Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Băng Di
Tiết Trạm thể hiện sự ghét bỏ quá mức rõ ràng, Địch Chân lại tức giận đầy bụng, dùng ngữ khí có chút giận sôi, đấm ngực dậm chân nói: “Cũng là trách ta có mắt không tròng, cho rằng người nhờ vã là quân tử phẩm đức cao thượng! Không nghĩ tới cũng chỉ là một kẻ bụng dạ khó lường, ngụy quân tử, chân tiểu nhân! Tới dưới cửu tuyền rồi ta còn có mặt mũi gì đứng trước mặt lão Hầu gia? Lúc lão Hầu gia lâm chung đã giao phó cho ta, ta không những chưa hoàn thành mà còn lầm tin tiểu nhân, ta thẹn với liệt tổ liệt tông Tiết thị nha!”
Ngươi còn nhớ rõ ngươi chỉ là đồ đệ thôi sao? Tiết Trạm đầu đầy hắc tuyến vỗ vỗ lão: “Ít thôi là được, làm quá mức trông giả quá?” Chiêu này của tử hồ ly lừa người khác, khi dễ Địch Đào, đến hắn thì khó mà lừa được.
Địch Chân tức không có cách, buồn bực phất tay áo: “Ngươi không sợ ta nói cho lão phu nhân sao? Lão phu nhân mà biết tôn tử mà bà thích nhất trở thành đoạn tụ, không biết sẽ thương tâm thế nào, ngươi cam lòng sao?”
“Ta không muốn nãi nãi thương tâm, nhưng nãi nãi nhất định cũng sẽ không nỡ để ta cầu mà không được.”
Địch Chân nghẹn, hắn không thể phủ nhận Thường thị đích thật là người như vậy, Tiết Trạm đoạn tụ bà nhất định sẽ thương tâm, nhưng còn hơn thương tâm, bà càng hiểu rằng tôn tử sẽ đau lòng khi mong muốn không thể được đền bù! Chính là vì rõ ràng điểm ấy, cho nên hắn chưa bao giờ lo lắng chỗ Thường thị.
Tiết Trạm cười: “Ta không nói cho nãi nãi là bởi vì ta không muốn tự nhiên chen ngang, nhưng kì thực ta phi thường cam tâm tình nguyện cùng bà chia xẻ về người vừa ý trong lòng ta, nhờ ngươi nói, vừa lúc ta dứt được nỗi băn khoăn.”
“Nghĩ thật hay ho.” Địch Chân giễu cợt hắn. Tiết Trạm buông tay nhún vai, một bộ hầm không nhuyễn, chưng không nát làm cho Địch Chân che ngực buồn bực: “Dù sao ta cũng sẽ không đồng ý, ngươi chết cái tâm này đi!”
Tiết Trạm nhìn hắn, có hơi đăm chiêu sau đó sờ sờ cằm, vẻ mặt chân thành hỏi: “Ta khi nào thì trưng cầu ý kiến của ngươi?”
Địch Chân tức ngã ngửa, trung khí mười phần rống một tiếng: “– Cút!”
Tiết Trạm buồn cười, vỗ vỗ mông như nguyện cút khỏi cửa, ngoài ý muốn gặp Địch Đào ngồi xổm ở cửa, hướng về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay cười nói: “Tìm thời gian chúng ta ăn bữa cơm, chính thức giới thiệu để các ngươi quen biết.”
Địch Đào không đáp ứng, nhưng tễ mi lộng nhãn tỏ vẻ nhất định sẽ đến.
Địch Chân nghĩ phá cũng đã phá xong, chỉ còn động tác võ thuật đẹp làm màu, nhưng làm cho lão càng không ngờ chính là cách ngày còn có người tìm tới cửa.
“Hầu gia võ nghệ siêu cấp trấn nhiếp biên cảnh mười năm, không người nào dám vượt qua mũi nhọn này, hôm nay đặc biệt đến lãnh giáo, mong rằng Hầu gia vui lòng chỉ giáo mới phải.”
Chu Kì Lân vẻ mặt nghiêm nghị chân thành, Địch Chân bị ép buộc lại tức anh ách phải vui vẻ nhận lời.
“Vậy Quốc công gia thỉnh.”
“Hầu gia thỉnh.”
Kết quả nghe mà vui tai, Chu Kì Lân râu tóc không hao tổn rời khỏi phủ, Địch Chân thì đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng việc này hai người lại phi thường ăn ý gạt Tiết Trạm. Địch Chân thì không mặt mũi nào để nói, dù sao thân là nam nhân đánh nhau còn đánh thua gì đó không phải là chuyện rất vẻ vang, về phần Chu Kì Lân bên này, Địch Chân dù sao cũng là trưởng bối lại là tiền bối, đánh một trận, lén làm thì có thể, thật sự nháo ra ngoài cũng không hay ho gì.
Đối với chuyện nam phiếu đi lấy lại công đạo, Tiết Trạm không hay biết, đêm khuya lại vui vẻ dạ tham phủ Trung quốc công, thành công ngủ lại, cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, đêm nay tự nhiên là lửa cháy bừng bừng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, ngày thứ hai Tiết Trạm đi đường đều là lung lay.
Một bộ bị đào rỗng đến mức ngay cả Địch Đào cũng không dám nhìn thẳng, nguyên bản còn đoán rằng ai thượng ai hạ, giờ nhìn lên, đoán cũng không cần đoán nữa.
Bên trong Bách Vị lầu, Địch Đào ngồi trên ghế, ánh mắt phức tạp.
“Đánh ngươi ta mới quen biết ngươi, tính ra cũng đã có hai mươi năm, “Trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, nhưng lập tức vô cùng đau đớn nói: “Vậy mà cũng không biết ngươi lại là Cơ, còn là lão thụ!”
Hắn đã biết cha của hắn vì sao tức giận như vậy, loại cảm giác này chính là nuôi heo nuôi hơn hai mươi năm, còn cho rằng heo sẽ giải quyết xong cùng cải trắng, không nghĩ tới bị heo nhà người khác cướp trước!
Tiết Trạm đầu đầy hắc tuyến: “Thỉnh không cần dùng những từ ngữ ta dạy cho ngươi để hình dung về ta, cám ơn. Còn có, cho dù ta là thụ, ta vẫn có thể đánh cho ngươi răng rơi đầy đất như thường!”
“Dùng bộ dáng hầu hạ bị làm đến hảo ngoan của ngươi hả?” Địch Đào nói xong nhanh nhẹn nhảy né, thành công tránh thoát cái chén bay qua sát cái lổ tai.
“Tin ta hạ thuốc xổ trong đồ ăn của ngươi hay không?” Hắn là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, không quan tâm công thụ, chỉ cần thích, trên hay dưới đều được, điểm ấy không giả, nhưng cũng không đại biểu để cho người ta nói bên miệng. Đương nhiên, Địch Đào thuần túy là trêu đùa, điểm ấy hắn cũng biết, đổi lại là người khác, hắn sẽ dạy cho biết cách làm người một lần nữa.
Biết rõ chuyển biến tốt phải biết thu, Địch Đào lập tức thu liễm vẻ mặt, tiến đến trước mặt hắn nói: “Nhắc tới việc này, khi nào lão đầu chống đỡ hết nổi lại đi tóm ngươi, ta sẽ ủng hộ ngươi.”
Tiết Trạm ngắm hắn, lạnh lạnh nói: “Nói cứ như ta rất cần ngươi ủng hộ vậy.”
Địch Đào tâm tắc, vẫn nghiêm mặt: “Chúc mừng ngươi đã tìm được một người quan tâm mình, không cần biết là nam nữ già trẻ, miễn là giao trái tim cho ngươi chính là may mắn, đến, chúng ta lấy trà thay rượu, chạm chén một cái!”
“Cái gì lấy trà thay rượu, nói giống như không có rượu ấy, ” Tiết Trạm trợn mắt, dặn dò chưởng quầy đưa rượu ngon tới.
Lúc này Chu Kì Lân từ trong cung đi ra, vừa mở cửa ra nhìn thấy chính là hai người kề vai sát cánh tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ, khoảng cách kia, cách hai cái nắm tay là có thể hôn được rồi!
Địch Đào cảm giác sau lưng lạnh buốt liền quay đầu lại, sau đó tay giống như bị bỏng xuýt xoa một tiếng rụt lại, buông chén rượu, cung kính đứng dậy đón chào: “Quốc công gia.”
“Địch thế tử.” Chu Kì Lân hoàn thủ.
Địch Đào ngượng ngùng nhường vị trí, lúc xoay lưng lại hướng về phía Tiết Trạm nhướng mày.
Khí tràng vị này của nhà ngươi ghê gớm thật, bình dấm chua cũng thực không nhỏ! Có thể quản quản nổi không?
Tiết Trạm đắc sắt nhướng mày, hẳn thế rồi, cũng không xem xem nam phiếu của hắn là ai, về phần bình dấm chua lớn? Dấm chua lớn đại biểu cho y quá dính lấy mình, thấy mình cùng nam nhân khác kề vai sát cánh mà vẫn thờ ơ thì ngược lại hắn mới phải tức giận đây!
Động tác lén lút của hai người Chu Kì Lân xem ở trong mắt, vừa bực mình vừa buồn cười.
Không bao lâu sau chưởng quầy tự mình đưa đồ ăn tới, không cần phân phó, quay đầu lại đi ra ngoài còn tự đóng cửa.
Nhàn thoại vài câu, ba người động đũa, nhưng Địch Đào vừa duỗi chiếc đũa ra lập tức nhíu mi: “Bách Vị lầu này làm sao khẩu vị lại thành nhạt như vậy?”
Chu Kì Lân nghiêm trang thản nhiên mở miệng nói: “Là ta phân phó, thời tiết nóng bức, ăn đồ ăn nhẹ hữu ích cho dưỡng sinh.”
Địch Đào không nghi ngờ lắm, tuy rằng hắn quen ăn mặn, nhưng đại sư phụ của Bách Vị lầu tay nghề xuất chúng, ẩm thực nhẹ cũng có thể làm đến sinh hoa, ngẫu nhiên thay đổi cũng không tệ.
Thân là người phải cảm kích, lúc này Tiết Trạm lại ném một ánh mắt như dao bay qua ‘ăn nhẹ hữu ích cho dưỡng sinh?’ Ngươi thế nào không nói kiềm chế tình cảm cấm dục hữu ích cho dưỡng sinh đi?
Thu được ánh mắt, Chu Kì Lân khóe miệng gợi lên, cũng trộm duỗi đến dưới cái bàn thấp vỗ vỗ trên đùi Tiết Trạm như trấn an.
Một chút cũng không biết càn khôn dưới bàn, Địch Đào giương mắt: “Ta thì không thành vấn đề, A Trạm thì sao? Còn nhớ ngươi luôn luôn ăn khẩu vị mạnh.” Thừa dịp, Chu Kì Lân gắp cho Tiết Trạm một đũa cá, còn nháy mắt hàm xúc: đêm qua làm lụng vất vả một đêm, hôm nay hảo hảo bồi bổ ít nhiều.
Chính là bởi vì làm lụng vất vả một đêm cho nên chỉ có thể ăn nhẹ, loại sự tình này Tiết Trạm sẽ nói sao? Khẳng định không thể nói nha, còn cần thể diện nha!
Cơm xong, ba người chuyển qua ghế mềm ngồi uống trà, Chu Kì Lân rót nước trà cho Tiết Trạm, nói: ” Hoàng Thượng tuyên ta vào cung là vì thương thảo chuyện lễ vạn thọ sang năm, sang năm là đúng lúc phiên bang đến bái quốc ba năm một lần.”
Đại Minh đúng là cường quốc Hoa Hạ khó gặp trong năm nghìn năm, tiểu đệ đông đúc, giao hữu quảng phạm, để ổn định quan hệ phụ thuộc, mặc kệ là nước phụ thuộc hay là nước láng giềng của Đại Minh, đều ước định ba năm phải bái quốc một lần, mà ngày sinh của Chu Lệ chính là thời kỳ tốt nhất. Tiết Trạm tuy rằng không tham dự lễ bái quốc ba năm trước đây nhưng vẫn luôn nghe nói, bất quá làm sao lại hỏi đến Chu Kì Lân?
Nhấp một ngụm nước trà xanh Chu Kì Lân rót cho để nhuận môi: “Đây không phải là chuyện nên do Từ thái phó cùng đám văn thần chết tiệt kia lo sao? Làm sao lại hỏi ngươi?”
“Việc này có lẽ Địch thế tử nên biết.” Chu Kì Lân nhìn về phía Địch Đào: “Ngày trước Hoàng Thượng có hỏi Hầu gia, hình như Hầu gia từng nêu ra một ý kiến, nói là lấy nghi lễ duyệt binh chấn nhiếp nước phụ thuộc?”
Nghe vậy, Địch Đào lập tức phì cười: “Việc này còn hơn hỏi ta, càng nên hỏi A Trạm mới đúng. Ta có thể tin chắc khái niệm đại duyệt binh này chính là do A Trạm nói ra đầu tiên, hơn nữa là nói ra thật lâu trước kia, thế nhưng lúc đó Tiết gia gia cùng cha ta cho rằng quốc khố cùng với điều kiện thực lực của quốc gia năm đó không đạt được yêu cầu đại duyệt binh, sẽ làm ra chuyện chẳng ra cái gì cả, cho nên ẩn mà không phát, không đề cập qua ý kiến này nữa.”
Đối mặt với ánh mắt hỏi dò của Chu Kì Lân, Tiết Trạm sờ sờ cái mũi, đích xác, hắn dựa theo khái niệm nghi thức đại duyệt binh ở hiện đại đề cập qua với lão nhân, bất quá cũng nhắc tới như vậy cho dễ gọi, không nghĩ tới lão nhân nói cho tử hồ ly, tử hồ ly lại cứ còn nhớ đến bây giờ!
“Mấy ngày trước đây cha ta có bàn bạc với ta, cảm thấy bằng sức mạnh của quốc gia hiện tại hẳn là có thể hoàn thành lễ đại duyệt binh”.
Sự giác ngộ chính trị của Địch Chân tuyệt đối không thấp, quan điểm đương nhiên không cạn, lợi và hại sau khi đại duyệt binh, vừa nhìn thì thấy đây là chuyện hao tài tốn mệnh, nhưng chân chính nghĩ sâu hơn, tuyệt đối là lợi lớn hơn hại! Đặc biệt đối với các nước phụ thuộc lân bang, ý nghĩa chấn nhiếp của duyệt binh vượt xa so với dự tính là sự thật!
Địch Chân có thể nghĩ đến, làm vua của một nước đương nhiên Chu Lệ cũng có thể nghĩ đến, từ góc nhìn của hoàng đế có lẽ còn xa hơn so với góc nhìn của Địch Chân!
Sự tình trọng đại, Tiết Trạm bất tri bất giác hạ giọng: “Vậy ý tứ của Hoàng Thượng ra sao?”
Chu Kì Lân cười nhìn hắn: “Hoàng Thượng còn chưa tỏ thái độ, hôm nay chỉ mời thái phó, thái tử cùng với Hộ bộ Thượng thư, cùng ta bàn bạc sơ bộ, thái tử tỏ ra ủng hộ, Hộ bộ Lương thượng thư than nghèo, Từ thái phó lấp lửng cái nào cũng được, “
“Vậy còn ngươi?”Tiết Trạm hỏi thẳng.
“Ta cảm thấy có thể thực hiện.”
Địch Đào nhướng mày, chọc chọc đậu phụ trên bàn trà: “Hoàng Thượng không tỏ thái độ, Từ thái phó lấp lửng cái nào cũng được, ” Gắp hai viên đậu phụ thả qua một bên, lại gắp hai viên thả qua bên kia: “Thái tử tỏ vẻ ủng hộ, Hộ bộ Lương thượng thư tỏ vẻ không thể chèo chống tiếp được nữa, “ Ngừng một chút, lại gắp một viên thả bên thái tử: “Quốc công gia tỏ vẻ ủng hộ. Tổng cộng năm người. Hai phiếu không thể chèo chống tiếp được nữa cũng không phải không tán thành, một phiếu phản đối, hai phiếu ủng hộ, vậy nếu tính ra, việc này có thể thành.”
Tiết Trạm cười đem đậu phụ ném vào miệng, nhai hai ba cái nuốt xuống: “Ngươi cũng tính toán thử xem? Đại duyệt binh tất nhiên tốn kém không ít, chẳng kể hiệu quả, không có tiền thì toàn bộ là lời nói suông.”
Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền cũng tuyệt đối không thể. Huống chi ở cổ đại nghèo khổ là phổ biến, không có tiền ngay cả quần áo che thân, lương thực phụ no bụng cũng không có!
“Không phải chỉ là không có tiền thôi sao?” Địch Đào nhướng mày với Tiết Trạm: “Không phải từ nhỏ đến lớn ngươi am hiểu nhất là kiếm tiền hay sao?”
Tiết Trạm ngó sang hắn cười ha ha: “Đa tạ coi trọng hen. Mười hai, trăm hai, ta phất tay còn có, ngàn hai, vạn hai, ta mặt nhăn nhíu cũng không phải vấn đề, nhưng tăng lên đến trăm vạn hai đem ta bán tới bán lui vài bận cũng biến không ra nổi số tiền này.”
Thấy hắn phiền não, Chu Kì Lân nhìn hắn: “Nói với ngươi không phải để cho ngươi phiền não, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng Thượng hẳn là còn có thể hỏi qua ý kiến của ngươi, đến lúc đó đừng nóng vội tỏ thái độ, hảo hảo ngẫm lại, ủng hộ hay là chống đỡ hết nổi cũng phải có dự định trong lòng.”
Tiết Trạm gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Địch Đào xem ở trong mắt tỏ vẻ rất nghẹn tim, chẳng lẽ đây là ưu thế của việc có người bên cạnh sao?