Cả lớp trật tự... - Tiếng cô chủ nhiệm dõng dạc vang lên khiến cả lớp im phăng phắt.
- Sắp tới nhà trường sẽ tổ chức một cuộc thi thanh lịch, và điều đặc biệt là những phần thi năm nay sẽ không giống với các năm trước, mỗi lớp sẽ cử ra hai bạn, một nam và một nữ sẽ đại diện đi thi. Vòng thứ nhất sẽ là vòng trang phục, thứ hai sẽ là phần tài năng và cuối cùng là hỏi đáp. Lớp mình có ý kiến hay muốn đề cử bạn nào trong lớp mình không? - Cô nhìn vào tờ giấy thông báo mà nêu to những quy định cũng như những điều lệ cần phải thực hiện.
Nói xong, cô chủ nhiệm hạ tờ giấy xuống, nhìn bao quát lớp một thể nhưng không một học sinh nào có vẻ hứng thú với những gì cô nói nãy giờ. Mỗi người một việc, không ai quan tâm hay để ý ai. Mặt cô bắt đầu nghiêm trọng hơn. Một học sinh trong dãy bàn đầu tiên đứng lên, gây sự chú ý của cả lớp.
- Theo em thấy thì thay vì phải tốn thời gian đối với những cuộc thi vô bổ như này thì chúng ta nên sử dụng khoảng thời gian đó cho học tập thì hơn. Với lại, suy đi tính lại thì cả cái trường này nói chung và lớp chúng ta nói riêng thì cũng không bao giờ có thể thắng được Thiên An và bạn thi của cậu ta. Trong suốt hai năm vừa qua, không phải những cuộc thi như thế này cậu ta đều đứng nhất sao cô? Chúng ta nên biết lượng sức mình đi cô, em nói như vậy không phải nói lớp mình không đủ năng lực mà là muốn các bạn tập trung vào việc quan trọng hơn thôi ạ!
Sự hùng hồn và đầy thuyết phục của học sinh kia khiến ai cũng phải gật đầu nghe theo vì quá ư là hợp lý. Cả lớp không một ai phản đối mà còn tỏ ra ủng hộ một cách nhiệt tình. Điều này khiến cô chủ nhiệm càng thêm không hài lòng. A được biết đến là lớp đứng đầu trường khi nói về học tập, cái danh này thì không phải bất kì lớp nào cũng có thể đạt được. Nhưng nếu vì vậy mà lớp không có lấy một tinh thần đoàn kết trong các hoạt động tập thể như vầy thì người đau buồn nhất chính là cô chủ nhiệm - người lái đò dìu dắt lớp đi lên. Cô im lặng một hồi rồi dõng dạc nói lớn, rất mong cả lớp có thể thấu hiểu những gì cô nói.
- A cô từng biết là một lớp không biết khó khăn là gì mà nay lại... Người giỏi thì sẽ có người giỏi hơn, các em không thể thấy cái trước mắt mà đưa ra kết cuộc khi không đến gần và thay đổi nó. Nếu các em không tự nguyện, cô sẽ là người chọn thí sinh cho lớp mình. Minh Anh, em là học sinh ưu tú trong lớp này, một cuộc thi nhỏ nhoi như vầy chắc sẽ không làm ảnh hưởng đến em, em sẽ đảm nhiệm phần thi của nữ. - Cô nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc rồi chỉ tay về phía Minh Anh.
- Dạ, em không phù hợp với những hoạt động như vầy đâu ạ, thay vào đó em sẽ phụ trách mọi việc còn lại. Em xin được đề cử Tuyết Trinh ạ! Em tin bạn ấy sẽ làm cô cũng như cả lớp bất ngờ. - Minh Anh lắc nhẹ tay không đồng tình sau đó đưa tay lên đầu Tuyết Trinh mà vỗ vỗ.
- Ờ... ờ... - Tuyết Trinh ngái ngủ trả lời.
Minh Anh dứt câu nói bằng một nụ cười quyết đoán khó hiểu khiến ai cũng tò mò và ngay cả cô chủ nhiệm cũng vậy. Cứ như Minh Anh đã có sẵn kế hoạch gì đó trong đầu. Cô chủ nhiệm không một chút phản đối vì cô tin tưởng Minh Anh. Minh Anh cũng đã nói là sẽ lo hết những việc còn lại, một khi cô đã nói gì thì chắc chắn làm được.
- Nữ thì chúng ta đã có rồi, còn nam thì... - Cô đảo mắt xuống ngay bàn của Ngọc Khuê.
Bỗng đâu đó một cánh tay đưa lên cùng giọng nói vô cùng tự tin.
- Em! Em sẽ là người thi phần nam ạ! - Phúc Thiện không ngần ngại gì mà đưa tay thẳng lên cao, mặt kiên định.
Cả lớp nhìn về phía Phúc Thiện mà ôm bụng cười. Không hiểu anh chàng này đang nói thật hay đùa, đây là lần đầu tiên lớp thấy Phúc Thiện xung phong trong một vấn đề gì đó.
- Cô có thể đồng ý cho em thi được không? Tuy em không đẹp trai và cao to bằng Lee Min Ho, tuy em không học giỏi và thông mình bằng Ngọc Khuê nhưng em tin bằng chất riêng của mình, mọi nữ sinh... à không, ý em là ban giám khảo sẽ phải công nhận em. - Vừa nói, anh vừa múa may tay chân, vuốt tóc tỏ vẻ sang chảnh và đầy tự tin, ánh mắt rực lửa nhìn về phía chân trời xa xăm.
Câu nói của Phúc Thiện khiến cô cảm thấy một chút yên lòng, đâu đó trong cái lớp này vẫn mang lại niềm tin cho cô. Cô vui vẻ trả lời nhưng không kém phần nghiêm khắc.
- Quyết định như vậy đi, Tuyết Trinh và Phúc Thiện sẽ đại diện lớp chúng ta năm nay. Không một bạn nào được ý kiến vì ngay lúc đầu các em đã không tham gia. Sinh hoạt lớp kết thúc! Các em đi thi nhớ chuẩn bị cho tốt nhá! - Cô gắp tài liệu vào giỏ xách rồi đi ra ngoài.
Bóng cô vừa khuất, ba nữ sinh bắt đầu trở nên hung hăng. Họ tiến đến bàn của Minh Anh và Tuyết Trinh liếc ngang liếc dọc và cũng không quên bỏ lại một câu khiêu khích.
- Thi cho tốt nha hai con ếch! ( ếch ở đây ý nói ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất dày là gì, không biết tự lượng sức mình).
Tuyết Trinh lúc này mới giật mình dậy, mắt nhắm mắt mở, hai tay dụi dụi, vươn dài ra phía sau thì bị ai đó nắm lấy.
- Tụi nó sao nay tốt thế mày, chúc hai thằng mình thi tốt nữa chứ... Y mà thi gì vậy mày??? - Tuyết Trinh chợt nhớ ra rồi giật thót tim khi nghe đến từ "thi"
- Con khùng này, không phải hồi nãy bà đồng ý thi thanh lịch à? Tụi nó nói móc bà đấy. - Phúc Thiện quăng mạnh cánh tay cô rồi nhảy lên bàn cô ngồi với vẻ mặt khó hiểu.
- Chời chời... có lun!!!
Nhìn vẻ mặt khó ở của Tuyết Trinh, Minh Anh không thể nào ngừng cười được. Minh Anh cố kìm chế và kể lại hết mọi chuyện cho Tuyết Trinh nghe. Càng nghe, mặt Tuyết Trinh càng tối sầm lại, hai tay cô nắm thành quả đấm sau đó thì vung tay bóp cổ con bạn đang chìm đắm trong trận cười của riêng nó mà lắc mạnh.
- Mày... tại sao lại có thể lợi dụng lúc bà sơ hở mà đâm sau lưng bà như vậy... Grừ... chết đi con...
- Này... này.. Minh Anh cũng nói là sẽ lo tất cho bà mà... buông Minh Anh ra đi. - Ngọc Khuê lên tiếng vì sợ ai đó bị thương.bg-ssp-{height:px}
- Vậy giờ hai đứa tui cần chuẩn bị những gì và làm gì hai người nói đi... - Tuyết Trinh và Phúc Thiện đồng thanh.
- Mình sẽ lo phần trang phục...
- Hả??? - Cả bọn ngạc nhiên.
________________________________
Chiều hôm đó, bốn đứa lại hẹn nhau ở cổng trường.
- Đến giờ tao vẫn không tin vào những gì Ngọc Khuê nói hồi sáng mày ạ! Một đứa con trai sao có thể chứ??? - Tuyết Trinh cứ thắc mắc từ sáng đến giờ, hàng ngàn câu hỏi cứ thế mà hiện lên trong đầu cô về thân phận của anh chàng hot boy của trường.
- Ừ, cũng ngạc nhiên thật! Vậy cứ đợi coi Ngọc Khuê sẽ làm gì. - Không hiểu sao Minh Anh lại có một lòng tin tuyệt đối với Ngọc Khuê như vậy.
Từ đằng xa, một chàng trai ăn mặc giản dị, áo phông trắng, quần jean cùng giày timber đi tới. Chưa kịp định hình chuyện gì thì Phúc Thiện từ đâu lao ra kẹp cổ anh, vò đầu bứt tóc.
- Mày có coi tao là bạn thân không hả thằng kia? Sao việc mày biết may lại không kể với tao? Gì cũng giấu, mày chơi không đẹp rồi người anh em ạ!
- Ay... thằng nhãi này, buông tao ra... ai anh em gì với mày...? Buông ra coi. - Thanh niên đó vùng vẫy, hất mạnh Phúc Thiện ra một bên.
" Giọng nói này... ", lúc này Phúc Thiện mới bắt đầu đính chính lại con người vừa mới đẩy mình ra. Phong cách mặc đồ thì rất giống với Ngọc Khuê nhưng với mùa dầu thơm nồng nặc cùng con ve chó to đùng trên mặc thì chắc chắn là Phúc Thiện vừa đánh lộn người. Anh lập tức cuối đầu lễ phép.
- Dạ, em xin lỗi ạ! Em tưởng thằng bạn. Mà cũng tại anh, ai bảo anh ăn mặc giống nó quá làm gì... - Được câu trước câu sau, Phúc Thiện nết nào tật nấy, cái tánh cải bướng vẫn không bỏ được khiến người thanh niên kia càng thêm tức giận.
- Chú mày nhỏ hơn anh nhá, nếu có nói thì nói tại sao bạn chú mày lại ăn bận giống anh chứ sao lại so sánh ngược lại kiểu xấc láo như thế. - Thanh niên đó phủi phủi, chỉnh lại đồ mình cho ngay ngắn.
Những gì Phúc Thiện làm nãy giờ khiến hai cô gái không thể nào nhìn được cười. Sao trên đời này lại có con người lớ ngớ như anh chứ, anh là người mạnh miệng bảo Ngọc Khuê là bạn thân mình mà đến hình dáng cũng không phân biệt được, sao có thể trút giận lên nhầm người khác rồi còn bảo là mình không có lỗi. Lúc này trong anh vô cùng mắc cười, cuộc ẩu đã của hai người không khác gì một cuộc tấu hài. Hai cô tiến lại để giải vây giùm Phúc Thiện, cùng lúc đó Ngọc Khuê cũng vừa đến khiến ai cũng ngạc nhiên. Đúng là cách ăn mặc của hai người này không một chút khác biệt, chỉ có điều giày Khuê mang là giày thể thao bình thường chứ không phải timber hàng hiệu như thanh niên kia.
- Đây là bạn nhóc à? - Người thanh niên đó hỏi Phúc Thiện và chỉ tay về phía Ngọc Khuê.
- Sao giờ này mới tới hả thằng kia? - Phúc Thiện mặt cau có, quát.
- Tính ra hai đứa mình cũng có duyên đấy chứ. Gu thời trang của em cũng không khác gì anh nhỉ! Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại... - Thanh niên đó bỗng nhiên lờ đi cuộc nói chuyện với Phúc Thiện và chuyển hướng sang Ngọc Khuê.
Vừa nói, hắn cứ vặn vẹo người, tay chân không yên. Kết câu hắn cười một nụ cười tà mị kèm theo đó là ngón tay trỏ xẹt ngang bờ ngực rắn chắc của Ngọc Khuê khiến cả bọn rùng mình. Anh ta vừa rời đi, cả bọn vẫn đang dõi theo. Từ đằng xa, anh ta cùng một thanh niên nữa trông cũng khá đẹp trai khoác tay như một cặp tình nhân. Chỉ nhìn tới đây thôi, cả bọn đã hiểu, Ngọc Khuê lập tức phủi nhè nhẹ bờ ngực của mình. Cả bọn nhìn anh chớp chớp mắt, chỉ riêng Phúc Thiện là cười phá lên. Đây cũng được coi như là một sự trả thù ngọt ngào, Ngọc Khuê với vẻ ngoài soái ca thế kia lại được một người cùng giới để mắt tới. Và cứ như thế, Phúc Thiện không ngậm được mồm từ trường đến tiệm may của nhà Ngọc Khuê. Còn riêng Ngọc Khuê thì thấy vô cùng xấu hổ, anh không biết người con gái kia có nghĩ gì xấu về anh không, những gì xảy ra vừa rồi có phải là quá mất hình tượng không? Anh là trai thẳng cơ mà.
- Tới rồi... này là tiệm may của nhà mình. Nó không được to cho lắm nhưng rất đầy đủ, mọi người vào đi. - Ngọc Khuê đứng vịn cửa mời cả bọn vào trong.
Bước vào trong, điều đầu tiên đập vào mắt của ba đứa là một khung cảnh ấm áp. Căn tiệm được trang trí rất đẹp bằng những thứ gần gũi nên mang lại cảm giác rất giống ở nhà. Ba đứa cứ lo thẩn thờ với những thứ được làm thủ công trang trí khắp tiệm mà quên đi sự hiện diện của ông bà Mai. Ngọc Khuê bước vào thấy ai nấy cứ ngơ ngơ, anh cười mỉm một cái rồi lên tiếng.
- Như con đã nói, đây là nhóm bạn của con. Đây là Minh Anh, đối thủ của con, đây là Tuyết Trinh. Còn thẳng quỷ đang lớ ngớ đằng kia là Phúc Thiện, cục nợ của con, hehe.
- Dạ tụi con chào hai bác. - Ba đứa đồng thanh cúi chào lễ phép.
- Ừ chào các con. Bé Mai nó kể về mấy đứa nhiều lắm, ngồi may mà cứ líu ríu suốt thôi. - Bà Mai dịu dàng nói.
- Bé Mai??