Đây là câu hỏi đầu tiên mà Khanh Khanh thường hỏi sau khi tỉnh dậy. Mục Tuần không đáp lại, cất tất cả gương trong phòng Khanh Khanh đi.
Phòng Mục Tuần ở cạnh phòng của Khanh Khanh, tiện cho việc chăm sóc cô. Ban ngày anh thường sang xem bệnh tình của cô đã khá hơn chưa. Khanh Khanh ngủ rất nhiều, vừa tiếp nước vừa ngủ, tỉnh được một lúc rồi lại lờ đờ. Trừ những lúc đặc biệt tỉnh táo nói một hai câu, phần lớn thời gian đều im lặng. Hai hôm sau vẫn sốt cao không hạ, người cũng gầy rộc đi.
Bác ba không chỉ tiêm cho cô mà còn kê thêm rất nhiều thuốc. Khanh Khanh vùng vẫy trong ranh giới giữa thuốc bắc và thuốc tây, suốt ngày nằm lì trong phòng nghỉ ngơi, không đi xuống dưới nhà, thậm chí không đến bên cửa sổ ngắm cảnh, bị từng đợt từng đợt thủy đậu dày vò, vì chuyện uống thuốc bắc đã lặng lẽ rớt nước mắt khi được bà nội ôm vào lòng.
Thím Trương rất thương cô. Thím và mẹ thay phiên nhau chấm thuốc thủy đậu cho cô. Khuôn mặt tròn xoe của Khanh Khanh giờ biến thành mặt trái xoan. Trên khuôn mặt là những vết tích mà thủy đậu để lại, hai lúm đồng tiền cũng không thấy đâu.
Mục Tuần thấy cô buồn buồn, thỉnh thoảng nhân lúc bôi thuốc lại chọc cô: “Để xem sau này ai lấy em. Không ai thèm đâu!”. Nhưng đến lúc Khanh Khanh ngứa đến nỗi không thể chịu được chỉ muốn gãi thì anh lại là người đầu tiên kéo tay cô ra, làm tròn chức trách của một người anh.
Đến ngày thứ năm, cuối cùng thì Khanh Khanh đã hạ sốt. Những nốt thủy đậu đầu tiên đóng vảy. Mục Tuần thức đêm nhiều đến nỗi hai mắt thâm quầng, một số công việc phải tạm gác lại nhưng ban ngày vẫn kiên trì bầu bạn với Khanh Khanh.
“May mà Tiểu Tuần đã bị thủy đậu rồi”, bà nội an ủi cháu trai, tự mình bưng nước thanh nhiệt giải khát cho cháu uống. Ông nội đi ngang qua, vỗ bờ vai rộng lớn của cháu trai, hết lời khen ngợi: “Tiểu Tuần thật ngoan”.
Buổi tối Mục Tuần xuống nhà ăn cơm, gặp thím Trương ở cầu thang.
“Sao lại thế này?”, thím Trương nhìn thấy vết xước trên mặt Mục Tuần, giật nảy mình.
“Không sao, thím cứ kệ con”.
“Lại cãi nhau với Thất Thất à?”. ikienthuc.org
“Làm gì có chuyện ấy, do con sơ ý mà”.
Mục Tuần không nói gì nữa, sau khi về phòng mới chạy ra soi gương. Buổi chiều Khanh Khanh tỉnh dậy nói chuyện, nhắc đến thủy đậu không hiểu vì sao lại nổi nóng, hai anh em cãi nhau, còn động chân động tay. Dĩ nhiên là Mục Tuần không tránh khỏi thương tích, vết cào xước trên mặt chính là chứng cứ. Khanh Khanh ở trường mầm non dịu dàng, ôn hòa là thế nhưng ở nhà thì rất bướng bỉnh. Nói đến chuyện không vui là hai người lại cãi nhau, rất dễ gây chuyện nhưng cũng nhanh chóng giảng hòa, hơn hai mươi năm nay lúc nào cũng vậy. Mục Tuần quả thực cũng có đôi chút tức giận, nghĩ rằng cô vô duyên vô cớ gây chuyện, nhưng nếu bảo anh khoanh tay mặc kệ thì anh lại không nỡ. Anh và Khanh Khanh thuộc kiểu anh em khắc chế lẫn nhau. Thời gian Khanh Khanh chiếm thế thượng phong nhiều hơn một chút. Mục Tuần là trai chưa vợ, cũng khá nóng tính nhưng nhường em gái, rất ít khi giận thật.
Ăn cơm xong, cả hai đều đã bình tĩnh, cũng nghĩ thoáng hơn. Hai người ngồi trong phòng nói chuyện với nhau, không khí không còn căng thẳng như lúc trước nữa, người này hỏi người kia đáp, thái độ rất ôn hòa. Khanh Khanh đã đỡ sốt, có điều tình hình thủy đậu thì không lạc quan chút nào. Khắp người là sẹo thủy đậu, vẫn yếu ớt nằm trên giường. Họ nói chuyện một hồi, lại nhắc đến chuyện cãi nhau.
“Anh út, mang gương ra cho em soi đi, xấu lắm đúng không?”.
“Không xấu, xinh là đằng khác. Ngủ đi, tỉnh dậy anh cho em xem một thứ rất thú vị”.
“Thứ gì?”.
“Ngủ dậy rồi anh cho xem”.
“Em không ngủ được, khó chịu”.
“Nhắm mắt lại là được, đừng nghĩ nhiều, vài ngày nữa sẽ hết sẹo”.
“Thật không?”.
“Thật”.
Mục Tuần cảm nhận được một cách sâu sắc câu nói của ông bà, Khanh Khanh chính là nụ hoa cuối cùng của nhà họ Mục, vì thế ngay từ khi sinh ra đã khiến người ta già đi. Mấy ngày cô ốm, Mục Tuần có cảm giác mình bị dày vò đến nỗi già đi mấy tuổi, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện già đi.
Ở trường mầm non, thủy đậu đã biến thành dịch bệnh. Tất cả các phòng học đều được khử trùng, toàn bộ học sinh đều về nhà. Phòng học bị niêm phong, trạm phòng dịch bệnh còn đặc biệt cử vài bác sĩ tới. Hai ngày đầu dịch thủy đậu rất nghiêm trọng, trong bốn lớp mẫu giáo nhỡ có ba em bị sốt, sau đó lan sang lớp mẫu giáo nhỏ, cuối cùng cô trợ giảng ở lớp mẫu giáo lớn cũng lây bệnh.
Xuất hiện sáu bảy trường hợp mắc bệnh và những trường hợp đáng nghi, nhà trường hết sức chú trọng đến điều đó, đặc biệt tổ chức những tổ chuyên môn hàng ngày kiểm tra vệ sinh, thường xuyên rửa tay, khử trùng. Nọa Mễ và giáo viên trợ giảng lớp bên cạnh đã cùng nhau cọ rửa đồ chơi ba, bốn ngày dưới sự giám sát của chính tổ trưởng tổ giáo vụ Mark. Lúc không có người cũng kêu ca phàn nàn nhưng trước dịch bệnh, mọi người đều đồng tâm hiệp lực, nghĩ đến sức khỏe và sự an nguy của mấy trăm đứa trẻ, không ai dám lười biếng.
Shawn biết Khanh Khanh bị ốm. Lúc đầu anh ta thường xuyên đến lớp mẫu giáo nhỡ hỏi han tình hình, không nhìn thấy cô, muốn đến nhà thăm cô nhưng không có địa chỉ. Một ngày anh ta năm lần bảy lượt chạy đến lớp mẫu giáo nhỡ tìm Nọa Mễ. Nọa Mễ hiểu ý Khanh Khanh, tìm mọi lý do từ chối. Shawn vẫn không nản lòng, ngày nào cũng vậy, kể cả có người hay không có người anh ta cũng đến lớp học một lần. Cho dù tình cờ đi ngang qua cũng phải dừng lại nhìn vào lớp học trống trơn.
Khi Nọa Mễ gọi điện cho Khanh Khanh thông báo về tình hình ở trường mầm non, Khanh Khanh đang nằm trên giường bôi thuốc. Nghe Nọa Mễ nói về Shawn, cô chỉ thở dài.
“Mặc kệ anh ta, những chuyện khác đừng nói cho anh ta biết”.
“Vâng, em biết rồi, chị đỡ chưa?”.
“Hạ sốt rồi nhưng vẫn nổi nốt, không thể gặp ai được. Còn em, tình hình ở trường đã ổn chưa?”.
“Vẫn chưa, một số phụ huynh không muốn đưa con đến trường, có đến thì cũng chỉ đến nửa ngày. Mỗi ngày khử trùng ba lần, tay em sắp bị thuốc khử trùng ăn mòn rồi. Bây giờ khắp trường chỉ có một mùi thôi, có lẽ cuối tuần lại khử trùng toàn bộ một lần nữa, tuần sau mới có thể lên lớp bình thường được”.
“Mọi người vất vả quá, thật sự xin lỗi mọi người”.
“Đừng nói như vậy, đâu phải lỗi của chị”.
“Em thế nào rồi, không sao chứ?”.
“Em vẫn khỏe, làm việc nhiều, ăn cũng nhiều, lại béo rồi”, Nọa Mễ nói xong, cả hai người cùng cười, “Chị cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có chuyện gì em lại gọi cho chị”.
“Ừ, bye bye, em phải chú ý sức khỏe đấy”.
Khanh Khanh vừa cúp điện thoại, Mục Tuần ngồi cạnh ăn hoa quả ngẩng đầu hỏi Khanh Khanh: “Ai đấy?”.
“Nọa Mễ lớp em. Anh út, đầu anh cũng nổi nốt kìa!”. Khanh Khanh vứt điện thoại sang một bên lại gần anh, nhìn vào chiếc laptop trên chân anh.
“Viêm chân lông ý mà, không sao!”.
“Em bôi thuốc cho anh nhé!”.
“Đừng, khó ngửi lắm!”.
Khanh Khanh không ép anh, lấy rất nhiều thuốc bôi lên cánh tay của mình.
“Hôm nọ anh nói cho em xem cái gì?”.
“Chờ đấy, anh đi lấy cho em!”.
Mục Tuần đặt laptop lên giường, chạy về phòng lấy đồ, lúc quay lại cho ổ cứng di động vào laptop. Khanh Khanh cuốn chăn ghé sát lại. Anh mở một tập file, đều là ảnh, dùng ACDSee() để mở, đều là những bức ảnh giống như cuộc thi đua ô tô trên kênh thể thao, những tay đua bình thường và những chiếc xe bình thường.
“Xem gì vậy?”.
“Em nhìn người này”.
“Người nào?”.
“Nhìn vào đây, người này”. Mục Tuần chỉ tay vào bóng người mờ mờ trên bục nhận giải.
Những tay đua trong bức ảnh đều mặc quần áo đua xe, chỉ có người Mục Tuần chỉ là mặc quần bò áo jacket đen, cùng với một tay đua trong số đó ôm chai rượu champagne lớn đang chúc mừng. Xung quanh là các cô gái xinh đẹp và khán giả cổ vũ, không khí rất náo nhiệt nhưng chất lượng ảnh bình thường, phóng to thì bị vỡ nét, không nhìn rõ mặt.
“Đây là ai?”. Khanh Khanh di chuyển chuột về phía người đó, cảm thấy có chút gì đó quen quen.
“Em nhìn chiếc xe này”.
“Xe gì cơ?”.
Khanh Khanh không có cảm giác gì với xe ô tô, nhiều nhất chỉ biết phân biệt màu sắc, vì thế không nhận ra điều gì.
“Hình như em nhìn thấy rồi, trông rất giống xe tăng”.
“Dĩ nhiên là em nhìn thấy nó rồi!”. Mục Tuần kéo bím tóc của cô, “Đây là Hummer, H, việt dã cao cấp SUV, chiếc xe quân sự thời xưa của Mỹ được cải tiến lại đưa vào sử dụng, chiếc xe nguyên mẫu chạy trên chiến trường”.
“Cho em xem nó làm gì?”. Khanh Khanh ngả người vào ghế, tiếp tục bôi thuốc nhưng lại bị Mục Tuần bắt ngồi dậy.
“Vẫn chưa nhớ ra sao? Chiếc xe mà người đàn ông đứng ở cổng trường hôm ấy lái chính là chiếc xe này. Anh tìm mấy ngày mới thấy. Em cứ nhìn kỹ đi!”.
Mục Tuần nói như vậy, trong đầu Khanh Khanh hiện lên một hình ảnh, không phải là xe mà là đường nét của người ấy.Tayáo vén cao, đôi mắt màu cà phê đậm, bế Tiểu Hổ ở phía cuối hành lang.
“Lần sau gặp loại người này em không được đứng ngây ra đó, nghe rõ chưa?”.
“Anh ta đi xe gì đâu có liên quan đến em”. Khanh Khanh cãi bướng nhưng sau khi Mục Tuần ra ngoài lại thấy tò mò, thò đầu ra nhìn bức ảnh trên màn hình laptop. Bức ảnh được lấy đường link từ một trang web nước ngoài, ấn vào đường link ấy, trước mắt Khanh Khanh hiện lên một trang web mới. Toàn là thứ tiếng cô không hiểu, tìm kiếm những chữ cái La Mã dày đặc không tìm thấy thông tin có giá trị. Cô thử dùng phiên âm lên google đánh tên của anh ta, quả nhiên một dãy kết quả tìm kiếm hiện ra, nhìn thấy trang web tiếng Anh cô liền nhấp chuột vào. Đó là một bài liên quan đến xe ô tô, cuối bài viết xuất hiện tên của anh ta – Yuming Fei.
Tiêu đề bài viết rất kỳ lạ: Ngựa hoang hay ngựa ô?
Cho dù cái tên Phí Duật Minh có xuất hiện hay không thì Khanh Khanh vẫn lo cho bệnh tình của Tiểu Hổ. Gọi điện thoại hỏi Nọa Mễ, cô ấy cũng không rõ, lại không dám liên lạc với gia đình Tiểu Hổ. Khanh Khanh dưỡng bệnh cũng không thoải mái, mấy lần muốn đến trường nhưng đều bị người nhà ngăn không cho đi.
Dường như Khanh Khanh và Tiểu Hổ có mối liên hệ ngầm nào đó. Tối thứ sáu, Khanh Khanh vừa uống thuốc xong, đang ngồi trong phòng xoa những vết sẹo đang lên da non thì Mục Tuần bước vào, anh kéo chăn, nhét chiếc điện thoại bàn không dây vào tay cô.
“Điện thoại của em”.
Khanh Khanh thò đầu ra ngoài, trán lấm tấm mồ hôi, chỉ tay vào chiếc điện thoại, khẽ hỏi: “Ai đấy?”.
“Không biết, một người đàn ông”. Mục Tuần nói xong ngồi xuống bên cạnh, tỏ vẻ rất tò mò. Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, chỉ cần bạn trai gọi điện cho cô là anh đều rất tò mò, đôi lúc còn có chút không yên tâm.
“Xin chào, tôi là Mục Khanh Khanh, xin hỏi anh là…”.
“Xin chào, tôi là Phí Duật Khâm, bố của Phí Tiểu Hổ”, đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông xa lạ, rất khách sáo, nói tiếng Trung nhưng không chuẩn, ngừng lại một lát mới nói tiếp: “Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ, cô Mục”.
“Không ạ”, Khanh Khanh chưa kịp chuẩn bị, nỗi nhớ nhung lại trào dâng trong tim, im lặng chờ Mr Phí nói tiếp.
Thực ra cô không có ấn tượng nhiều với bố của Tiểu Hổ. Hồi Tiểu Hổ mới đến trường, cô gặp ông ta hai lần, sau đó ông ta không xuất hiện nữa, đều là cô giúp việc hoặc mẹ của Tiểu Hổ đến đón. Những trường hợp tương tự Tiểu Hổ, Khanh Khanh đã chứng kiến rất nhiều, bố bận, mẹ cũng bận, những chuyện nghe được từ cô giúp việc nhà họ Phí, Khanh Khanh đều ghi nhớ trong lòng: Công việc của ông rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác nước ngoài, bà một mình cũng rất bận rộn, chỉ trông nom cậu con trai lớn Tiểu Long, sau đó cùng bạn đầu tư, không quan tâm tới cậu bé Tiểu Hổ ở bên cạnh ông bà nội, đợi đến khi đón Tiểu Hổ về nhà thì cậu bé đã mắc chứng tự kỷ. Tuy mọi người hy vọng người thân sum họp có thể cải thiện tình hình của Tiểu Hổ nhưng điều đó không giúp ích được nhiều. Trẻ đã khép chặt cánh cửa lòng mình, chỉ ở bên cạnh nó thì không đủ.
“Xin chào Mr Phí, Tiểu Hổ thế nào rồi ạ?”. Khanh Khanh nhớ đến Tiểu Hổ, ngồi bật dậy đẩy Mục Tuần ra ngoài rồi đóng cửa lại.
“Chính vì chuyện này mà làm phiền cô. Nếu có thể hai ngày nữa cô đến nhà tôi một chuyến được không? Tiểu Hổ muốn gặp cô. Trận ốm này kéo dài rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa khỏi. Chúng tôi nói… nó không nghe, không muốn gặp ai, lúc nào cũng nhắc đến cô, vì thế…”.
“Tiểu Hổ ốm nặng lắm sao?”. Hình ảnh Tiểu Hổ cô đơn buồn tủi hiện lên trong đầu Khanh Khanh, thỉnh thoảng cậu bé lại ngồi một mình trong góc lớp, tay cầm đồ chơi mà bạn khác chơi rồi bỏ lại, một thời gian dài không nói chuyện với ai. Đưa cậu đến phòng học của giáo viên tư vấn tâm lý cậu cũng sợ đến nỗi không rời khỏi cô nửa bước, vừa túm chặt váy cô vừa lau nước mắt, dáng vẻ cầu xin ấy khiến người ta đau lòng.
Tiểu Hổ là một cậu bé có sự yếu đuối nhạy cảm của một cô bé, cũng có những suy nghĩ chín chắn mà những cậu bé khác không sánh được. Cậu sẽ đặt chiếc bánh đầu tiên mình nướng được trong tiết học nấu ăn lên bàn làm việc của cô, sau khi ngủ dậy gấp chăn rất ngay ngắn, mặc quần áo chỉnh tề, không để người khác giúp mình buộc dây giày, lúc cô làm vệ sinh trong ngày giá rét cậu đã lén chạy ra ngoài quàng khăn cho cô. Khanh Khanh đã từng nói với Nọa Mễ những đứa trẻ như Tiểu Hổ cần được người ta chăm sóc và đáng được người khác yêu mến. Trong lòng cậu bé có một vết thương nho nhỏ, chỉ cần vết thương ấy lành lại thì sẽ không tự kỷ nữa. Sẽ có một ngày cậu bé vui vẻ trở lại. Cậu sẽ xuất sắc hơn tất cả những cậu bé khác.
“Nghiêm trọng hơn chúng tôi nghĩ…”. Lời nói của Mr Phí làm ngắt dòng suy nghĩ của Khanh Khanh, “Dĩ nhiên nếu thực sự bất tiện cũng không sao, chúng tôi biết cô đang nghỉ ngơi, cô xem…”.
“Không sao, tôi sẽ đến, tôi có thể đến được”. Khanh Khanh không nghĩ ngợi gì mà nhận lời luôn. Cô nhanh chóng tìm giấy bút ghi địa chỉ, số điện thoại của nhà họ Phí, sau đó hỏi rất kỹ về bệnh tình của Tiểu Hổ.
“Cảm ơn cô”. Mr Phí im lặng một lúc, “Chúng tôi… sau này nhất định sẽ ở bên chăm sóc Tiểu Hổ. Cô Mục, gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn”.
“Vâng, ngài cũng đừng lo lắng quá, Tiểu Hổ sẽ nhanh chóng khỏe trở lại thôi”.
Sau khi cúp điện thoại, Khanh Khanh bất chấp việc mình vừa mới hạ sốt, liền khoác chăn nhảy xuống giường tìm quà cho Tiểu Hổ. Cô tìm trên giá sách hai cuốn truyện thiếu nhi mà mình rất thích – Where The Wild Things Are (Lạc vào chốn hoang dã, ND) và There’s a nightmare in my closet (Có cơn ác mộng trong tủ vách của tôi, ND), tìm thấy một hộp bút chì màu chưa bóc rồi xuống dưới nhà cầu xin thím Trương đến lúc ấy giúp cô làm một chiếc bánh cà rốt thật to.
Thực ra thời gian hẹn gặp là tuần sau nhưng vì Khanh Khanh quá mong chờ nên hai đêm liền cô không ngủ được. Để có thể có được sự đồng ý của mọi người trong nhà, cô quyết tâm dưỡng bệnh thật tốt, uống thuốc rồi đi ngủ, không quên bôi thuốc lần nào. Đến ngày đi gặp Tiểu Hổ, bệnh tình của Khanh Khanh đã đỡ hơn rất nhiều. Tuy trên mặt vẫn còn vài vết sẹo mờ mờ, cũng gầy đi nhiều, thỉnh thoảng vẫn còn ho vài tiếng nhưng nói chung đã khỏe hơn rất nhiều.
Trước khi đi ra khỏi cửa, cô soi gương đánh phấn rất kỹ, che đi những vết sẹo trên mặt rồi quàng khăn, đeo kính râm, có chút giống ninja. Mục Tuần ở trong phòng ngủ xử lý phần mềm game, đuổi theo ra tận cửa hỏi Khanh Khanh có cần anh đưa đi không. Khanh Khanh xua tay, xách chiếc làn nhỏ đựng đầy quà, chào ông bà nội rồi vội vàng lên đường.
Khu phố nhỏ rất ấm áp, trời cao và trong xanh, phảng phất chút ánh nắng ấm áp của mùa hè.
Khanh Khanh đi men theo con đường rợp bóng cây râm mát trong khuChampagneTown(), vừa đi vừa nghĩ viển vông. Vì trận ốm này mà bao nhiêu ngày cô không nhìn thấy ánh nắng mặt trời. Lúc này cô cảm thấy hết sức khoan khoái. Gió lướt qua khiến cành cây rung rinh xào xạc, mấy bông hoa quế rụng xuống người, xua đi những gợn sóng trong lòng. Khanh Khanh nhớ đến Tiểu Hổ, dường như chỗ mềm yếu nhất trong trái tim bị chạm tới, không thể quên được cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tiểu Hổ: Mrs Phí đưa cậu bé đến, mặc quần áo đồng phục của trường mẫu giáo, đeo chiếc cặp sách bé xíu, đứng trên hành lang không chịu vào lớp học, âm thầm rớt nước mắt. Mrs Phí ngồi xuống ôm cậu bé. Hai giọt nước mắt của cậu bé lăn dài trên má, rơi xuống chiếc khăn choàng của mẹ. Tiểu Hổ là đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, vì thế Khanh Khanh mới chọn Where The Wild Things Are và There’s a nightmare in my closet Đây là câu chuyện kể về hai cậu bé đã chiến thắng cảm giác sợ hãi.
Khanh Khanh cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, đi đến đầu ngõ trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô nới lỏng khăn quàng để gió lùa vào. Đang chuẩn bị nhìn đồng hồ thì phía xa vang lên tiếng còi ô tô.
Hướng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, Khanh Khanh bất ngờ nhìn thấy mái tóc đen giống như của Lỗ Tấn, không khỏi sững người. Cô không thể ngờ rằng mình lại chạm mặt chú của Tiểu Hổ nhanh như vậy. “Lái xe” mà Mr Phí nói trong điện thoại chính là anh ta? Ký ức về buổi gặp mặt lần trước giống như thủy triều trào dâng trong tâm trí: ngã sau xe anh ta, gặp anh ta trong phòng viện trưởng, nảy sinh hiểu lầm, lại còn…
Rất nhiều ký ức đan xen nhau, Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, thầm khích lệ mình không được làm một kẻ đào ngũ, sau đó miễn cưỡng đi về phía chiếc xe Hummer màu đen.
Phí Duật Minh không bỏ kính, vẫn lạnh lùng như thế. Cái nhìn đầu tiên khiến Khanh Khanh khắc sâu ấn tượng kiêu căng về anh ta. Ở trường mầm non cô đã gặp rất nhiều phụ huynh có tiền, có địa vị, cho dù địa vị của người khác có cao như thế nào, quan trọng như thế nào thì một cô giáo như cô luôn coi mình giống như những người khác, tuyệt đối không xem nhẹ bản thân. Cho dù trên trang web nói anh ta là “ngựa ô” hay “ngựa hoang”, cho dù anh ta là hoàng tử hay nông dân, trong mắt cô, anh ta cũng chỉ là một phụ huynh học sinh bình thường mà thôi.
Khanh Khanh lấy lại tinh thần, lấy hết dũng khí đứng trước mặt Phí Duật Minh. Ý thức được sự khác biệt về ngoại hình, cô kiễng chân lên để trông mình cao hơn một chút. Cô đi giày bệt thì miễn cưỡng có thể đứng đến vai anh ta, lúc nói chuyện phải ngẩng đầu lên, tuy trông có vẻ yếu thế nhưng cô có sự kiên trì của mình.
Phí Duật Minh vẫn còn có chút lịch sự, anh ta bỏ kính xuống chủ động chào cô.
“Chào cô Mục”.
“Chào anh”.
Lần bắt tay này cô là người buông tay trước. Tuy không thể giải tỏa mọi hiểu lầm trước đó nhưng Khanh Khanh quyết không đánh giá người khác một cách phiến diện.
Còn Phí Duật Minh thì lại đánh giá về Khanh Khanh một cách rất tự nhiên. Bắt đầu từ cách ăn mặc của cô, càng nhìn càng chau mày.
Ban đầu anh tưởng cô là cô gái nông thôn bán hàng rong, đến tận khi phát hiện hai bím tóc đặc trưng lắc đi lắc lại mới dám chắc chắn đó là cô. Cô cầm chiếc làn nhỏ trên tay, chiếc khăn quàng cùng với hoa văn trên quần áo hỗn loạn giống như khay phối màu bị đổ, đều là những màu lạnh mà anh không thích. Lần trước cô để lại ấn tượng không tốt cho anh, một cô giáo thô lỗ và ấu trĩ, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc được. Lần này cũng không khá hơn chút nào. Phí Duật Minh chú ý đến mấy nốt thủy đậu vẫn chưa bay hết trên mặt cô, trông nó thật nực cười. Nhưng trên khuôn mặt cố làm ra vẻ nghiêm nghị kia lại viết hàng chữ không được xem thường cô.
“Có thể đi được chưa?”.
“Được rồi”, Khanh Khanh thả lỏng nét mặt, muốn cười một chút nhưng lại thấy không cần thiết phải lấy lòng. Vấn đề thủy đậu có phải được lây từ người cô sang người Tiểu Hổ không tạm thời cô chọn cách gạt nó sang một bên, không nghĩ tới nó nữa.
“Lên xe đi, mọi người đang đợi cô”.
“Được”.
Khanh Khanh nâng váy chạy ra phía sau mở cửa. Phí Duật Minh khẽ ho một tiếng, giúp cô mở cửa ghế lái phụ.
“Ngồi ghế trước đi!”.
Khanh Khanh vốn định kiên quyết theo ý mình nhưng nghĩ lại ngồi sau anh ta quả thực không được tốt lắm. Tuy ngồi trên ghế lái phụ cũng hơi kỳ quặc nhưng cô vẫn nâng đuôi váy bước lại.
Chiếc xe Hummer rất đồ sộ, thành xe rất cao. Cô vốn thấp bé, lên xe phải kiễng chân, đồ trong giỏ suýt chút nữa thì rơi xuống đất. Anh ta đứng phía sau đỡ cô mới ngồi vững được. Cô muốn cảm ơn anh ta, nhưng anh ta không nói gì, đóng cửa xe rồi đi vòng sang bên kia lên xe.
Lần đầu tiên ngồi xe của một phụ huynh xa lạ, Khanh Khanh ngồi rất ngay ngắn, lịch sự, cảm giác nửa thân trên cứng đờ, không biết đặt chiếc giỏ ở đâu nên ôm vào lòng, đếm những thứ trong giỏ, không chú ý đến sự tồn tại của Phí Duật Minh.
“Thắt dây an toàn vào! Đưa đồ cho tôi!”.
Giọng nói của anh ta vang lên bên tai, vẫn là âm mũi đặc sệt, sau đó chỉ tay vào ghế bên, lấy chiếc làn nhỏ của Khanh Khanh.
Cô thắt dây an toàn, anh ta một tay bám vào vô lăng, một chân giẫm ga, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Lần trước cô bị bỏ lại phía sau, nhìn chiếc xe tăng màu đen bụi cuốn mù mịt. Bây giờ thì ngồi trong xe, cảm giác hoàn toàn khác nhau. Lần nào tốt hơn? Có lẽ Khanh Khanh sẽ chọn lần trước. Cô vốn định trên đường đi hỏi tình hình của Tiểu Hổ, chiếc xe vừa mới chuyển bánh đã thấy rất khác thường. Trước đây cô thường ngồi xe của bố, của bác, ngồi xe máy của Mục Tuần là chuyện như cơm bữa, nhưng chưa bao giờ say xe. Nhưng lần này ngồi xe của Phí Duật Minh, vừa mới phóng ra khỏi con đường nhựa trước khuChampagneTown, tốc độ tăng lên, Khanh Khanh bắt đầu thấy chóng mặt.
Kim chỉ tốc độ tăng nhanh đến chóng mặt, bên ngoài không ngừng có những chiếc xe bị bỏ lại phía sau. Cô nắm chặt dây an toàn vắt ngang trước ngực, bặm chặt môi, cố gắng quên đi cảm giác khó chịu này, không ngừng hát đi hát lại một bài hát thiếu nhi trong đầu.
Nhưng không có tác dụng gì, tất cả đều vô ích.
Đường ở ngoại ô không có nhiều đèn giao thông, càng không có camera, ngay cả biển báo giảm tốc độ cũng không thấy. Tốc độ của Hummer quá nhanh, lúc ngoặt giống như bay lên. Bữa sáng trong dạ dày Khanh Khanh trào lên tận cổ. Cô cố nén nó xuống, ấn bụng nuốt nước bọt, sợ mình sẽ nôn. Chẳng bao lâu sau, trán cô lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay ướt sũng. Chiếc xe quay đầu ở đường vòng trướcNapaValleyrồi ngoặt một góc một trăm tám mơi độ. Cô bị quán tính đẩy về phía cửa xe, dây an toàn thắt chặt đến nỗi vai đau rát. Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc khó nghe.
Dường như Phí Duật Minh nghe thấy, chỉ có điều không biểu lộ gì mà chỉ giảm tốc độ một chút. Chiếc xe đi qua cánh cửa lớn củaNapaValley, trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo trong khu phố nhỏ theo phong cách Mỹ có rất nhiều lối rẽ. Khanh Khanh cựa quậy trên ghế lái phụ một cách bất an, mặt đỏ bừng rồi lại tái nhợt. Cuối cùng chiếc xe đã dừng lại trước một tòa biệt thự. Cô luống cuống cởi dây an toàn, không đợi Phí Duật Minh nói gì mà đẩy cửa xuống xe.
Vừa nhìn thấy gốc cây, Khanh Khanh liền cúi người xuống nôn thốc nôn tháo. Bữa sáng bữa trưa cho ra ngoài hết. Cô đứng thẳng người lấy tay lau miệng, sự kính sợ đối với anh ta biến thành nỗi oán hận. Khanh Khanh vừa mới khỏi bệnh, sắc mặt vốn u ám, sau khi nôn xong càng trở nên hốc hác, tiều tụy, đôi mắt đen nháy rơm rớm nước mắt, thêm vào đó là những vết sẹo thủy đậu trên mặt, cô không dám ngẩng đầu nhìn bộ dạng của mình qua gương chiếu hậu.
“Không sao chứ?”. Cuối cùng thì Phí Duật Minh không thể im lặng nữa, muốn đỡ cô nhưng cô tránh đi.
Mrs Phí đón ngoài cửa, nhìn thấy một người cao một người thấp đứng ở vườn hoa không vào nhà, không khí rất không bình thường. Cô giáo được đón tới sắc mặt rất tệ còn nét mặt của người đi đón cũng khiến người ta phải suy ngẫm.
“Cuối cùng thì cô cũng đến rồi, Tiểu Hổ vừa mới nhắc tới cô”. Mrs Phí phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, thân mật lại gần bắt tay Khanh Khanh.
Khanh Khanh cố kìm nén sự khó chịu trong dạ dày, gượng cười, giật lấy chiếc làn trong tay Phí Duật Minh, cũng không thèm nhìn anh ta mà theo Mrs Phí đi vào tòa biệt thự.
Vì không phải là lần đầu tiên gặp mặt nên chủ nhà không khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề. Khanh Khanh theo Mrs Phí lên tầng hai thăm Tiểu Hổ. Phí Duật Minh đứng ở phòng khách một lúc, từ bỏ ý định lên tầng, vào thư phòng làm việc. Anh ta ngồi bên bàn làm việc, lấy bức ảnh mới nhất. Giữa những đường nét đan xen trước mắt xuất hiện đôi mắt đẫm lệ, đen láy của Khanh Khanh, trong lúm đồng tiền vẫn còn có vết sẹo chưa lành, dùng hết sức mình giật lấy chiếc làn nhỏ trong tay anh. Một cô gái nhỏ bé như vậy mà lúc nhịn nhục lại có một sự kiên cường to lớn mà anh không thể tưởng tượng được.
Phí Duật Minh chuyên tâm làm việc, cô về lúc nào anh cũng không biết. Bữa tối mọi người đều có mặt đông đủ. Mrs Phí nhắc đến chuyện mời Khanh Khanh phụ đạo riêng cho Tiểu Hổ. Phí Duật Minh ăn cơm, thỉnh thoảng lại phát biểu ý kiến của mình.
“Liệu cô ta có trẻ quá không, có đủ kinh nghiệm không? Em thấy trông cô ta không phải là người có nhiều kinh nghiệm”.
“Chú không biết đấy thôi, Tiểu Hổ vào lớp cô ấy khá hơn trước rất nhiều. Buổi chiều cô ấy đến, mang cho Tiểu Hổ bánh cà rốt, thằng bé đã ăn một miếng nhỏ. Trước đây tôi và cô giúp việc làm bánh cà rốt, dỗ dành thế nào nó cũng không chịu ăn. Cô ấy lại mang sách nữa, kể chuyện gì Tiểu Hổ cũng thích, trước khi cô ấy đi còn hỏi khi nào cô ấy sẽ lại đến. Suốt tuần nó bị ốm, có lần nào nhìn thấy nó cười đâu? Nhưng chiều nay nó đã cười rồi, lại còn ngoan ngoãn uống thuốc. Tôi thấy nhất định phải mời cô Mục này. Lúc đầu khi mới đưa Tiểu Hổ đến lớp cô ấy, tôi cũng không yên tâm lắm. Nhưng về sau thấy Tiểu Hổ ngày càng tiến bộ, chú thấy có đúng không?”. Ông Trác Nhã nói xong lý do của mình lại quay sang hỏi chồng ngồi bên cạnh: “Anh thấy thế nào? Em thấy cô Mục này rất tốt. Em muốn cô ấy phụ đạo riêng cho Tiểu Hổ. Có giờ phụ đạo riêng, Tiểu Hổ theo cô ấy lâu rồi, có lẽ sẽ tiến bộ hơn nhiều”.
Trong tay Phí Duật Khâm có nửa tập công văn chưa xử lý xong, đã sớm bỏ đũa xuống chuyên tâm đọc công văn. Thấy vợ hỏi vậy cũng không đưa ra được ý kiến nào, chỉ nói: “Em xem thế nào rồi làm, cần phải ra mặt anh đảm bảo sẽ ra mặt. Hôm nay anh nói chuyện với cô ấy rồi, rất khá. Có điều chuyện mời cô giáo cũng phải thận trọng, trẻ quen là một chuyện, dạy dỗ thế nào lại là chuyện khác. Dĩ nhiên tuy cô Mục này vẫn còn trẻ nhưng con người thì rất được. Chờ khi nào anh về rồi quyết định”.
“Thế cũng được”, Ông Trác Nhã gắp thức ăn cho chồng, nhân tiện trách mắng Phí Duật Minh ngồi đối diện, “Còn phải nói chú nữa, lần sau chú lái xe chậm một chút được không? Lần đầu tiên đã làm cho người ta nôn như thế thật không hay. Lúc đi tôi còn hỏi cô ấy có cần đưa về nhà không, cô ấy kiên quyết không cần, chắc chắn là sợ quá rồi. Đây không phải là cuộc đua ở nước ngoài các chú. Tuy ở vùng ngoại ô nhưng xe cộ cũng đông hơn ở nước ngoài, chú phải hết sức cẩn thận”.
“Em biết rồi, nhưng buổi chiều nay em lái rất chậm mà”. Phí Duật Minh nhún vai, gắp cho anh trai của Tiểu Hổ là Tiểu Long hai miếng thịt rán.
Ăn xong anh ta đưa Tiểu Long ra ngoài hóng gió, trên đường đi cứ nghĩ đến đôi mắt đen ấy. Mua đồ xong, dáng vẻ Tiểu Long kiễng chân leo lên ghế trước lại khiến anh nghĩ đến cô: bím tóc dài, làn trúc nhỏ, thân hình thấp bé.
Lúc về nhà cũng là lúc bọn trẻ phải lên giường đi ngủ. Phí Duật Minh đưa Tiểu Long về phòng, mang bánh ngọt cà rốt mua ở siêu thị vào phòng thăm Tiểu Hổ.
Phí Duật Minh về nước chưa được bao lâu, hai đứa cháu cũng vừa mới tiếp xúc nhưng anh quý Tiểu Hổ hơn. Tiểu Hổ rất yên lặng, có chút gì đó rất bền bỉ. Mọi người đều cho rằng nó tự kỷ, coi đó là bệnh nhưng Phí Duật Minh nghĩ rằng chỉ vì nó quá cô độc, thiếu sự dẫn dắt, dần dần lớn lên sẽ tự khỏi.
Anh đẩy cửa bước vào, Tiểu Hổ vẫn thức. Bị ốm một tuần khiến nó gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác, mắt rơm rớm nước mắt, dáng vẻ sợ sệt, không nói chuyện, không cần những đồ chơi trên giường, chỉ ôm cuốn truyện tranh trước ngực.
“Đã đỡ hơn chưa? Chú mua bánh cho cháu này”. Phí Duật Minh ngồi xuống cạnh giường Tiểu Hổ, lấy bánh ngọt cho nó xem. Nhưng Tiểu Hổ lắc đầu, lấy chăn che mặt, quay người đi không nói gì.
“Đây là sách gì vậy? Cho chú xem với”.
Tiểu Hổ không nhúc nhích, chỉ ôm khư khư cuốn truyện.
“Miss đâu?”.
Anh đã sớm biết Tiểu Hổ quen gọi cô như vậy. Quả nhiên vừa nhắc tới tên cô Tiểu Hổ liền chui đầu ra khỏi chăn, đưa cuốn truyện lên trước mặt Phí Duật Minh như đưa vật báu mà mình yêu quý vậy.
“Miss về nhà rồi, đây là truyện Miss cho cháu”. Tiểu Hổ chỉ vào con quái vật trên bìa truyện, “Miss nói trong rừng có quái vật, Tiểu Hổ ngoan sẽ không bị quái vật bắt đi”.
Thấy thằng bé chỉ vào bức tranh ngộ nghĩnh, Phí Duật Minh mỉm cười, xoa đầu nó, ngồi cạnh giường cùng nó đọc truyện. Nhan đề cuốn truyện rất thú vị Where The Wild Things Are. Hồi nhỏ anh đã từng đọc qua, có điều không phải là bản tiếng Trung. Tiếng Trung của anh chỉ dừng lại ở mức giao tiếp đơn giản, những chữ tiếng Trung mà anh biết vô cùng có hạn, chưa bao giờ đọc một cuốn sách tiếng Trung hẳn hoi nào. May mà những chữ phiên âm trong sách không khó lắm, câu chuyện sinh động thú vị, Tiểu Hổ kể cho anh nghe, cuối mỗi câu đều không quên bổ sung một câu “Miss nói như vậy”.
“Miss còn nói gì nữa?”.
Phí Duật Minh cầm một cuốn sách khác trên giường, nhan đề có một số chữ anh không hiểu, nhìn tiếng Anh mới biết là There’s a nightmare in my closet.
“Miss nói hai hôm nữa sẽ lại đến kể chuyện cho Tiểu Hổ nghe”, Tiểu Hổ nói xong kéo tay áo của anh, “Chú ơi, chú kể cho Tiểu Hổ nghe về câu chuyện quái vật trong rừng đi, giống như Miss ấy… được không?”.
Phí Duật Minh sờ tay lên trán Tiểu Hổ, thấy nó vẫn còn sốt nhẹ, thế là anh gấp sách lại, đặt tay nó vào trong chăn: “Ngày kia chú sẽ đón Miss đến đây kể chuyện cho cháu nghe nhé, chú… không biết kể chuyện”.
Tiểu Hổ gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt. Phí Duật Minh tắt đèn, cầm cuốn There’s a nightmare in my closet bước ra khỏi phòng Tiểu Hổ, đi trên hành lang lật cuốn truyện. Tuy không biết chữ nhưng vẫn hiểu được nội dung.
Hình vẽ trên trang bìa cuốn truyện lại khiến Phí Duật Minh nhớ đến đôi mắt đầy oán hận, rơm rớm nước mắt của cô sau khi nôn. Anh nghĩ một lúc, không còn có ý muốn trách móc cô như lúc đầu nữa, thậm chí anh thấy hai bím tóc dài của cô giáo nhỏ thực ra không hề xấu xí như mình đã từng nghĩ.
Vì chuyện của Tiểu Hổ mà Khanh Khanh đi làm trước thời hạn nghỉ phép. Ngày thứ ba, quả nhiên cô đã mang quà đến nhà thăm Tiểu Hổ như đã hứa. Mục Tuần lái xe máy đưa cô đến cổngNapaValley, chỉ vào hai nốt thủy đậu trên mũi cô.
“Đi đi, tự mình phải chú ý đấy”.
“Anh út, anh thấy em làm gia sư cho thằng bé được không?”.
“Em xem thế nào rồi làm, thích thì làm, không thích thì thôi. Có điều đừng để mệt quá, thủy đậu vừa mới đỡ được một chút, có thời gian thì thường xuyên ở nhà với ông bà nội”.
“Biết rồi”, cô xuống xe, đeo túi lên vai, chạy vào tòa biệt thự. Chạy được vài bước lại quay đầu lại vẫy tay về phía Mục Tuần.
“Buổi tối mấy giờ đến đón em”, Mục Tuần đứng ngoài cửa sắt hỏi.
“Không cần, em tự đi về nhà”. Khanh Khanh hất bím tóc ra sau, rảo bước thật nhanh. Vẫn là chiếc váy hoa, trông cô giống như nụ hoa chúm chím dưới ánh nắng mặt trời.
Sau khi cô vào cửa, Mrs Phí càng nhiệt tình hơn. Khanh Khanh được đưa lên thẳng phòng của bọn trẻ ở trên tầng. Tiểu Hổ không còn ủ dột như trước kia nữa, tinh thần đã khá hơn hai hôm trước rất nhiều. Cậu bé đang chơi xếp hình trên giường, nhìn thấy Khanh Khanh đến xúc động nhảy xuống giường, dang đôi tay nhỏ bé chạy về phía Khanh Khanh.
“Miss !”. Thân hình nhỏ bé gầy rộc đi sau trận ốm nằm gọn trong lòng cô, mặt áp sát vào thân váy, vui mừng đến nỗi toàn thân run lên.
Khanh Khanh ngồi xuống giường kể chuyện cho Tiểu Hổ nghe, trên người đắp chiếc chăn nhỏ của cậu bé. Tiểu Hổ nằm bò trên chân cô, ôm chiếc ô tô đồ chơi, chỉ ngón tay vào câu cuối cùng mà lần trước cô đã đọc, ngước mắt lên hỏi cô: “Miss , quái vật kiên cường không?”.
“Kiên cường, nó sống trong rừng một mình, đêm đến…”.
“Thế Tiểu Hổ có kiên cường không?”.
“Ừ, Tiểu Hổ là cậu bé dũng cảm nhất. Tiểu Hổ bị ốm cũng không khóc, uống thuốc cũng không sợ, Tiểu Hổ kiên cường nhất”. Khanh Khanh xoa cái đầu tròn xoe của Tiểu Hổ, không kìm được hôn lên trán cậu bé, trong lòng càng thấy thương cậu bé hơn, “Miss sẽ kể tiếp câu chuyện về tủ vách, để xem quái vật đi đâu rồi!”.
“Vâng”, Tiểu Hổ nằm bò trên chân cô, đôi mắt ẩn chứa sự mong chờ, nhưng không cười, chỉ nhẹ nhàng xoa mặt vào áo cô.
Lúc đó Mrs Phí mang hoa quả lên. Vừa bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng đó liền đặt đĩa hoa quả xuống, không dám làm phiền họ. Khanh Khanh dỗ dành Tiểu Hổ uống thuốc rồi dùng thìa nhỏ xúc táo cho cậu bé ăn. Tiểu Hổ rất chăm chú lắng nghe, không biết đâu là thuốc đâu là hoa quả, mặt vẫn còn nhiều nốt thủy đậu, những lúc thấy rất ngứa lại xoa mặt vào người cô.
“Em thấy cô ấy dạy là thích hợp nhất. Chắc chắn Tiểu Hổ sẽ khá lên, anh không thấy nó chăm chú như thế nào đâu, cười cười nói nói, không hề nhận ra…”. Khi đi ngang qua thư phòng, Mrs Phí thò đầu vào nói với chồng chuyện Tiểu Hổ học bài. Phí Duật Minh cũng ở đó, không nói xen vào. Mượn cớ anh chị đang nói chuyện lên tầng lấy giấy vẽ, cố tình đi vòng sang phòng của Tiểu Hổ ở tầng hai để xem xét tình hình.
Cửa phòng đóng chặt, có thể nghe thấy giọng nói trầm bổng réo rắt của một cô gái vang lên trong phòng, lời tựa dịu dàng ấm áp, cơn ác mộng khủng khiếp, đáng sợ, đều là những từ tiếng Trung đơn giản, anh có thể hiểu được.
“Trong tủ vách của tôi có cơn ác mộng. Trước khi đi ngủ tôi phải đóng chặt tủ vách. Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, đến tận khi tôi lên giường an toàn, tôi mới dám lén liếc nhìn nó. Một buổi tối, tôi quyết định tìm cách thoát khỏi cơn ác mộng của mình mãi mãi. Tôi tắt đèn, cơn ác mộng chui ra khỏi tủ vách…”.
Phí Duật Minh bước lại gần, nhè nhẹ đẩy hé cánh cửa. Qua khe hở ấy anh nhìn thấy một hình bóng sặc sỡ, hai bím tóc dài vắt trên lưng, không biết cô ấy làm gì Tiểu Hổ, chỉ thấy thằng bé bật cười khanh khách.
“Miss thổi tiên khí là cơn ác mộng sẽ không đến nữa, cậu bé trong câu chuyện cũng phải đi ngủ rồi. Thực ra trong tủ vách của Miss cũng có một cơn ác mộng, nhưng giường của cô không to, không đủ chỗ cho ba người. Lúc cô ngủ say, một cơn ác mộng chui ra khỏi tủ vách, đáng tiếc là không lên được giường của cô vì nó biết cô không sợ nó…”.
Phí Duật Minh đang nghe say sưa, cảm giác có người giật ống quần, cúi đầu xuống mới phát hiện không biết Tiểu Long ngồi ở cửa phòng của Tiểu Hổ từ lúc nào. Thằng bé đi chân đất, thò đầu vào trong, ánh mắt đầy khao khát.
“Sao không đi dép?”. Anh ngồi xuống định bế Tiểu Long dậy nhưng thằng bé giơ ngón tay lên “suỵt” một tiếng rồi lại ghé sát vào khe hở trên cửa.
Trong cánh cửa lúc thì ồm ồm giống như con quái vật trong tủ vách, lúc thì lanh lảnh bắt chước cậu bé trong giấc mơ, chẳng bao lâu sau lại xuất hiện một cô bé.
“Miss , cô bé kia là ai?”. Tiểu Hổ nói.
“Trước đây cô bé này cũng rất sợ tối, mỗi lần ngủ một mình là lại khóc. Cô ấy có sáu người anh, chỉ có anh út ở lại bên cạnh bảo vệ cô, cứu cô ra khỏi bóng tối trước khi cơn ác mộng trong tủ vách chạy ra ngoài hù dọa cô. Cô bé ấy tên là Khanh Khanh, mọi người đều gọi cô ấy là Thất Thất. Cô ấy có một chiếc tủ vách rất rất to, trước đây đã đựng rất rất nhiều ác mộng. Bây giờ đều là những giấc mơ đẹp. Trước khi ngủ mở nó ra, giấc mộng đẹp sẽ chui vào chăn đợi cô ấy…”.
Giọng kể ngày càng nhỏ dần, giọng nói của Tiểu Hổ cũng ngày càng mơ hồ, chẳng bao lâu sau không nghe thấy gì nữa.
Phí Duật Minh bế Tiểu Long về phòng. Tiểu Long buồn bực giậm chân: “Chú ơi, lúc nào cháu mới được nổi nốt giống như Tiểu Hổ?”.
“Sao cháu lại hỏi thế?”. Anh ngồi trên giường hỏi Tiểu Long. Tiểu Long đi chân đất, vắt tay ra sau, đi đi lại lại trên thảm giống như ông cụ non đang suy nghĩ điều gì đó, nghĩ một lúc lâu mới nằm bò dưới gậm giường, lấy ra một đống truyện thiếu nhi.
“Nổi nốt được Miss kể chuyện cho nghe. Tiểu Hổ được Miss kể chuyện, vì thế cháu cũng muốn có nốt, như thế Miss sẽ kể chuyện cho cháu nghe”.
Phí Duật Minh lấy một cuốn truyện trên sàn. Bìa cuốn truyện bám một lớp bụi dày, vừa nhìn là biết đã lâu lắm rồi không động vào. Anh đập tay vào chỗ ngồi bên cạnh, bảo Tiểu Long ngồi xuống.
“Chú kể chuyện cho cháu nghe, được không?”.
“Vâng ạ!”.
Vì lý do công việc, hai đứa trẻ nhà họ Phí đều thiếu sự quan tâm của bố mẹ. Phí Duật Minh có thể cảm nhận được rằng Tiểu Long cũng có niềm khao khát da diết như vậy. Anh lấy giọng, bắt đầu kể một câu chuyện rất đơn giản. Tuy không thuộc mặt chữ nhưng có thể nhìn tranh đoán ý. Đây là lần đầu tiên anh kiên nhẫn kể chuyện cho trẻ con nghe, dĩ nhiên không được thành thạo cho lắm. Câu chuyện kể đến đoạn hoàng tử giết chết kẻ xấu, Tiểu Long không nghe tiếp được nữa, lấy tay che quyển truyện lại.
“Câu chuyện của chú không hay!”.
“Sao thế?”.
“Vì giọng của chú không giống công chúa, cũng không giống mụ phù thủy, chú giống con lừa ấy. Miss nói, hoàng tử là người tốt, người tốt không giết kẻ xấu, hoàng tử không nên giết người”.
“Thật sao, Miss còn nói gì nữa?”. Anh gấp cuốn truyện lại đưa cho Tiểu Long, khoanh tay trước ngực, muốn nghe xem cô ấy dạy dỗ bọn trẻ như thế nào.
“Miss nói người tốt phải học cách khoan dung. Khoan dung có nghĩa là dù người khác sai nhưng vẫn phải tha thứ cho họ. Ví dụ Tiểu Long làm vỡ khay, bố mẹ không tức giận, không đánh mắng Tiểu Long, đó chính là khoan dung”.
“Còn gì nữa?”.
“Còn nữa, Tiểu Long phải đối xử tốt với em, phải nhường nhịn em”.
Anh chỉ biết cô đến thăm Tiểu Hổ, không biết cô cũng gặp Tiểu Long, lại còn dạy nó những điều này.
“Miss nói đúng. Tiểu Long, cháu thích câu chuyện của Miss không?”.
“Dĩ nhiên rồi ạ!”. Tiểu Long gật đầu rất mạnh, nhưng ngay sau đó lại buồn rầu, “Tiểu Hổ có Miss , cháu không có, cháu cũng muốn nổi nốt!”.
Phí Duật Minh lau sạch bụi trên bìa cuốn truyện, đưa Tiểu Long đến bên cạnh bàn học và nói: “Không cần nổi nốt cũng có truyện nghe, đợi em trai khỏi ốm, chú sẽ bảo Miss kể chuyện cho các cháu”.
“Thật chứ ạ?”.
“Dĩ nhiên rồi, từ trước tới nay chú chưa bao giờ lừa người khác. Nào, cháu hãy vẽ nốt bức tranh này đi”.
Phí Duật Minh ngồi cạnh Tiểu Long, nhìn thằng bé vẽ vài nét bút chì rồi lên tầng lấy giấy vẽ, ở trong thư phòng làm việc đến tận trước bữa tối. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ. Trong phòng khách có tiếng phụ nữ nói chuyện, Khanh Khanh đang chào tạm biệt Mrs Phí rồi dặn dò một chút về chuyện của Tiểu Hổ. Lúc cô ấy về, Tiểu Long còn nói rất to: “Tạm biệt Miss !”.
Biết cô đã đi, Phí Duật Minh quay về bàn làm việc rồi lại cầm bút, nhưng ngồi một lúc lâu mà không vẽ được cái gì, trong đầu hiện lên lời nói của hai đứa trẻ, câu chuyện của cô, cơn ác mộng, khuôn mặt của cô, bím tóc dài, chiếc váy sặc sỡ. Anh bất giác đặt bút xuống, ngả người vào ghế, đè lên chiếc áo khoác vắt trên ghế, sờ thấy chìa khóa xe trong túi áo. Anh suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm rất lớn mới gạt bản vẽ trên bàn sang một bên.
“Duật Minh, đến giờ ăn cơm rồi, đừng làm việc nữa, ăn cơm đã”. Mrs Phí và cô giúp việc đang bày biện bàn ăn, bưng thức ăn, xếp bát đĩa
Phí Duật Minh chạy qua bàn ăn, nói là có việc nên chạy ra khỏi nhà theo lối cửa sau rồi chui vào xe.
Hai phút sau, chiếc Hummer chuyển bánh, tiếng động cơ rất to, ngay cả Phí Duật Khâm đi từ trên tầng xuống cũng nghe thấy, liền hỏi: “Chú tám ra ngoài rồi à?”.
Mrs Phí chạy ra cửa ngó nghiêng một lúc, nhún vai rồi quay lại đỡ món ăn cuối cùng trên tay cô giúp việc.