Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Băng Di
Không quá ba ngày, chỉ hai ngày rưỡi, Chu Lệ liền tuyên triệu quần chúng tâm phúc đến điện Tuyên Chính thương thảo công việc về lễ đại duyệt binh trong lễ Ngũ Nguyệt thọ thần, lần này không phải là thử hỏi ý kiến, mà là trực tiếp thương nghị vấn đề điều hành đại duyệt binh.
Hoàng đế đã hạ quyết định, Hộ bộ Thượng thư cho dù lại khóc cũng chỉ có thể quẹt nước mũi đồng ý mà thôi.
Đến tận đây, công việc đại duyệt binh xem như chính thức được định rồi.
Thái tử làm người tổng phụ trách, Địch Chân làm trợ thủ phụ trách huấn luyện binh chủng đại duyệt binh, Hộ bộ điều động tiền bạc, Công bộ chọn lựa và kiến tạo lại sân cần dùng để tiến hành duyệt binh, Lại bộ điều động nhân thủ tham dự và phụ trách những công việc sát hạch, Lễ bộ thoạt nhìn nguyên bản là không có việc gì, nhưng bị một câu ‘toàn dân tham dự’ của Tiết Trạm hãm hại, không chỉ phải tuyên truyền bốn phía hạng mục công việc của đại duyệt binh, còn phải ngầm thay đổi ấn tượng của dân chúng trong kinh thành đối với nước láng giềng, cuối cùng còn phải vắt óc tìm mưu kế ở dưới tình huống không thương tổn đến hoàng quyền bán vé vào cửa đại duyệt binh!
Nói đến khái niệm vé vào cửa, hơn phân nửa người cho rằng sẽ thương tổn đến uy ngôn của thiên gia, có cảm giác yêu tiền bạc như dân chúng bình thường, Chu Lệ nghe xong cũng có ý nhíu mày, bất quá bị Tiết Trạm thuyết phục.
Đại duyệt binh nếu là sự kiện đồ sộ chẳng lẽ để cho người ta vây xem giống như ở chợ, đi lại ồn ào chung quanh? Phạm vi nghiêm ngặt của Đại duyệt binh còn cần nữa hay không?
Vé vào cửa không phải vì kiếm tiền, chủ yếu nhất chính là tiện việc quản lý, có thể tham dự quan sát gần gũi lễ đại duyệt binh chắc chắn là những thân gia trong sạch đàng hoàng, bằng không để cho kẻ bụng dạ khó lường trà trộn vào, đến lúc đó tùy tiện làm ra chút chuyện đều sợ sẽ làm uy phong của Đại Minh ở trước mặt chúng lân bang mất hết. Nguyên bản một chuyện uy phong, chẳng lẽ lại bị chút nguyên nhân nho nhỏ ấy làm cho phản tác dụng, mất hết mặt mũi?
Tiết Trạm nói ra ý kiến, về phần Lễ bộ thương thảo như thế nào, Chu Lệ định đoạt như thế nào, không quan hệ với hắn.
Tháng chín Tiết Côn Địch Khanh Khanh đại hôn, trung tuần tháng chín Địch Chân đến chào từ biệt Chu Lệ quay về biên cảnh, sau đó Chu Kì Lân tiếp nhận công tác trợ thủ của Địch Chân, tháng chín Công bộ cũng tổ chức nhân thủ sửa đổi thêm chiều rộng nguyên bản của quan đạo làm sân nơi duyệt binh, trung tuần tháng mười một quan đạo chính thức làm xong, lúc sau tốc độ thả chậm, triều đình bắt đầu vội vàng khảo hạch công tích hạng mục công việc cho cuối năm, đi quan hệ tặng lễ lôi kéo nhân mạch, các đại tửu lâu trong kinh thành mỗi ngày đều chật ních, tràng diện thịnh vượng này lan tràn thẳng đến mấy ngày trước đại niên trừ tịch.
Năm cũ qua đi triều đình chuẩn bị phong bút, triều thần, đại nhân vội vàng hơn một tháng, thời khắc này cũng thở ra được một hơi, không quan tâm ngươi là đối thủ hay là chính hữu, ngày hội trọng đại sắp tới cũng buông xuống thù hận, gặp mặt còn hảo chào hỏi. Hai mươi sáu đến hai mươi tám cuối năm, Chu Lệ ban thưởng tựa như dọn sạch hoàng cung, hai mươi chín thoải mái một ngày, đại niên ba mươi ngày hôm đó trong cung ban thưởng yến, giờ Thân tả hữu đại thần cùng mệnh phụ lần lượt tiến cung, phân điện thiết yến, giờ Dậu Chu Lệ mang theo thái tử nhập tọa, sau khi chúng thần hành lễ, giờ Dậu một khắc khai tiệc.
Rượu ngon món ngon, ca vũ nhạc kĩ, trong bữa cơm tối kiểu mẫu tối cao này không ai ôm mục đích ăn cơm thật, cho dù thực sự cũng có hai người như vậy, tựa như Tiết Trạm, nhưng mà cũng không chịu nổi người khác mời rượu nha, thôi trản đổi chén, một hồi tiệc rượu ăn thẳng đến giờ hợi, cũng may có kinh nghiệm, trước khi đến đều ăn thứ gì đó lót dạ, nếu không trận tiệc rượu này kết thúc, không uống đến chết mấy người thì không tính xong!
Chu Lệ nửa đường liền lui tràng, lúc sau thái tử cũng rời bữa tiệc, sau đó là họ hàng hoàng tử trưởng thành, lúc giờ hợi hai khắc, Chu Kì Lân cũng đứng lên, Tiết Trạm theo sau cũng ra khỏi cửa cung, hai người ở góc ngã tư cửa cung chạm trán.
Thời tiết giá lạnh, phần lớn đều ngồi xe ngựa xuất môn, Tiết Trạm bảo người coi ngựa điều khiển theo xe ngựa của Chu Kì Lân, sau đó trực tiếp khóa chân chui vào bên trong.
Chu Kì Lân rót trà: “Uống chén trà nóng tỉnh rượu.”
“Tỉnh rượu thì không cần, ấm thân thì có khả năng.” Nói xong run run: “Thời tiết quái quỷ này rất lạnh!”Ở cổ đại phiền lòng chính là điểm ấy, mùa đông lạnh mùa hè nóng, không giống như hiện đại, có máy điều hòa đông ấm hạ lạnh, bốn mùa như xuân, vậy mà chỉ cần động động ngón tay!
Hai người nói chuyện phiếm vài câu đi ra cũng đến lúc cần chia đường, Tiết Trạm đứng dậy muốn quay về xe ngựa của mình, Chu Kì Lân giữ chặt hắn: “Không vội, ta đưa ngươi hồi phủ.”
Người quay về sau đó cũng không có buông tay ra, Tiết Trạm cũng để tùy ý hắn nắm, thẳng đến ngỏ hẻm gần phủ Định Viễn Hầu, Tiết Trạm ác liệt gãi gãi vào trong lòng bàn tay Chu Kì Lân, nhỏ giọng bỏ lại một câu ‘không cần rất muốn ta’ liền nhảy xuống xe ngựa.
Chu Kì Lân siết chặt tay, đẩy mành ra nhìn theo người đi vào trong phủ, thần sắc nhìn như lạnh nhạt nhưng chỉ có chính hắn biết, vừa rồi nghĩ muốn đem người ấy giữ lại muốn gần như điên rồi.
“... Hồi phủ.”
So với các phủ khác náo nhiệt, cho dù trước cửa phủ Trung quốc công cũng treo đèn lồng đỏ thẫm, nhưng loại cảm giác quạnh quẽ này vẫn là từ trong xương cốt thấu ra.
Chu Kì Lân xuống xe ngựa, vẫy lui nô bộc liên can, nguyên bản phủ cũng nên náo nhiệt nhất nhất thời có vẻ đặc biệt vắng lặng. Bất quá chuyện này hắn cũng đã thành quen, quen quạnh quẽ, quen trong ngày tết một mình một người, bất quá năm nay nhất định không giống với.
“Hảo một bộ mĩ nam xuất dục đồ!”
Chu Kì Lân mạnh mẽ nâng mắt, bọt nước từ giữa trán chảy xuống, người vốn không nên xuất hiện tại đây lại đang dựa nghiêng vào bình phong, vẻ mặt cười xấu xa, khóe miệng hơi hơi gợi lên, treo ý cười tựa như hái hoa tặc đang thâu hương thiết ngọc.
Tiết Trạm điểm nước cong ngón tay bắn về phía Chu Kì Lân còn đang giật mình: “Phát ngốc cái gì?”
Trong lòng kích động không biết nên ứng đối như thế nào, trên mặt cũng lộ ra một mạt ý cười, tựa như gió xuân thổi tan đi băng tuyết, ngày đông giá rét từng tấc vỡ ra, nhan sắc tao nhã kia làm cho Tiết Trạm nháy mắt ngây ngốc!
Khó trách nhiều người có sở thích làm cho người yêu của mình kinh hỉ như vậy, chỉ vì có thể làm cho người yêu tươi cười, cái gì cũng đáng giá.
“Kinh hỉ sao?”
“Kinh hỉ.”
Thanh âm trầm thấp, đôi mắt minh lượng, phản ứng của Chu Kì Lân làm cho Tiết Trạm tức cười, lập tức ý xấu dâng lên, dự định khuấy động không khí một chút.
Làm một bộ đội đặc chủng thanh danh hiển hách hỗn ra biệt hiệu, điều kiện hàng đầu chính là tố chất tâm lý vượt qua thử thách, thái sơn có đổ sụp trước mặt mà mặt vẫn không đổi sắc chính là điều kiện cơ bản, thêm vào còn có một điều nữa là phải biết phá bỏ tiêu chuẩn!
Giới hạn, tiết tháo, tam quan, vì nhiệm vụ thường phải vứt bỏ tất cả!
Tiết Trạm còn nhớ rõ có một khóa học làm cho người ta mặt đỏ tim đập, tên khóa cũng đơn giản thô bạo.
‘Nam sắc’
Nam sắc không cần xinh đẹp cũng không cần quyến rũ, cũng không phải tao thủ lộng tư, lại càng không phải lời nói nhỏ nhẹ nũng nịu, mà là tràn ngập dương cương mang chút tình sắc, dùng ánh mắt, dùng biểu tình, dùng cánh tay, dùng tư thế động tác cực nhỏ, suy tính làm thế nào thể hiện ra được cực hạn suất khí cùng với sự gợi cảm trời sinh của nam nhân, hấp dẫn đám người, chẳng phân biệt nam nữ già trẻ, mà nữ nhân tuyệt đối bắt chước không được.
Kết thúc khóa học này, Tiết Trạm từng được bậc thầy chấm cho . điểm, so với điểm tối đa mà nói, . điểm tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong đó!
Không có âm nhạc thêm vào, không có ngọn đèn kiều diễm gia tăng không khí, phục sức cũng không đúng kiểu xuyên thấu, không thể nửa kín nửa hở lộ ra từ khố bộ bờ mông gợi cảm, nhưng chỉ cần nắm rõ tiết tấu, bắt lấy ánh mắt của đối phương, lại khống chế hô hấp, ngôn ngữ cơ thể nhỏ bé sẽ được phóng đại vô hạn, cái gọi là rượu không say mỗi người tự say, sắc không mê người người tự mê, mỗi người đều có tiềm chất não bổ trời sinh.
Đầu ngón tay mơn trớn ngoài y phục, ngón tay đẩy ra đai lưng, ánh mắt ba phần kiều diễm, bốn phần xâm lược, hai phần nhiệt tình, phần còn lại là luyến mộ chôn sâu trong đôi mắt.
Hô hấp của Chu Kì Lân bắt đầu sâu thêm, nhìn chăm chú, cũng luyến tiếc nháy mắt, một bộ bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Tiết Trạm trong lòng đắc sắt, trên tay cũng không dừng, bỏ đi áo khoác, áo bông, quần dài, giầy đá rơi xuống, chỉ còn áo lót cứ như vậy tiến vào dục dũng.
Đáng tiếc Chu Kì Lân không thịnh hành xa xỉ, không chuẩn bị bể tắm, nếu không hắn có thể lặn xuống nước tới gần, triệt để ẩm ướt.
Đường đường nhất phẩm Quốc công tắm rửa lại chuẩn bị một cái dục dũng nhỏ thế đấy, sách, kém!
Trong lòng phun tao, biểu tình trên mặt cũng chưa thiếu đi nửa phần, theo cả thân mình xâm nhập trong nước, áo lót đơn bạc bị ướt đẫm chặt chẽ dán ở trên người.
Cái gọi là sắc dụ, chính là quần áo không cởi nhưng so với cởi càng làm cho người ta mơ tưởng hão huyền.
Tiết Trạm hơi hơi mở khóe môi, chủ động ôm lấy cổ Chu Kì Lân, cũng không thẳng đến chính đề mà chỉ là vành tai và tóc mai chạm vào nhau, hôn bên khóe môi, câu đến mức đối phương nhịn không được chủ động dán tới rồi lại hơi hơi thối lui.
Tán tỉnh thôi, không cần hương thơm mĩ tửu vẫn chơi đùa được như thường.
Tiết Trạm đùa thật là vui vẻ, Chu Kì Lân cũng nhịn đến gân xanh thẳng bạo, cánh tay vừa động phá nước mà ra, hung hăng chế trụ cái gáy của Tiết Trạm quay người áp vào dục dũng, không cần phân bua môi đã đè ép lên!
“Ân...!” Tiết Trạm lập tức đau hô một tiếng, ngay sau đó cũng si ngốc cười không ngừng.
Chu Kì Lân tức giận nhéo mông hắn, nắm lấy: “Đùa giỡn ta rất vui vẻ?”
Tiết Trạm nghiêm túc: “Không phải rất vui vẻ, là phi thường vui vẻ!”Nói xong lại nhịn không được si ngốc cười: “Kinh thành có kẻ lén lút lưu truyền về ngươi, nói ngươi không gần nữ sắc không phải vì giữ đạo hiếu, mà là bởi vì ngươi căn bản không lên được.”
“Không lên được?”Chu Kì Lân nhướng cặp mi xinh đẹp, cầm khố hạ kiên trì đỉnh đỉnh: “Được hay không, không phải ngươi rõ ràng nhất sao?”
Đậu má, đây là hắn bị đùa giỡn? Tiết Trạm trừng mắt, có đôi khi hắn thật muốn nhìn xem trong đầu Chu Kì Lân có phải thật sự không hiểu phong tình hay không?
Trong sân u tĩnh, trong chủ ốc ngọn đèn dầu vẫn cháy, phòng tắm nơi thiên phòng, trong dục dũng nước đã lạnh thấu cũng theo động tác vuốt ve của hai người tràn ra vách thùng, nước vốn tràn đầy giờ chỉ còn nửa thùng.
Chu Kì Lân hít sâu một ngụm thối lui thân, sải đôi chân dài bước ra khỏi dục dũng, trở lại đem Tiết Trạm đã nhuyễn thành một bãi bùn vớt ra, thuận tay đem khăn lau khô, thả lại trên giường, tách chân ra lần thứ hai đè ép lên.
Tiết Trạm hừ nhẹ, mí mắt run rẩy, cánh tay yếu ớt khoát lên trên cánh tay của Chu Kì Lân đang đè lên trên, đẩy đẩy: “Đừng lộng nữa, ta phải hồi phủ trước hừng đông.”
“Còn sớm, đến lúc đó ta cõng ngươi trở về.”
Nói xong cường thế áp chế, lại một vòng nhu tình mới, gạt bỏ tất cả kháng nghị. Cuối cùng Tiết Trạm thật đúng là được Chu Kì Lân cõng về Định Viễn Hầu phủ, thừa dịp một khắc trời còn ám trước bình minh, lén lút trèo tường mà vào, sau đó lại trèo tường mà ra, may mà không bị người nào nhìn thấy, sau đó Tiết Trạm nhớ lại, cũng không thể không cảm thán một câu, đêm trừ tịch này qua đi quá gây sức ép.