Konstantin lại nhắm hai mắt lại.
Hắn nghĩ lại hình ảnh mà hắn đã nhớ lại ngàn vạn lần: người vợ Omega của hắn đang ôm đứa con của họ trước chuyến đi.
Katyusha của hắn đúng là một cô gái nóng tính.
Họ vừa cãi nhau về tên của đứa trẻ, và bạn của họ, Alexei say xỉn, như thường lệ, lại giúp đỡ bằng cách đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn đã nảy ra ý tưởng tồi tệ là "đặt bừa một tên trên Starnet".
Nhưng mà, đến lúc chào từ biệt, cô cũng không còn tức giận nữa - trước giờ cô luôn không thù dai, giận nhanh mà hết giận cũng nhanh.
Cô trao cho hắn một nụ hôn tạm biệt nồng nàn như thường lệ, kiêu ngạo nói "Em sẽ đánh gãy chân anh nếu anh không trở về sau chiến tranh".
Cô liều lĩnh tỏa ra pheromone với hắn - một mùi hương lúa mì đậm như bột làm bánh, cô vẫn luôn làm vậy - điều mà thường chỉ có Alpha mới làm.
Hắn nhớ lần đầu tiên hắn gặp cô gái này, cô ấy đã cắn vào tay hắn, nói rằng cô ấy sẽ đánh dấu hắn.
Kể từ ngày đó, hắn đã muốn cô là mẹ của các con hắn.
Tất nhiên hắn đáp lại cô bằng một nụ hôn còn nhiệt tình hơn.
Hương gió se lạnh quyện với mùi lúa mì, như mùa đông lạnh giá miền Bắc sung túc lương thực, nơi thời tiết khắc nghiệt mà cuộc sống nhẹ nhàng, trời se lạnh mà lòng người lại ấm áp.
Alexei ở một bên huýt sáo.
Tiếng nhắc nhở của AI vang lên, cô đá hắn một cái, tỏ vẻ ghét bỏ muốn hắn mau đi.
Alexei vẫn say khướt.
Tên Beta không đáng tin này đứng trên đống dụng cụ nông trại như một vị tướng, vẫy tay với hắn, chỉ tay về phía trước và cười, "Ra trận đi, đồng chí Konstantin, bắn chết hết lũ côn trùng chết tiệt đó!"
Hắn nhớ rõ mình quay đầu lại, kính một lễ với tín ngưỡng cộng đồng của họ.
Katyusha ôm con trai nhìn hắn, ánh mắt của cô vừa đanh đá vừa dịu dàng khiến hắn chẳng muốn rời đi chút nào - ai có thể rời khỏi cô cơ chứ?
Nhưng hắn vẫn xoay người đi.
Tiên phong doanh cần hắn chiến đấu, loài người cần hắn chiến đấu.
Đây là một trách nhiệm Alpha không thể trốn tránh, và hắn sẽ không bao giờ là một kẻ đào ngũ.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, lúc hắn trở về, không biết cô đã đặt tên gì cho đứa bé ấy nữa - mấy cái tên Cây Liễu Nhỏ với Gấu Ngốc Nhỏ đều là cô nghĩ ra cả.
Tuy rằng lúc lớn lên đứa bé ấy chắc chắn sẽ tức giận vì cái tên này, không chừng lại còn giận cả cha mẹ, nhưng cô vui là được, không phải ư?
Nhưng hắn cũng lo lắng nghĩ, nếu lần này không may mắn như vậy, bản thân mình hy sinh trên chiến trường, tiền bồi thường sẽ không đủ, cô sẽ phải vất vả nuôi đứa con ấy một mình ư? Alexei nhất định sẽ hỗ trợ, Alexei là người bạn tốt, tuy rằng không đáng tin cậy lắm, nhưng cuối cùng vẫn là một người có năng lực, để uống một ngụm rượu, Alexei có thể tìm kiếm khắp nơi để tìm vỏ khoai tây, vỏ cà rốt để làm rượu.
Konstantin không thể tưởng tượng được, hắn không chết trận, lại rốt cuộc không thể quay lại với cô.
Suốt hai mươi năm.
Con hắn đã lớn thành một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, quá mức giống mình năm đó xuất chinh, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra cậu rồi.
Con hắn tên là Seryozha.
Ai lại lấy tên gọi yêu cho trẻ con đặt tên cho nó vậy?
Vì Katyusha của hắn đã...!Theo cái kiểu hành động không đáng tin của Alexei, chắc chắn là hắn đã tùy ý lấy một cái tên ngẫu nhiên trên Starnet, thôi thì cũng đỡ hơn tên là Gấu Ngốc Nhỏ.
Hắn không thể không nghĩ, nếu cái này bị cô gái đanh đá của hắn biết, chắc chắn Alexei không thể thoát được một trận mắng.
Con hắn nói, mẹ cậu điều khiển cơ giáp đi về phía Trùng tộc.
Hắn đau lòng, nhưng cũng không kinh ngạc lắm.
Hắn biết rõ cô gái mình yêu thương, nhưng hắn vẫn hối hận việc mình để lại cơ giáp bị bỏ đi ở nhà.
Chắc chắn cô đã trộm điều khiển nó, ai nói Omega không thể điều khiển được cơ giáp cơ?
Katyusha của hắn có thể.
Mà cái người mạnh mẽ đến kỳ cục không rõ có phải bạn trai của con mình không cũng có thể.
Konstantin nửa người nửa rắn lại mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy vẫn là cơ giáp kiểu mới phối màu gấu trúc kia.
Cơ giáp hồi đó không cao hơn con người là bao nhiêu, nhưng sau hai mươi năm cập nhật, thế hệ trước mặt hắn này đã cao lớn và nhanh nhẹn như vậy rồi.
Nhưng mới cao mét, khi đứng trước mặt hắn, đều có vẻ nhỏ gầy đáng thương.
Konstantin biết rõ mình đã sớm trở thành quái vật - hắn không cần ăn cơm, không có khứu giác của nhân loại...!Những gì hắn nói được chỉ là kinh nghiệm tổng kết từ bản thân mình, chứ thực ra hắn cũng không rõ cơ thể quái vật này của mình làm sao vẫn duy trì sự sống.
Rốt cục hắn là thứ gì? Vấn đề này không ai có thể trả lời được.
Không lâu sau khi bị cải tạo thành nửa người nửa rắn, Trùng tộc giống cái liền phát động phản loạn.
Những tên Trùng tộc giống đực điên đó vẫn chưa kịp thí nghiệm các kiểu trên người bọn họ.
Mà bị thả xuống hành tinh này cùng với bọn họ còn có nhiều bom năng lượng hủy diệt.
Sau những cú nổ mạnh, một lượng lớn năng lượng và phóng xạ sinh ra không biết tại sao đã bị hắn hấp thu hết, khiến hắn sống sót, cũng khiến hắn hóa thành dáng vẻ quái vật cực đại này.
Nếu đầu sỏ gây chuyện cho hắn bây giờ đứng trước mặt hắn, chắc cũng chẳng nhận ra rốt cục hắn là cái thứ gì.
Nghĩ đến kẻ đầu sỏ gây tội kia, Konstantin liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kẻ được Trùng tộc giống đực tôn thờ là "Sensei", kẻ đã một tay lãnh đạo tất cả những kế hoạch cải tạo gene của con người, kẻ đã hạ vô số nhát dao trên người hắn, từng bước từng bước biến hắn từ con người thành không phải người - Kitano Hikari.
Konstantin nắm chặt tay - hai bàn tay của hắn đã không giống thịt người từ lâu lắm rồi.
Hắn là quái vật cải tạo từ con người, nhưng Kitano Hikari cơ bản chẳng cần cải tạo, tự gã đã là quái vật đội lốt con người rồi.
Lúc hắn bị ném xuống đây cùng với những quả bom năng lượng, những Trùng tộc giống cái đắc ý nói với hắn, Kitano Hikari đã bị bọn chúng chém đầu.
Không thể tự tay giết chết Kitano Hikari chính là tiếc nuối lớn nhất của Konstantin.
Sinh vật nửa người nửa rắn hạ tầm mắt xuống.
Hắn không biết mình đã lạc trong hồi ức bao lâu, nhưng vị đại tá tóc đen vẫn đang tiếp tục quỳ một gối trên mặt đất.
Vừa rồi, lúc đang chiến đấu, ba người kia đều nghe được tiếng gào của sinh vật nửa người nửa rắn, liền vội vàng truyền tin hỏi.
Cố Trường An đang trả lời từng người một, giải thích rõ tình huống, bảo bọn họ không cần quay lại.
Lúc chuyển được thông tin cho Seryozha, nghe thấy Seryozha nôn nóng quan tâm mình, Cố Trường An bỗng nghẹn lại, suýt không thể cất nên lời, nhưng anh vẫn cố gắng kìm chế cảm xúc, sau đó trấn an cậu như thường.
Konstantin càng cố gắng cúi người xuống thấp, cẩn thận đánh giá vị đại tá có pheromone của con trai quấn quanh thân mình này.
Hôm nay, lúc gặp được những người này, Konstantin càng hiểu rõ mình đã khác con người đến thế nào.
Khoảnh khắc cả bốn nhảy ra khỏi cơ giáp, Konstantin không biết nên xử lý thông tin được truyền đến từ mắt mình như thế nào, nên là lúc nãy hắn mới có thể nói với Cố Trường An về cảm nhận của mình với việc nhận thức mọi thứ.
Hắn nhận ra mình có thể thấy rõ mỗi người, mà loại thấy rõ này không chỉ đơn giản là vẻ ngoài - hắn thấy rõ cấu tạo cơ thể của bọn họ, thấy rõ xương thịt và máu của họ, thậm chí còn nhìn thấy vô số hạt trong mờ nhỏ hơn cả hạt bụi quấn quanh cơ thể họ.
Những hạt trong mờ đó hoạt động rất mạnh, phần lớn đã được thu vào máu thịt một cách chắc chắn, một phần nhỏ vẫn còn đang lang thang ra bên ngoài, tìm cách kiểm tra lẫn nhau.
Màu sắc của các hạt trong mờ, ngoại trừ đại tá tóc đen là màu trắng, ba người còn lại là màu đỏ, nhưng sắc thái màu sắc khác nhau - của Seryozha tối nhất, hai người còn lại không khác nhau lắm.
Hai sắc đỏ trong mờ khác nhau bao quanh hai chàng trai tóc vàng kia đã quấn quít và hòa quyện vào nhau, trong cái này có cái kia, ngay cả những hạt mờ trong máu thịt cũng giống nhau.
Các hạt màu đỏ và trắng trong mờ của Cố Trường An và Seryozha, mặc dù không hòa quyện vào nhau sâu sắc như của hai người kia, nhưng vì màu sắc khác nhau nên thoạt nhìn rõ ràng hơn.
Konstantin đột nhiên hiểu rằng chúng là pheromone.
Nhưng tại sao lại có sự khác biệt về màu sắc? Konstantin xem xét Cố Trường An kỹ càng hơn, nhưng nhìn qua cấu trúc máu thịt của anh, hắn liền hiểu rõ.
Hắn phát hiện một bí mật - nhất định là bí mật, bởi vì Omega không thể gia nhập quân đội.
Con trai của hắn không chỉ đã trưởng thành, cậu còn có người yêu.
Nếu pheromone quấn quít như vậy, con của hắn chắc chắn đã biết giới tính thật của Cố Trường An.
Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc, kề vai chiến đấu, lập gia đình, đến khi cùng nhau xuất ngũ sẽ sinh một bé sói con.
Konstantin phảng phất đã thấy được gia đình hạnh phúc của Seryozha và Cố Trường An rất nhiều năm sau.
Quyết tâm của Konstantin càng kiên định hơn, mà trong lòng ngược lại lại trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
Sau đó, Konstantin nhìn thấy một vật thể trong mờ giống như bạch tuộc lao ra từ AI của Cố Trường An.
Cái quái gì thế này?
"Bạch tuộc tiên sinh?" Cố Trường An hơi lo lắng gọi.
Bạch tuộc tiên sinh? AI đã tiên tiến đến mức phải dùng kính ngữ ư?
Konstantin càng tò mò.
Bạch tuộc đưa lưng về phía Konstantin, gục đầu xuống, tâm trạng có chút tệ.
Cố Trường An hiểu rõ tại sao nó lại thấy không ổn - nếu cấp dưới của mình sau khi mất tích lại gặp phải những chuyện khủng khiếp như vậy, anh cũng không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình.
Bạch tuộc dùng ngữ khí cứng nhắc của chính phủ, nói, "Đại tá, tình huống lần này khác với tình huống ở hành tinh số , nếu muốn một lưới bắt hết thì không cần rút dây động rừng, tàu Conquest hoàn toàn có thể tấn công từ xa bằng hỏa lực.
Ta...!Tàu Conquest xin phép được giúp đỡ."
"Ta hiểu," Cố Trường An biết bạch tuộc muốn làm gì đó vì Konstantin, "Thế thì làm vậy đi."
Bạch tuộc phục hồi tinh thần một chút, nhắc, "Xin hãy bảo các thành viên quay lại chỗ này."
"Được."
Konstantin lại ngăn cản, "Hướng đó...!có một cửa hang ngầm.
Lúc mới sống sót, tôi cứ tưởng mình thiếu lương thực sẽ chết, ở đó giữ rất nhiều thứ, mà dưới khối đá cuối hang động cũng có một ít kỷ vật của tôi."
Đó đều là những kỷ vật hắn phải nuốt vào bụng mới giữ được, đáng lẽ đã bị thiêu hủy cùng hắn trong biển lửa rồi.
Cố Trường An gật đầu.
Trên đầu bạch tuộc hiện ra một tọa độ chỉ vào hang động trong lời của Konstantin, vậy thì chắc hẳn tọa độ này đã được gửi đến màn hình bên trong cơ giáp của ba người kia.
Cố Trường An dứt khoát nhanh chóng hạ lệnh qua thiết bị truyền tin, "Tàu Conquest đảm nhiệm nhiệm vụ tấn công, các cậu lập tức đến tọa độ này.
Đây là một cửa hang ngầm, các cậu hãy phân nhau ra quét lại hết những thứ ghi trên tường đá, sau đó mang những thứ bên dưới tảng đá cuối hang về đây."
"Đã rõ!"
Bạch tuộc bảo, "Ta quay về tàu Conquest hỗ trợ."
Để lại những lời này, nó liền biến mất.
Konstantin tò mò hỏi, "Thứ nhỏ bé này là cái gì?"
Bạch tuộc có vẻ không muốn để lộ thân phận, Cố Trường An thuận theo, cũng chẳng muốn làm rối thêm đầu óc của thượng tá Konstantin, vì thế nhẹ nhàng nói, "Là AI hỗ trợ của tàu Conquest."
"Nó rất lợi hại ư?"
"Nó có thể trực tiếp sử dụng Starnet."
Konstantin cảm thán một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn tàu Conquest, "Chúng ta đều nói Đại tá Friedrich nhất định sẽ bị lừa, không nghĩ được thế mà anh ta lại mua được tinh hạm tốt như vậy."
Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn điều khiển tinh hạm tiên tiến như vậy đi tiêu diệt hang ổ Trùng tộc.
Cố Trường An khó khăn cong khóe miệng.
Conquest không có động thái gì lớn lao, nó chỉ từ dưới đáy tàu kéo ra một quả bóng phẳng màu đen.
Quả bóng đen to bằng đầu người, được bao phủ bởi những lỗ mỏng như lỗ kim, từ những lỗ đó bay ra những tơ nhỏ như tia laze.
Tia laze xuyên qua đầu những con rắn nham thạch khổng lồ, con rắn khổng lồ liền rơi xuống đất, chết ngắc.
Konstantin nhìn quả bóng đen đầy ghen tị - đó là niềm khao khát của người cựu chiến binh đối với một vũ khí mới, và cũng là sự tiếc nuối khôn nguôi.
Để chuyển đề tài, Cố Trường An đột nhiên nhớ lại, "Thượng tá Konstantin, tại sao ngài lại hỏi tôi có thích trẻ con không?"
Konstantin nhìn chằm chằm quả bóng đen.
Hắn đã kiên định hạ quyết tâm, cũng đã giao lại những gì mình sở hữu, trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, không phòng vệ trả lời, "Muốn hỏi các con khi nào sinh sói con."
"Cái..."
Cố Trường An bị cha của Seryozha nói toạc ra bí mật, nhất thời nghẹn lời, không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Nói anh xấu hổ cũng không phải, nói thẹn thùng cũng không đúng, anh chỉ sững sờ đứng đó, nhìn cứ như đang ngẩn người.
Sau khi buột miệng, Konstantin cũng hơi ngượng - rốt cục đây vẫn là bạn trai của con trai, nói cái này có vẻ không phù hợp lắm, chủ động giải thích, "Mắt của ta có thể thấy được - ta không biết tại sao, nhưng ta có thể thấy được.
Ta đã nói rồi, từ mắt ta đã không giống con người...!Xin lỗi, con trai, ta vô tình xúc phạm con rồi."
Cố Trường An như phản xạ có điều kiện lắc đầu, nói không sao.
Konstantin cảm thấy bạn trai của con mình hơi ngốc, không ngờ sở thích của con mình lại khác mình đến vậy.
Hắn nghĩ đến Trung Quốc hồi trước ở Trái Đất cũng có tín ngưỡng giống của hắn, lập tức lại càng quý Cố Trường An - nói tóm lại, hắn cảm thấy vừa lòng, vì thế lại nói nhiều thêm mấy câu, "Không phải là ta giục các con.
Nếu như ta với Katyusha nuôi Seryozha lớn, chắc chắn sẽ là loại cha mẹ nhìn nhau là quên mất con cái, không đáng làm cha mẹ, mà nàng cũng đã từng định đặt tên Seryozha là Gấu Ngốc Nhỏ...!Ta chỉ nghĩ, chỉ cần các con vui vẻ bình an ở bên nhau, thế cũng tốt."
Cố Trường An nở nụ cười.
"Cảm ơn ngài."
Anh chân thành nhìn Konstantin.
Ánh mắt của con trai đúng là không tệ, Konstantin vừa lòng nghĩ.
Hắn yên tâm rồi.
—
Kitano Hikari đề xuất "Kế hoạch loại bỏ van gene của loài người ABO".
Theo Kitano Hikari, sau khi loại bỏ van gene, loài người ABO sẽ trở thành một chủng tộc mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh của Alpha sẽ được tăng cường đáng kể trong khi lượng pheromone sẽ giảm đến mức cực hạn, đủ thấp để ngang bằng với lượng pheromone của Beta.
Sức mạnh của Beta được nâng lên bằng với Alpha trước khi điều chỉnh van gene, mà mức độ bị ảnh hưởng bởi pheromone vẫn như cũ.
Tất cả các trị số tiêu chuẩn của Omega được căn chỉnh thành giống như Beta sau khi nâng.
Quan trọng nhất là, khả năng thụ thai của Beta và Omega không khác nhau một trời một vực nữa, thay vào đó sẽ chỉ có một chút xíu chênh lệch.
Nếu thành công, sức mạnh chiến đấu của loài người Loại Địa Cầu sẽ được tăng cường đáng kể.
Mặc dù Alpha vẫn là những kẻ mạnh nhất, nhưng sau khi tỷ lệ thụ thai được thay đổi, phân bổ giới tính và địa vị xã hội của mọi người sẽ không còn sự chênh lệch quá lớn trong tương lai nữa.
Xã hội loài người Loại Địa Cầu sẽ bền vững và lành mạnh hơn.
Kitano Hikari được mọi người ủng hộ, hoặc là, ít nhất được toàn bộ cấp cao Liên minh Loài người ủng hộ.
Sau khi bỏ phiếu, "Kế hoạch loại bỏ van gene của loài người ABO" chính thức được đưa vào thực hiện.
Hai trăm đối tượng thí nghiệm tự nguyện đã thành công tháo bỏ van gene của mình, sau đó vượt qua tất cả các bài kiểm tra thể chất mà không có bất kỳ di chứng nào.
Khi thông tin này được phát tán ra ngoài, những nghi ngờ về Kitano Hikari hoàn toàn bị dập tắt.
Dưới sự sắp xếp của cấp cao Liên minh Loài người, quân đội Liên minh tiến vào trung tâm biến đổi theo từng đợt, trải qua phẫu thuật tháo bỏ van gene.
Dựa theo phỏng đoán của Địch Kỳ Dã, gián điệp Trùng tộc hẳn đã sớm biết Kitano Hikari và kế hoạch loại bỏ van gene, nhưng kỳ lạ là, quân đội Trùng tộc giống cái lại chẳng hề có chút phản ứng nào.
Binh lính Tiên phong doanh lục tục đi đến trung tâm cải tạo gene mà Trùng tộc vẫn án binh bất động.
Địch Kỳ Dã ngập tràn nghi ngờ với Kitano Hikari, nhưng hắn không thể thay đổi được sự thật.
Hắn không thể tìm được chứng cứ chứng minh trực giác của mình là chính xác.
Chiến trường năm đó từ lâu đã trống không, không thể chứng minh người từ chiến trường trở về không phải Friedrich, càng không thể chứng minh Murdoch chính là Trùng tộc.
Hắn đang cả người khó chịu về chuyện này, bỗng tự dưng lại bị Liên minh Loài người gọi đi tạo dựng quan hệ.
Khi Địch Kỳ Dã mặt mày đỏ ửng vì rượu vang vác cái mặt đẹp trai làm mưa làm gió về Tiên phong doanh thì được lính gác thông báo, "Thượng tướng, Kitano Hikari tiên sinh đang ở phòng bảo vệ chờ ngài."
Kitano Hikari nóng bỏng tay lại đang chờ hắn ở phòng bảo vệ của Tiên phong doanh?
Địch Kỳ Dã nhướng mày một cái, mà Kitano Hikari đẹp trai đến phi thực tế đã xuất hiện trước mắt hắn.
Kitano Hikari hoàn toàn kích động, "Thượng tướng Địch Kỳ Dã, cuối cùng tôi cũng được thấy anh.".
Ngôn Tình Hài
Kitano Hikari muốn bắt tay Địch thượng tướng, Địch Kỳ Dã lại nghiêng người tránh đi, sau đó lùi về phía sau một bước.
Binh lính Tiên phong doanh nhìn mãi cũng quen, chẳng trách được.
Tuy Kitano Hikari đẹp đến phi thực tế, nhưng Địch thượng tướng của bọn hắn có quá nhiều fan, hắn còn có gì chưa thấy qua nữa - bông hoa lạnh lùng quý giá của quân đội Liên minh Loài người đâu phải muốn hái là được? Bỏ đi, chẳng có hi vọng đâu, thượng tướng của bọn họ chỉ là một đứa bé mồ côi ham mê đánh giặc thôi.
Nhưng Kitano Hikari chẳng thèm để ý, thậm chí có vẻ cũng chẳng cần đợi Địch Kỳ Dã đáp lại - gã đã tự mình kích động độc thoại tiếp, "Anh là nhân loại cuối cùng, là nhân loại cuối cùng đó! Tôi có thể một lần cải tạo anh thành người mạnh nhất, anh chính là mục đích để tôi tới đây! Địch thượng tướng, tôi và anh có thể trở thành chủng tộc mạnh mẽ nhất, anh sẽ trở thành cơ thể mẹ tốt nhất..."
Thằng này thiếu đánh à!?
Binh lính Tiên phong doanh vừa rồi vẫn đang hóng chuyện bỗng nôn nóng muốn động tay động chân.
Địch Kỳ Dã dùng một chân đá văng người, "Tiễn khách!"
Suy xét đến thân phận Kitano Hikari, hắn đá người cũng không thể đá hết sức; Địch Kỳ Dã tức giận không nói nên lời bỏ đi mất.
Kitano Hikari bị đá ngã trên mặt đất, thế mà còn bò theo hướng Địch Kỳ Dã đã bỏ đi, vừa bò vừa nói những lời điên điên khùng khùng đó.
Lính gác nhanh chóng kéo hắn ra ngoài.
Cửa lớn của Tiên phong doanh sẽ không bao giờ mở cửa cho Kitano Hikari nữa.
Địch Kỳ Dã nổi giận đùng đùng bước vào nơi huấn luyện, bước vào phòng chuẩn bị, nhưng lại chần chừ không bước vào khoang mô phỏng.
Ký ức phủ bụi đã lâu bỗng ùn ùn kéo đến.
Sơ Eve rốt cục là ai? Mà Cố Trường An rốt cục là...? Làm thế nào chứng minh gián điệp Trùng tộc có ý xấu? Có quá nhiều vấn đề, lại còn là những vấn đề chẳng liên quan đến đánh giặc, Địch Kỳ Dã không thể giữ vững được lý trí trên chiến trường.
Hắn vẫn không đầu hàng, hắn tin mình có thể tìm được chứng cứ, có thể bắt giữ được gián điệp có ý đồ xấu, nhưng mà, hắn bỗng cảm thấy mệt.
Hắn ngồi ngoài khoang mô phỏng, AI cấn vào cổ tay.
Hắn bỗng nhớ đến sơ Eve thích vẽ rắn thêm chân, cứ nhất định kêu hắn phải đặt tên cho AI bằng tên của nhân vật lịch sử hắn thích nhất, mà hắn lại chưa bao giờ gọi cái tên này.
Bà lão vui vẻ kỳ cục đó sẽ là gián điệp ư?
Địch Kỳ Dã gọi, "Cố Liệt."
AI đáp, "Vui lòng ra lệnh cụ thể."
Hắn không đặt thiết lập tính cách cho AI - AI không cần tính cách, nó không phải người.
Không phải người.
Vừa rồi, tên điên kia gọi hắn là nhân loại cuối cùng.
Địch Kỳ Dã khinh thường hừ nhẹ - cứ như hắn không rõ vậy.
Lúc đám đại tá mắc lỗi hóa sói giả ngoan, lúc đám lính hóa sói khi cơ giáp bị hỏng - không có lúc nào là hắn không bị nhắc nhở rằng, hắn là nhân loại duy nhất trên Loại Địa Cầu.
Nhưng thế thì sao?
Địch Kỳ Dã chọn bản đồ mô phỏng, lười biếng nói, "Nối thành ngữ.
Phong hỏa liên thiên."
AI đáp, "Thiên hạ đệ nhất."
Địch Kỳ Dã chọn bản đồ sa mạc, "Nhất đao lưỡng đoạn."
AI đáp, "Đoạn tụ phân đào."
Địch Kỳ Dã buồn cười, "Ngươi chọn cái gì thế?"
AI đáp, "Thành ngữ bốn chữ.
Bên ta thắng."
Địch Kỳ Dã trợn mắt, tiến vào khoang mô phỏng.
—
Cửa ngầm dẫn vào hang động này cao chừng mét.
Don và Chamberlain quét ghi chú trên vách hang, đều cắn chặt răng, khóe mắt đỏ ửng.
Chữ viết được khắc sâu trên đá, che kín toàn bộ hang động, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.
Đọc kỹ nội dung, nỗi tuyệt vọng ấy lại càng nhân lên, dường như muốn nhấn chìm bọn họ.
Vậy mà, vị tiền bối nửa người nửa rắn kia vẫn có thể chịu đựng đau khổ nhường này, giữ vững lý trí, tiếp tục sống sót.
Trong lòng bọn họ đầy bi thương và niềm kính trọng.
Nghĩ đến cha Seryozha là chiến hữu của vị tiền bối kia, Chamberlain ngay từ đầu đã bảo Seryozha đi lấy đồ dưới tấm đá, không muốn cậu càng thêm xúc động.
Chamberlain tốt bụng, Seryozha không vô cảm, không từ chối.
Seryozha điều khiển Katyusha đẩy tảng đá khổng lồ, vất vả đẩy nó sang một bên.
Chẳng có gì dưới tảng đá lớn cả.
Chẳng lẽ bị lừa ư?
Seryozha trở nên cảnh giác, tăng mức sáng của đèn, lúc này mới thấy trên mặt đất có vài thẻ sắt.
Đồ của Tiên phong doanh.
Seryozha nhảy ra khỏi cơ giáp, nhào đến đống thẻ sắt đó.
Don và Chamberlain nghe thấy động tĩnh, phát hiện ra Seryozha đang điên cuồng tìm kiếm trong đống thẻ.
Trên tàu Noah mất tích có binh sĩ Tiên phong doanh.
Nhưng chỉ có tấm thẻ sắt.
Seryozha nhớ kỹ số hiệu của cha mình - .
Không có.
Vì sao lại không có?
Vì sao nhất định không có?
Đôi mắt xanh xám bỗng mở lớn.
Seryozha nhẹ run lên, quay người về cơ giáp, nắm những thẻ sắt đó chạy như bay về phía hồ.
"Nhìn đi."
Cố Trường An nhìn về phía Konstantin chỉ - Seryozha trong Katyusha đang chạy như điên đến đây.
"Đại tá, quay về đơn vị."
Sinh vật nửa người nửa rắn nhìn những gì xảy ra trước mắt hắn.
Trước mắt hắn là quá khứ, hiện tại và tương lai.
Konstantin cảm thấy thỏa mãn, ánh mắt trở nên kiêu ngạo.
Hắn dùng tay xé rách lồng ngực của mình, bóp nát trái tim quái vật của mình.
Tác giả có lời muốn nói: Mong ánh sao chiếu rọi hành trình đến kiếp sau của ngài..