Đêm hè, ngoài cửa sổ ếch kêu liên miên hô ứng lẫn nhau, trong cửa sổ nữ nhân thở gấp liên tục khóc không ngừng.
Khi Tống Mạch cuối cùng cũng phóng thích lần cuối cùng ở giữa hai chân nàng, Đường Hoan cũng không chống đỡ được nữa, tê liệt ngã xuống ở trên giường, khẽ động cũng không muốn.
Nàng không biết bây giờ là giờ nào, nàng không biết nàng ở trên tay hắn đã trút ra bao nhiêu lần, nàng chỉ biết là nàng mệt quá trên người mỏi quá nàng muốn đi ngủ quá!
Nam nhân này rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy, cho dù hắn theo như lời hắn từ khi Tống Mạch còn nhỏ đến sau khi trưởng thành mà bắt đầu nín, nín chừng mười năm, vậy hắn tiến vào muốn nàng đi! Chỉ cần hắn có bản lĩnh, muốn bao nhiêu lần nàng đều theo hắn! Nhưng Tống Mạch không tiến vào cũng không để cho nàng hỗ trợ hầu hạ tiểu Tống Mạch, hắn hành hạ nàng không dứt làm cái gì? Một lần hai lần là hưởng thụ, nhiều lần hơn, nàng thật là thanh âm sắp khóc khàn rồi nước trong cơ thể cũng sắp chảy khô rồi.
Được rồi, hắn như nguyện rồi, ở dưới dâm uy như vậy, hắn bảo nàng nói cái gì nàng cũng đều ngoan ngoãn nói theo. Lúc ấy đừng nói thích hắn gọi hắn là tướng công gì đó, hắn cho dù là bảo nàng gọi hắn là cha, nàng cũng bằng lòng gọi!
Mệt hắn có thể nhịn, cuối cùng mới kẹp chân nàng tới một lần.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ rồi, Đường Hoan đột nhiên giật mình một cái.
Nàng nhớ lại giấc mộng trước rồi.
Ban đầu Tống Mạch không muốn nàng, nàng cho là hắn có tính toán gì đó, sau lại nghe chính mồm hắn nói, nàng mới biết được hắn là nhớ lại quá nhiều giấc mộng, không dám muốn nàng, sợ muốn nàng xong sẽ biến mất không thấy. Lần trước, nàng dùng kết tóc làm phu thê lừa hắn một lần, lần này, sợ rằng Tống Mạch cũng sẽ không tin nữa? Hắn thích nàng của hiện tại như vậy, nhất định muốn cùng nàng đầu bạc đến già, như trong hứa nguyện kia của hắn.
Nắm tay nhau dài lâu, con cháu đầy sảnh đường.
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Loại chuyện này, Tống Mạch không phối hợp, nàng căn bản không có cách nào tóm hắn!
Đường Hoan oán hận nắm đệm giường. Nàng rốt cuộc là may mắn hay là xui xẻo, gặp phải một nam nhân sức ăn quá mức như vậy mà nàng còn phải trăm phương nghìn kế lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ liên tục cộng với lừa gạt mới có thể ăn được! Hễ đổi thành nam nhân khác, bằng vào dung mạo thủ đoạn của nàng, cũng không cần giày vò như thế!
Đang ngẫm nghĩ, bên hông đột nhiên thừa ra một cánh tay như sắt, lật nàng dịch qua.
Đường Hoan nhắm mắt giả chết.
Nữ nhân vào ban ngày còn vênh mặt hất hàm sai khiến với hắn, bây giờ lại trần truồng nằm ở trong lòng hắn, nhu thuận như con mèo làm nũng khi vừa được hắn trêu đùa xong.
Tống Mạch áy náy hôn mái tóc dài của nàng.
Hắn không phải cố ý bắt nạt một cô nương tốt như nàng, chỉ là nàng không biết, hắn nhớ nàng biết bao nhiêu. Nàng không biết, mỗi lần nhìn thấy nàng, trong đầu trong lòng hắn đều hiện lên từng màn ở chung mấy đời kia. Nàng từng nhiệt tình chủ động ôm hắn hôn hắn nói thích hắn, từng có loại hồi ức nhiệt tình như vậy, làm sao hắn có thể tỉnh táo dùng lý trí với nàng, nhìn nàng điềm nhiên đối xử với hắn như với một người xa lạ?
Mất mà được lại là mừng rỡ, được mà lại mất, là nỗi đau ray rứt.
Cũng giống như trăng sáng trên bầu trời, từng ở trong tay hắn, sau đó nó đột nhiên lại trở lại bầu trời, để cho hắn trông thấy lại cách hắn xa như vậy.
Hắn sẽ nghĩ hết biện pháp cướp lại nó.
Một đời này, nàng gọi là Giang Lâm Nguyệt.
"Ánh Trăng..." Hắn dùng chóp mũi đẩy tóc dài đang bao phủ lỗ tai nàng ra, môi dừng ở trên tai nàng nỉ non: "Ánh Trăng, Lâm Nguyệt, nàng chính là “ánh trăng” của ta." Thanh âm trầm thấp trong trẻo tựa như dòng suối trong “róc rách” trong núi sâu, từng tiếng từng tiếng truyền vào trong lòng nàng.
Trên người Đường Hoan không chịu khống chế nổi lên dày đặc gai ốc li ti. Ánh Trăng, mệt hắn nghĩ ra được.
Bàn tay của Tống Mạch đang vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng trong nháy mắt cũng nhận ra loại biến hóa này.
Thì ra là nàng đang giả bộ ngủ...
Tống Mạch khẽ cười, để cho nàng nằm thẳng, hắn chống ở hai bên nàng, dọc theo cổ nàng hôn xuống. Nàng trần truồng, hắn cũng trần truồng, vì thế theo nụ hôn của hắn, Tiểu Tống Mạch cũng trần truồng giống như nam nhân, không thành thật để ở địa phương nó quen thuộc mà lại xa lạ kia, khát vọng bắt nạt nàng một chút.
Đường Hoan sợ hắn rồi. Nếu Tống Mạch động thật, nàng cầu còn không được, nhưng nàng biết, hắn sẽ không cho nàng.
Vào lúc đôi môi của nam nhân rời khỏi xương quai xanh của nàng định tiếp tục đi xuống, mi mắt của Đường Hoan run run, cắn cắn môi, ngượng ngùng giơ tay che mình, quay đầu nũng nịu cầu xin: "Đừng mà..."
Cho dù là đại tiểu thư thật sự, bị một người nam nhân sờ khắp người hôn khắp người, còn ở dưới tay hắn lộ ra một mặt xấu hổ nhất của mình, ngạo khí của của nàng cũng nên mất rồi, vả lại đối phương là nam nhân xuất sắc như thế này.
Sư phụ nói, nữ nhân nếu như là kẻ dại dột, nam nhân muốn gạt nữ nhân quá dễ dàng rồi. Tướng mạo xuất sắc, lời âu yếm dịu dàng, kỹ xảo cao siêu, còn có, hứa hẹn nhìn như chân thành nhưng thực ra hư vô mờ mịt. Thật ra thì rất nhiều nam hái hoa tặc có dáng dấp cũng không tệ, hơn nữa có kỹ xảo, có nhiều tiểu thư nhà giàu cho là biết được thân phận của đối phương, cũng mong đợi hắn xuất hiện lần nữa, cùng chung mộng đẹp, chỉ vì hưởng thụ giây phút ôn tồn kia.
Trước mắt, Tống Mạch chính là đóng vai hái hoa tặc hộ viện.
Nàng Giang gia tiểu thư này cũng là lúc chịu thua hắn.
Nàng mảnh mai co lại ở dưới thân hắn, tựa như đóa hoa bị mưa tàn phá.
Tống Mạch vốn chỉ là trêu nàng, lúc này càng mềm lòng, thuận theo nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ôm người nhận lỗi: "Lâm Nguyệt, vừa rồi ta quá lỗ mãng, nàng chớ tức giận, sau này, ta sẽ thu liễm." Những loại lời không chạm vào nàng kia, hắn không làm được, sẽ không hứa hẹn.
"Nếu ngươi sợ ta tức giận, vừa rồi cần gì..." Đường Hoan chợt nhào vào trên người hắn, oán hận cắn đầu vai hắn: "Ngươi bắt nạt người, ngươi chính là bắt nạt ta không cha không mẹ, bắt nạt ta bên cạnh không có trưởng bối làm chủ cho ta, bắt nạt ta lo lắng cho đệ đệ chỉ có thể nhẫn nhục sống tạm bợ! Tống Mạch, ngươi khốn khiếp!" Nàng định nặn ra mấy giọt nước mắt, nhưng nước trong cơ thể đều bị hắn ăn sạch rồi.
Tống Mạch ôm nàng, mặc nàng cắn, thành thành thật thật nhận sai: "Phải, ta là thằng khốn, nàng cắn đi, cắn đến khi nàng hết giận mới thôi. Nhưng nàng yên tâm, ta là thật sự thích nàng, trừ không nhịn được bắt nạt nàng như vậy, trừ muốn nhận được trái tim của nàng, cái khác ta đều nghe lời nàng, tuyệt không hai lòng. Lâm Nguyệt, nàng tin ta một lần, ta sẽ che trở tốt cho nàng và A Thọ."
"Người bảo ta tin ngươi như thế nào?" Đường Hoan buông miệng ra, gục vào đầu vai hắn nhỏ giọng thút tha thút thít: "Ngươi luôn miệng nói thích ta, nhưng trước khi ngươi tới làm hộ viện chỉ từng gặp ta một lần, gặp mặt một lần, ngươi đã thích ta rồi? Thích ta cái gì, còn không phải thích nhan sắc và thân thể của ta? Bây giờ ngươi thích ta, chờ ngươi chán ngấy rồi, sẽ lại đi ăn hiếp tiểu thư nhà khác."
"Sẽ không!"
Tống Mạch xoay người đè lên nàng, nhìn thẳng vào mắt của nàng: "Sẽ không, Tống Mạch ta đời đời kiếp kiếp chỉ có một nữ nhân là nàng."
Đường Hoan si ngốc nhìn hắn, hai má từ từ ửng hồng, nhắm hai mắt lại.
Trái tim Tống Mạch đập nhanh hơn, mong đợi lại thấp thỏm nhìn chăm chú vào nàng: "Lâm Nguyệt, nàng … nàng bằng lòng thích ta rồi? Bằng lòng đón nhận ta rồi?"
Đường Hoan cắn môi không nói lời nào, sắc tựa hoa đào, kiều diễm động lòng người.
Tống Mạch tiến đến bên tai nàng: "Ánh Trăng, nàng không nói lời nào, vậy ta coi như nàng chấp nhận rồi."
"Không cho ngươi gọi ta như vậy..." Đường Hoan trốn sang một bên, giơ tay đẩy hắn: "Đi xuống, ngươi … ngươi quá nặng rồi."
"Nàng nói lại thích ta một lần nữa, ta sẽ đi xuống." Tống Mạch chống người ở trên đỉnh đầu nàng nói.
Đường Hoan quay đầu: "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao?"
Tống Mạch cười khẽ: "Mấy lần đó không tính, đó là nàng quá muốn, ta không cho nàng, nàng vì để cho ta cho nàng mới nói lời hay dụ dỗ ta."
Đường Hoan đấm ngực hắn: "Ngươi …ngươi hạ lưu vô sỉ!"
Tống Mạch cầm tay nàng, địa phương nào đó đẩy nàng một cái: "Nếu nàng không nói, ta còn có thể hạ lưu hơn."
"Đừng mà! Ta nói, ta nói, ta … ta thích chàng..."
"Ta là ai?"
"... Tống Mạch."
"Tiếp tục nói."
"Không... A, ta … ta thích chàng, ta thích Tống Mạch..." Ngực bị hắn bóp một cái, lúc này Đường Hoan thật sự không chịu nổi bất kỳ khiêu khích nào nữa, đành phải ngoan ngoãn nói cho hắn nghe, nói xong dùng sức lui xuống, lui đến dưới lồng ngực hắn xác định hắn không nhìn thấy mặt của nàng nữa, mới ôm lấy thắt lưng hắn rầu rĩ nói: "Tống Mạch, ta … ta đã là người của chàng rồi, chàng phải nói được thì làm được, không được phụ ta."
Tống Mạch đuổi theo, bưng mặt nàng khẽ hôn: "Yên tâm, nàng nhìn xem là được, xem ta có thể phụ nàng hay không."
Đường Hoan chớp chớp mắt, đỏ mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Chàng, túi da này của chàng đúng là không tệ."
Tống Mạch ngẩn người, tiếp theo bật cười, nắm tay nàng khoác lên trên lưng mình: "Thích không? Muốn kiểm tra không?" Hắn biết, dù thay đổi như thế nào, trong xương nàng đều là một người, một khi nàng thừa nhận thích hắn rồi, nàng nhất định sẽ dần dần to gan nhiệt tình lên.
Đường Hoan không nhúc nhích, qua một lát mới ở trên lưng hắn qua lại sờ soạng hai cái: "Cứng quá đi..."
Cổ họng Tống Mạch chuyển động lên xuống: "Còn cứng rắn hơn chỗ ban ngày nàng sờ sao?"
Đường Hoan lập tức rút tay về, bị hắn đè lại thật chặt, Đường Hoan xấu hổ mà cào hắn: "Vô lại!"
"Nàng thích ta vô lại với nàng, không phải sao?" Tống Mạch nằm nghiêng ở bên cạnh nàng, ôm sát nàng, sau đó kéo bàn tay nhỏ bé của nàng cầm của mình, thấp giọng cầu xin: "Lâm Nguyệt, nó là bị nàng chọc dậy, nàng phát chút thiện tâm, lại giúp ta một lần."
Đường Hoan không động cũng không lên tiếng.
"Ánh Trăng, Ánh Trăng tốt... ừm, lại dùng chút lực..."
Trong bóng đêm, các loại tiếng vang mập mờ, của nam nhân, của nữ nhân, lại đan vào nhau.
~
Ngày hôm sau trong đám hạ nhân của Giang gia lưu truyền ra một tin tức, Tống hộ viện bởi vì có công cứu chủ, được đại tiểu thư cất nhắc lên làm cận vệ của tiểu thiếu gia, đi theo không rời bảo vệ tiểu thiếu gia an toàn. Nhưng bọn họ nhất định không thể nghĩ tới, đây là Tống hộ viện dùng thân thể đổi lấy, hơn nữa hắn muốn làm là cận vệ của đại tiểu thư, nhưng mà đại tiểu thư lại chướng mắt hắn, chỉ cho đệ đệ.
Dưới dàn nho trong hậu viện, Đường Hoan tựa vào trên ghế dựa hai người xem sổ sách, bên cạnh A Thọ đang ngủ say, lại bên cạnh, Tống Mạch nửa quỳ phe phẩy cây quạt cho hai người.
Hạ nhân xung quanh sớm bị Đường Hoan đuổi đi rồi.
Phe phẩy phe phẩy, thấy nữ nhân lâu như vậy cũng không có nhìn mình một cái, trong lòng Tống Mạch rất không phải tư vị gì, đổi thành tay trái phẩy quạt, tay phải lặng lẽ mò đến vuốt ve trên đùi nữ nhân.
Đường Hoan nhìn thấy, gập hai chân tránh hắn, khẽ đỏ mặt, thanh âm lại cực kỳ nghiêm túc: "Tống Mạch, đây là ban ngày."
Tống Mạch giam chặt một cái chân nhỏ của nàng: "Tối hôm qua nàng đồng ý để cho ta làm hộ vệ của nàng, sao buổi sáng lại thay đổi rồi?"
Đường Hoan dùng sổ sách che khuất mặt không cho hắn nhìn: "Cái này không giống sao? Ta và A Thọ gần như như hình với bóng, chàng che chở thằng bé không phải là che chở ta sao? Truyền ra ngoài cũng dễ nghe hơn. Nếu không chàng trưởng thành như vậy, người ngoài thấy ta nhiều hộ viện như vậy không chọn lại chọn chàng, sẽ nói ta như thế nào đây?"
"Nàng còn sợ bị người ngoài nói? Nàng cũng không biết bên ngoài là truyền về nàng như thế nào." Tống Mạch buông cây quạt, nắm chặt mắt cá chân nàng cởi một chiếc giày thêu đế mềm của nàng, rồi rút tất bằng lụa trắng ra, lộ ra bàn chân bó trắng nõn mềm mại kia. Trắng hồng trơn bóng nhẵn mịn, đáng yêu cực kỳ, hại hắn không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
Đường Hoan giãy hai cái không giãy ra được, vội vã nói: "Tống Mạch, buông, chàng đừng cả ngày chỉ nghĩ đến bắt nạt người!"
Tống Mạch gãi lòng bàn chân của nàng: "Là nàng bắt nạt ta trước." Buổi tối nói lời hay dụ dỗ hắn tha cho nàng, ban ngày lại trở mặt.
Đường Hoan ngứa đến lợi hại, vội dùng lời hay tiếng đẹp giải thích với hắn: "Người ngoài nói ta bị kẻ ăn mày chà đạp, ta không quan tâm, bởi vì ta biết mình là trong sạch. Nhưng là chàng, ta với chàng, trong lòng ta có thẹn. Tống Mạch, mau thả ta ra!"
Tống Mạch cũng biết như bây giờ là hợp lý nhất, nhưng hắn mất hứng chính là nàng tự chủ trương, cũng không thương lượng trước với hắn một chút.
Hắn tiếp tục gãi, rủ mắt xuống.