua một tia không thành thật.

Úc Noãn Tâm có chút ngồi không yên, bầu không khí như vậy rất áp lực, nhất là tại đây, dưới con mắt của một người đàn ông thâm sâu khó lường.

Nàng hơi sợ hãi.

"Hoắc tiên sinh, thật ngại vì hôm nay đã quấy rối ngài. Đây là vòng cổ lần trước ngài cho tôi mượn…." Nàng đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, trong tay cầm đồ trang sức tinh xảo, chậm rãi để lên trước mặt hắn.

Khóe miệng Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên, không nhanh không chậm mở miệng hỏi: "Cô tên gì?"

Úc Noãn Tâm hạ mắt xuống. "Úc Noãn Tâm."

"Ừ."

Hoắc Thiên Kình khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một tia thỏa mãn. "Úc Noãn Tâm, Úc Noãn Tâm." Hắn dường như có hứng chơi đùa với cái tên này, cuối cùng trong giọng nói trầm thấp lộ ra một tia chế nhạo.

"Tên này… không tệ."

"Hả?"

Úc Noãn Tâm thấy sốc khi nghe hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt hắn lóe ra vẻ đùa cợt, nàng hơi nhíu mày.

Nàng bắt đầu thấy hối hận, giờ này khắc này nàng có một loại cảm giác bị người giải phẫu. Nàng giống như một người đi dự tuyển phi tử, còn hắn là quân vương cao cao tại thượng.

Nàng đột nhiên nảy sinh nỗi phiền chán cùng buồn cười, rốt cục chính mình đang làm gì đây.

Loại giao dịch này nàng không muốn làm, căn bản nàng cũng không có thiện cảm với người cùng giao dịch.

Nghĩ tới đây, nàng lần nữa dũng cảm đón nhận ánh mắt như chim ưng của hắn, và nói: "Vòng cổ tôi đã trả lại cho ngài, vật về với chủ cũ, xin cáo từ!"

Nói xong câu đó, Úc Noãn Tâm cầm lấy ví, vội vã đứng dậy, không muốn ở nơi này thêm một giây nào nữa. Bởi vì… mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, trái tim nàng sẽ kinh hoảng không ngớt, thậm chí sản sinh ra một nỗi sợ hãi không hiểu nổi.

"Úc tiểu thư…"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau nàng, hiệu lức như ma vương câu hồn. "Mục đích còn chưa thành, liền đi như thế chẳng phải là đáng tiếc sao?"

Giọng nói của hắn lộ vẻ tự tin khiến kẻ khác kinh hãi, như một mũi tên ngầm bắn xuyên thẳng vào trái tim Úc Noãn Tâm.

Nàng sững lại dừng bước tại chỗ, giật mình sửng sốt, hơn nửa ngày mới chậm rãi xoay người nhìn về người đàn ông như ma quỷ ở đằng sau – Hoắc Thiên Kình.

"Nói đi, cô nghĩ muốn gì?"

Cặp mắt như chim ưng của Hoắc Thiên Kình xem thấu lòng nàng không hề lầm lẫn, uống một ngụm cà phê xong, không nhanh không chậm cất lời.

Úc Noãn Tâm cưỡng ép nén sự kinh ngạc trong đáy lòng xuống, nắm tay nhanh chóng thả lỏng, một lần nữa lại đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiên Kình.

"Hoắc tiên sinh, xin ngài giúp đỡ tôi."

Nàng nói những lời này cực kỳ khó khăn, hạ mắt xuống bởi không tài nào có thể đối diện với cặp mắt của người đàn ông này.

"Nói một chút coi!"

Hoắc Thiên Kình có vẻ hứng thú, thân thể to lớn lừng lững tựa lưng vào ghế ngồi, cặp mắt đen lạnh lùng không hề chớp mắt nhìn kỹ khuôn mặt thoáng chút xấu hổ của nàng.

Úc Noãn Tâm không khó để có thể cảm nhậnđược cảm giác nóng rực trên đỉnh đầu, nhưng vẫn kiên trì kể hết sự việc mấy ngày hôm nay.

Biểu hiện trên mặt Hoắc Thiên Kình hầu như khiến Úc Noãn Tâm rất khó đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì. Kể xong hết sự tình, nàng thấp thỏm bất an nắm chặt tay, nếu đã như vậy nàng sẽ làm bằng bất cứ giá nào.

Qua hơn nửa ngày, Hoắc Thiên Kình mới chậm rãi mở miệng, "Úc tiểu thư, cô cho rằng tôi nhất định sẽ có hứng thú giúp cô sao?"

Một câu hỏi lại khiến Úc Noãn Tâm ngẩn ra, nàng lập tức ngẩn đầu chống lại cặp mắt chim ưng của hắn mà nói: "Thực ra, ít nhiều ngài cũng cần phải chịu trách nhiệm với tôi!"

"A?"

Hoắc Thiên Kình như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất thiên hạ, hai hàng mày anh tuấn dường như hơi khẽ nhếch lên, nhìn về phía Úc Noãn Tâm với sự hứng thú.

Úc Noãn Tâm liếm liếm đôi môi hơi khô nẻ, nói tiếp: "Nếu như không phải vòng cổ của ngài, tiểu thư Ngu Ngọc sẽ không hiểu lầm tôi. Nêu không có hiểu lầm, tôi sẽ không vào tổ làm phim, lại càng không phải cõng hơn một nghìn vạn tiền vi phạm hợp đồng."

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi môi mỏng lạnh lùng khẽ giần giật, nói: "Như vậy tiền đồ của Úc tiểu thư chính là do Hoắc tôi làm lỡ sao?"

"Ách…."

Úc Noãn Tâm nuốt mạnh một chút nước bọt. "Cũng không thể nói như vậy, tất cả đều là sự trùng hợp, chính như câu mà người ta nói "ta không giết người, nhưng người lại vì ta mà chết"."

"Ha ha…"

Hoắc Thiên Kình cười sang sảng ngoài ý muốn, nhìn về phía Úc Noãn Tâm nói: "Úc tiểu thư lên án tôi rất gay gắt, nếu như tôi không chịu trách nhiệm thì hình như không hợp tình hợp lẽ lắm."

Dường như Úc Noãn Tâm nghe được Hoắc Thiên Kình có ý trêu chọc, khẽ cắn môi kiên trì nói: "Nói chung là xin Hoắc tiên sinh giúp tôi lần này, sự nghiệp diễn viên là lý tưởng cả đời của tôi. Van xin ngài đấy."

Đây là lần thứ hai nàng chủ động mở miệng nói mấy chữ này.

Lần đầu tiên là ba năm trước đây, việc ấy khiến nàng vĩnh viễn không tài nào quên được. Lần thứ hai là ngày hôm nay, vì chính tiền đồ trước mắt mà nói với người đàn ông này.

Hoắc Thiên Kình ung dung suy nghĩ. Người con gái trước mặt rất đẹp, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, thậm chí có chút mộng ảo. Tuy vậy, khuôn mặt này hình như đã từng lưu lại vết tích gì đó trong đầu hắn.

"Tình hình của cô rất phiền phức, một là trêu chọc cảnh sát, hai là trêu chọc nhà đầu tư, tiền đồ của cô đã nguy ngập cực kỳ nguy hiểm rồi." Hắn thản nhiên mở miệng nói, như là xét xử và phán quyết, từ tốn mà độc địa.

Sắc mặt Úc Noãn Tâm hơi biến đổi. Nàng chỉ biết Hoắc Thiên Kình làm sao có thể giúp chính mình đây?

Trong đáy mắt Hoắc Thiên Kình hiện lên tia sáng không dễ phát hiện, chuyển sang nói tiếp: "Tuy vậy… cô thật sự cầu đúng người rồi!"

Úc Noãn Tâm ngẩng phắt đầu lên nhìn người đàn ông trước mắt. Tuy là ánh mắt hắn làm người khác không đoán ra được, nhưng… chí ít hẳn là vẫn còn có hi vọng.

"Hoắc tiên sinh ngài, ngài thực sự đồng ý giúp đỡ tôi sao?" Giọng nói của nàng hơi run run.

Đôi môi mỏng thâm trầm của Hoắc Thiên Kình lộ ra một tia tà mị…

"Úc tiểu thư, tôi là một thương nhân, làm bất cứ chuyện gì đều phải coi trọng lợi ích, giúp cô cũng như vậy! Bây giờ tôi muốn cô nói ra một lý do có thể làm tôi động lòng?"

Úc Noãn Tâm thấy lạnh cả người, từ chân tóc lan tới xương tủy. Nàng biết tất cả đều căn cứ y như Tiểu Vũ nói.

Hắn là một người đàn ông, nhưng là người đàn ông nắm trong tay kinh tế huyết mạch. Người đàn ông như vậy làm sao có khả năng không đưa ra điều kiện chứ.

Tất cả đàn ông đều là giống nhau!

Chẳng qua là, hắn khác những người đàn ông khác ở chỗ…

Muốn nàng chủ động nói ra loại điều kiện này.

"Tôi…."

Úc Noãn Tâm cảm thấy mình hít thở thật khó khăn. Nàng cực kỳ khốn khổ mở miệng nói: "Nếu như Hoắc tiên sinh vui vẻ, bất cứ khi nào, tôi… tôi cũng là của Hoắc tiên sinh ngài."

Trời biết đây chính là một màn cả đời khó quên đối với nàng!

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi mắt thâm thúy hơi trầm xuống. "Úc tiểu thư trước sau đều dùng phương thức này để tìm đại gia sao?"

Nghĩ đến khả năng này, hắn vô thức hơi cau mày lại.

"Không phải….."

Úc Noãn Tâm kiên định lắc đầu. "Tôi không có đi tìm, chưa từng làm vậy. Nếu không Cổ tiên sinh làm sao có thể làm chuyện này với tôi."

Hoắc Thiên Kình cau mày lại, chậm rãi đứng dậy, bước thong thả đến trước mặt nàng, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng nâng chiếc cằm mềm mại của nàng lên…

Úc Noãn Tâm bị ép nhìn vào cặp mắt thâm sâu khó lường của hắn, đầu mũi vương mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá cùng mùi nam tính đến từ đầu ngón tay hắn, mùi rất là dễ ngửi mà lại mang chút mê hoặc.

"Cô muốn dùng chính thân thể mình để trao đổi tất cả?" Hắn cúi người xuống, đầu mũi anh tuấn hầu như sắp tới gần nàng, "Dựa vào đâu mà cô cho rằng mình có thể làm ta cảm thấy hứng thú?"

"Tôi…"Úc Noãn Tâm hoảng hốt một lúc, người đàn ông này giữ tâm tư kín như bưng, nàng nhất thời cũng có chút bối rối.

Nửa khắc sau, nàng cố gắng bình tĩnh, tự mình dũng cảm chống lại ánh mắt của hắn, nói: "Chỉ bằng… trực giác của tôi! Tôi không nhận thấy mình kém Ngu Ngọc ở điểm nào cả!"

Hoắc Thiên Kình nghe xong, gương mặt anh tuấn lộ vẻ lạnh lùng, ung dung dò xét nàng hồi lâu, đôi môi mỏng lấy làm thú vị vì câu trả lời của nàng. "Cô thực sự tự tin như vậy sao?"

Một câu hỏi lại lạnh nhạt, làm cho người nghe cảm thấy hình như có chút khinh thường, mà lại không đoán ra được có gì ở trong đó.

Nói chung, Úc Noãn Tâm không hiểu được loại cảm giác này. Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực sự nàng không chắc rốt cuộc mình có phần bản lĩnh này hay không.

Nàng nhìn cặp mắt đen thâm sâu am hiểu của Hoắc Thiên Kình, kiên trì nói: "Nếu ngay cả điểm tự tin ấy cũng không đúng sự thật, tôi sẽ không đưa ra điều kiện trao đổi này."

Đánh cuộc một lần! Nàng quyết định đánh cuộc một lần, là thành hay bại cũng chỉ trong đêm nay.

Ngón tay của hắn chậm rãi di chuyển lướt trên mặt nàng, mang theo hơi ấm áp, dường như có phần quyến luyến như rắn trườn, khiến cho nàng khẽ run rẩy, mà loại khẽ run rẩy này dần dần tiến vào nơi sâu nhất trong đáy lòng nàng.

Úc Noãn Tâm cố nén suy nghĩ muốn né tránh khỏi hắn, nhắm mắt lại mặc cho bàn tay áp trên mặt mình lưu lại mùi của riêng hắn. Hàng mi thật dài của nàng khẽ run run như chiếc lá mùa thu thấm sương ẩm ướt, khiến người ta phải yêu mến.

"Cô…." Một lát sau, hắn cúi đầu xuống, hơi thở của hắn phả vào mũi nàng. "Quả thực là làm tôi nảy sinh hứng thú!"

Một câu nói của hắn thể hiện thành công của nàng, cũng tuyên cáo nàng sắp phải đối mặt với sự an bài của số phận.

Úc Noãn Tâm mở mắt, chống lại ánh mắt như cười như không của Hoắc Thiên Kình, đôi mắt đen khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ra. "Ý của Hoắc tiên sinh là…"

Nàng phải xác định lại lần nữa mới được!

Hoắc Thiên Kình đưa bàn tay đặt lên đỉnh đầu của nàng, dường như chú ý tới mái tóc dài của nàng, giọng nói trầm thấp hạ xuống….

"Cô thật sự có khả năng vượt qua Ngu Ngọc!"

"Bao gồm vị trí trong lòng Hoắc tiên sinh sao?"

Úc Noãn Tâm đột nhiên thốt ra một câu, ngay sau đó liền lập tức hối hận. Sao mình lại hỏi một câu như vậy?

Quả nhiên khi Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, liền cau mày lại, thoáng chút phiền chán.

"Phụ nữ nghìn vạn lần không nên thử chơi trò dò xét tâm lý của đàn ông, bởi vì… điều này không phải là sở trường của cô!"

Một câu nói thốt ra, làm Úc Noãn Tâm thương tích đầy mình, tuy rằng nàng rất khó chịu vì bị nhìn thấu, nhưng điều hắn nói đều là sự thực.

"Ngài yên tâm, tôi biết rất rõ giữa chúng ta chỉ là giao dịch mà thôi. Lòng của ngài, tôi không có quyền biết, mà cũng không có hứng thú biết!"

Úc Noãn Tâm lạnh lùng mở miệng nói, ít nhiều cảm thấy muốn lấy lại chút thể diện cho bản thân.

Hoắc Thiên Kình nghe xong không giận mà lại cười, dựa người vào bàn cà phê, bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên rồi nói: "Được rồi, hãy nói về cuộc giao dịch giữa cô và tôi đi!"

Úc Noãn Tâm nuốt một chút nước bọt, cắn môi theo thói quen, ngay khi đó, hắn liền dùng tay kéo môi nàng ra khỏi hàm răng.

Nàng không hiểu được mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Kình.

"Không được giữ thói quen này, bởi vì nó sớm sẽ là của tôi!" Ngón tay của Hoắc Thiên Kình khẽ đặt lên môi nàng, khiến lòng hắn sinh quyến luyến.

Tim Úc Noãn Tâm đập thình thịch một tiếng, vội vàng đưa mắt ra chỗ khác, khẽ nói: "Chúng ta không cần phải bàn nội dung giao dịch hay sao?"

Hoắc Thiên Kình nhìn thần thái nàng có chút hoảng loạn, đôi môi mỏng khẽ động, sau khi âm trầm nhìn nàng một cái, hắn lại ngồi thẳng lên như trước, bắt chân trái lên đùi phải.

"Nói đi!"

Một câu nói khôi phục lại vẻ băng lạnh trong nháy mắt.

Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, nhìn về Hoắc Thiên Kình ở phía đối diện.

"Yêu cầu của tôi rất đơn giản! Xin Hoắc tiên sinh bảo đảm tiền đồ của tôi, đồng thời… giành được chút thành công nho nhỏ trong làng giải trí!"

"Chỉ là như vậy?" Hoắc Thiên Kình hỏi lại, nhìn nàng một cách thích thú.

Úc Noãn Tâm nặng nề gật đầu. "Như vậy là đủ rồi!"

Nàng cũng không hy vọng xa vời có thể vượt qua được Ngu Ngọc, nhưng tối thiểu nàng cần bảo đảm tiền đồ ổn định của mình.

Hoắc Thiên Kình mỉm cười không nói gì mà chỉ gõ gõ ngón tay.

Úc Noãn Tâm thấp thỏm không ngớt mà nhìn hắn, không rõ rốt cuộc trong bụng hắn đang tính toán gì.

Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt, cung kính khom người nói: "Xin hỏi Hoắc tiên sinh còn muốn dùng gì nữa?"

"Cà phê của tiểu thư đây đã lạnh rồi, đổi lại tách khác!" Hoắc Thiên Kình thản nhiên ra lệnh.

"Vâng!" Nhân viên phục vụ vội vàng đáp, chẳng bao lâu sau, một tách cà phê tỏa hương thơm nồng được đưa tới trước mặt Úc Noãn Tâm.

"Hoắc tiên sinh, anh…" Nàng thật sự rất muốn lập tức hỏi suy nghĩ trong lòng của Hoắc Thiên Kình, người đàn ông này là cố ý sao? Hắn biết rõ nàng đã gấp lắm rồi mà.

Hoắc Thiên Kình chỉ vào ly cà phê trước mặt nàng…

"Thưởng thức một chút đi, cà phê ở đây quả thực độc nhất vô nhị, bên ngoài không có được đâu."

Vướng mắc trong lòng Úc Noãn Tâm chưa giải, nhưng không thể làm gì khác hơn, đành nâng tách cà phê lên uống một ngụm, hương vị thanh thuần liền lập tức lan tỏa trong miệng, chỉ là….

"Hoắc tiên sinh có thể nói sao?"

Hoắc Thiên Kình dường như bị sự cấp bách trong lòng nàng làm nhếch miệng nở nụ cười, đùa nói: "Cô có thể yêu cầu lại nhiều thêm một chút!"

Nàng là người đàn bà đầu tiên có thể khiến hắn cho phép tăng giá. Đàn bà tìm đến hắn thường là lòng tham không đáy.

Úc Noãn Tâm giật mình, yêu cầu này còn không nhiều sao?

"Hoắc tiên sinh, ngài cũng hiểu tình hình hiện giờ của tôi, chọc vào chuyện kiện cáo không nói, nhưng còn phải bồi thường tổ làm phim 5 ngàn vạn tiền vi phạm hợp đồng, hơn nữa cần lập tức giải quyết." Nàng sợ hắn không nghe rõ, cố gắng giải thích thêm lần thứ hai một chút.

Hoắc Thiên Kình hơi khua tay cắt đứt lời nàng. "Những thứ này đều là chuyện bé nhỏ không đáng kể! Ý tôi là cô hoàn toàn có quyền đưa ra nhiều yêu cầu hơn, tôi nghĩ tôi sẽ thỏa mãn cô!"

Hắn đã nói rất sáng tỏ, nhắc nhở này đúng là thứ mà những người đàn bà khác tha thiết mơ ước, ngay cả Ngu Ngọc cũng chưa từng có loại đãi ngộ này.

Úc Noãn Tâm hoàn toàn ngơ ngẩn. Lẽ nào yêu cầu của nàng vẫn còn là thấp sao? Trong giới giải trí vốn hỗn tạp, nếu muốn phát triển ở chỗ này quả thật không phải là việc đơn giản, huống hồ nàng muốn đi trên con đường mưa thuận gió hòa? Mà nàng chỉ cần loại mưa thuận gió hòa này mà thôi, chỉ cần có đất diễn đủ nuôi sống bản thân cũng đã là nguyện vọng của bao nhiêu người trong giới giải trí này.

"Những thứ này thực sự là đủ rồi."

Cuối cùng nàng vẫn nói như vậy. Tự định giá cả nửa ngày, nàng thực sự không biết có thể đưa ra yêu cầu nào nữa.

Nghe xong, Hoắc Thiên Kình nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì, chỉ là có chút suy nghĩ nhìn nữ nhân trước mặt, đôi mắt ưng mâu nheo lại, chả biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Bị hắn nhìn, Úc Noãn Tâm không hiểu sao có chút luống cuống, hai bàn tay nhỏ bé giấu dưới bàn nắm chặt lại.

Hắn là một người tuyệt đối quyền uy, nàng không khó mà cảm nhận được điểm này. Cho dù hắn cũng không nói gì cả, nhưng chỉ là nhìn như thế này cũng đủ để khiến nàng cảm thấy bất an và khủng hoảng.

Tuy nàng không biết vì sao ngay từ đầu đã sợ hắn, nhưng nàng vẫn sợ hắn mà chẳng bởi lý do gì!

Thời gian dường như ngừng lại trong nháy mắt, ngay cả âm thanh hít thở lưu chuyển trong không khí cũng đều ngưng chuyển động.

Giữa lúc Úc Noãn Tâm cảm thấy hít thở không thông thì người đàn ông đối diện rốt cục chậm rãi mở miệng.

"Úc tiểu thư đã như vậy thì để Hoắc tôi nói đi!"

"Ngài nói đi." Úc Noãn Tâm không biết hắn muốn nói gì, tuy nâng mắt nhìn hắn nhưng lòng lại cảm thấy vô cùng hồi hộp.

Hoắc Thiên Kình dường như nhìn thấu lo lắng của nàng, đôi môi mỏng lạnh lùng hơi nhếch lên, lộ vẻ tao nhã như vương tử, thật đáng tiếc là hắn không phải vương tử.

Hắn hơi rướn người về phía trước rồi nói: "Về phía cảnh sát, tôi sẽ thay cô giải quyết. Tổ làm phim thì tô sẽ sai người an bài. Còn về bộ phim mà cô muốn đóng thì có thể tăng giá, nếu không muốn đóng thì cũng sẽ có hợp đồng đóng tác phẩm lớn hơn đưa đến trước mặt cô. Ngoại trừ đóng phim, Úc tiểu thư còn có niềm đam mê nào khác không?"

Bị hắn đột nhiên hỏi, Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng lại, nói: "Tôi thích hát, cũng thích múa. Từ nhỏ tôi đi đã học vũ đạo rồi…"

"Được rồi, tôi biết rồi."

Hoắc Thiên Kình nhẹ giọng cắt ngang lời nàng, thoáng tự hỏi một chút rồi nói: "Như vậy đi, cô đã rất thích giới giải trí như thế, thì trong nửa năm tôi sẽ cho cô trở thành ngôi sao nổi tiếng không riêng gì điện ảnh và truyền hình, mà còn tiến quân giới ca nhạc. Với điều kiện của cô, trở thành ngôi sao điện ảnh, truyền hình và ca nhạc cũng sẽ dễ dàng thôi, thành tích tột cùng sẽ trên cả Ngu Ngọc!"

Úc Noãn Tâm nghe Hoắc Thiên Kình nói mà giống như là đang chuyện trên trời. Tại sao trong mắt hắn, việc này lại giống như là trò đùa vậy?

"Làm sao vậy?" Hoắc Thiên Kình thấy vẻ mặt nàng ngây ngốc, liền hỏi.

"Ách, không có gì, chẳng qua tôi không nghĩ xa như vậy." Úc Noãn Tâm lời ngay nói thật.

Hoắc Thiên Kình nhẹ nhàng lắc đầu. "Là cô không dám nghĩ tới mà thôi. Vốn sở hữu của cô còn có khả năng hơn thế."

Úc Noãn Tâm tim đập mau hơn. Hắn thực sự nguyện ý giúp nàng như thế?

"Hoắc tiên sinh, ngài thực sự quyết định nâng đỡ tôi sao?"

Nàng nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng nàng đã chuẩn bị chu đáo, nhưng đối mặt với một người đàn ông bí hiểm như vậy vẫn là có chút không khẳng định như trước.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, mắt nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, nói rõ từng câu từng chữ: "Đương nhiên, nhưng tôi cũng nói, tôi là một thương nhân, tôi chỉ đi làm chuyện có ích với chính mình. Nếu tôi giúp cô làm việc này, điều kiện trước nhất là cô cần phải thỏa mãn khẩu vị của tôi!"

Úc Noãn Tâm không phải kẻ ngu si, tự nhiên hiểu ý nghĩa sâu xa lời hắn nói, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay rồi sau đó lại buông lỏng.

"Vậy xin Hoắc tiên sinh đưa ra yêu cầu đi."

Nàng biết thời khắc bán mình tới rồi, tất cả mọi thứ đều phải phù hợp yêu cầu của chủ nhân.

Ánh mắt Hoắc Thiên Kình lộ ra một tia hờ hững, hắn nhàn nhã đốt một điếu xì gà Cu Ba thượng hạng, nhả một vòng khói tròn rồi nói:

"Ngày hôm nay là ngày cuối tôi ở HongKong, ngày mai trở đi tôi sẽ sắp xếp bảy ngày nghỉ phép. Còn cô… cần ở lại bên cạnh tôi bảy ngày bảy đêm. Chỉ cần cô phù hợp với yêu cầu của tôi, đương nhiên tôi sẽ thỏa mãn toàn bộ khó khăn của cô, cùng tất cả hứa hẹn đưa đến tiền đồ sáng lạn cho cô."

7 ngày 7 đêm?

Úc Noãn Tâm nhíu mày, lập tức hỏi: "Ý của anh là nói bảy ngày này tôi hoàn toàn phải ở bên cạnh anh?"

"Không sai!"

Hoắc Thiên Kình trả lời thẳng thắn dứt khoát. "Hơn nữa, trong 7 ngày này tất cả yêu cầu tôi đưa ra, cô đều không có quyền cự tuyệt. Nghe hiểu chưa?"

Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy lạnh ngắt, gật đầu, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhợt nhạt. "Nói cách khác, tôi phải… phải vượt quá kỳ khảo hạch bảy ngày này sao? Cái ví dụ này xem như không quá đáng chứ?"

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong thì nhướng mày. "Úc tiểu thư rất có óc hài hước, tuy ví von không phải thỏa đáng lắm, nhưng giao dịch chính xác là như vậy."

Úc Noãn Tâm cười cười tự giễu, ánh mắt trở nên cực kì sắc bén, nàng nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, nói rõ từng câu từng chữ: "Hoắc tiên sinh, giao dịch mà anh đưa ra là… không công bằng!"

"Hả?" Hoắc Thiên Kình không ngờ nàng lại đưa ra ý kiến phản bác, không khỏi sinh hứng thú. "Tại sao nói như vậy?"

Vẻ mặt của hắn biểu lộ vẻ chăm chú lắng nghe.

Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh chống lại ánh mắt sắc bén của hắn mà nói:

"Mọi người đều biết sự yêu thích của Hoắc tiên sinh đối với đàn bà là có trình độ, vượt quá được hai tháng thì coi như là có vận may. Một khi vận khí không tốt, lên giường một lần hai lần xong sẽ nhận được tin báo bái bai. Vậy mà Hoắc tiên sinh lại lấy 7 ngày 7 đêm làm điều kiện tiên quyết, ngộ nhỡ Hoắc tiên sinh nói tôi không hợp ngài, như vậy tôi đây chẳng phải là mất cả chì lẫn chài, ngậm bồ hòn làm ngọt sao?"

Sau khi nàng nói xong một hơi những lời này, lòng bàn tay đã sớm thấm ướt mồ hôi. Vì chính tiền đồ của mình, nàng không thể không cẩn thận dè dặt từng chút một.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên một cái vẻ hứng thú, đáy mắt cũng rõ ràng có tia cười yếu ớt…

"Thú vị, đàn bà dám theo tôi cò kè mặc cả, cô là người đầu tiên!"

Úc Noãn Tâm chống lại ánh mắt của hắn: "Nhưng quả thật là như vậy, xin Hoắc tiên sinh tha thứ. Tôi chỉ là tìm kiếm một phần công bằng mà thôi."

"Được!"

Đáy mắt Hoắc Thiên Kình lóe lên ý khen ngợi, buông xì gà xuống nhìn về phía nàng nói: "Tôi rất có hứng thú nghe một chút, Úc tiểu thư cho rằng như thế nào mới là công bằng?"

Úc Noãn Tâm hạ mắt xuống tự hỏi, sau một lúc lâu mới lại nâng mắt lên, nhìn về phía hắn nói: "Rất đơn giản, tôi sẽ thực hiện ước định bảy ngày, nhưng điều kiện tiên quyết là… Hoắc tiên sinh cần giải quyết khó khăn hiện nay của tôi trước."

"Không thành vấn đề!"

Giọng nói của Hoắc Thiên Kình rất bình ổn, như không gặp một tia sóng gió ngoài khơi nào, nhìn người con gái đối diện, đôi môi hơi nhếch lên, khẽ nói: "Điều kế tiếp cô cần phải làm là chuẩn bị cho 7 ngày tới mà thôi."

"Hoắc tiên sinh đi nghỉ phép ở đâu?" Úc Noãn Tâm hỏi.

"Việc này cô không cần biết. Sáng mai sẽ có người đón cô." Hoắc Thiên Kình thản nhiên nói.

Úc Noãn Tâm thầm thở dài. Cũng đúng thôi, người như thế làm sao lại có thể nói ra hành trình của bản thân. Nàng mở túi định lấy bút ra…

"Không cần, cần tra địa chỉ một người không phải việc khó!" Hoắc Thiên Kình lãnh đạm mở miệng nói vài chữ ngắn ngủi, đoán được suy nghĩ của Úc Noãn Tâm một chữ không sai.

Úc Noãn Tâm tay khẽ run lên, nhìn về phía hoắc Thiên Kình.

"Ngài rốt cuộc là… một người như thế nào?" Như là một loại hỏi dò, hoặc như là một loại tự vấn, thanh âm nghe nhẹ như lông vũ rơi bồng bềnh xuống.

Hoắc Thiên Kình nghe thấy nàng bới móc thiếu sót, nhìn nàng một cái, lập tức duỗi bàn tay tới…

"Lại đây!"

Một loại mệnh lệnh mang theo quyền uy tối thượng khiến kẻ khác phải tuân theo.

Úc Noãn Tâm nhìn vào lòng bàn tay mạnh mẽ, thoáng thấy đường sâu trí tuệ như là kéo dài trên toàn bộ lòng bàn tay, đây là người có năng lực nắm trong tay hết thảy mọi người, mà nàng cũng không thể không cúi đầu cam chịu số phận, để tay mình đặt vào tay hắn.

Tay hắn chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay mềm mại ấm áp, Hoắc Thiên Kình bên môi hơi cong lên vẻ thỏa mãn.

Úc Noãn Tâm đi tới trước mặt hắn, sau một khắc hắn thu cánh tay, cả người nàng bị hắn bỏ vào trong lòng, thuận thế ngồi trên người hắn.

"Hoắc tiên sinh ngài…"

Hơi thở đặc mùi nam tính phả vàomặt nàng, bao vây lấy, nàng vô thức đặt hai tay lên ngực hắn, nhíu mày nói: "Xin ngài không nên như vậy!"

Hoắc Thiên Kình nở nụ cười, vẻ mặt anh tuấn lộ vẻ cuồng ngạo, hắn tới gần gương mặt nàng, tham lam hít sâu một ngụm hương thơm ngát thuộc về nàng rồi nói:

"Tôi là cái dạng đàn ông gì không quan trọng, quan trọng là … 7 ngày này, em cần phải ngoan ngoãn làm tốt người đàn bà của tôi!"

Tiếng nói trầm thấp nặng như bàn thạch của người đàn ông đè nặng vào lòng nàng, khiến cho nàng cảm thấy kinh hãi tột độ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio