Đường Hoan thật sự sắp bị Tống Mạch bức điên rồi!
Nếu không phải vẫn biết phía dưới của hắn còn dùng được, nàng thật sự hoài nghi tên nam nhân này rốt cuộc có làm được nữa không!
Ban ngày hắn làm việc, nhìn đầu hắn đầy mồ hôi, nàng cũng không khơi dậy nổi hứng thú. Buổi tối, hắn lau khô sạch sẽ nằm xuống, nàng sử dụng tất cả các thủ đoạn trêu chọc hắn, lúc bắt đầu nam nhân này còn thành thành thật thật mặc nàng đùa giỡn, cuối cùng chắc là hết kiên nhẫn rồi, hắn kéo được dây thừng ở bên trên, treo đùi phải bị thương của nàng lên, sau đó trói hai tay nàng lại. Nhìn nam nhân ở trên đỉnh đầu nàng hô hấp dồn dập, Đường Hoan như mở cờ trong bụng, tưởng người này không những đã thông suốt mà còn muốn chơi tư thế đa dạng, nào ngờ hắn trói chặt nàng lại sau đó lại lạnh lùng nằm một bên, lạnh lùng cảnh cáo nàng, nói nếu trước khi cái chân bị thương của nàng còn chưa khôi phục mà dám không thành thật, ban ngày hắn cũng sẽ trói nàng như vậy.
Buổi tối hôm sau Đường Hoan không cam lòng tiếp tục khiêu chiến hắn, sau đó nàng thực sự bị hắn trói cả một ngày, nàng mắng hắn khiêu khích hắn, hắn nhét khăn vào miệng nàng rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.
Cứ như vậy, Đường Hoan không thể không thành thật, thậm chí nàng còn hiểu thêm được 1 đạo lí.
Làm một nữ hái hoa tặc, nhất định phải học võ công cho giỏi a, nếu không có gặp được nam nhân tốt cũng vô dụng, trời sinh sức lực đã không bằng người, có muốn cưỡng hiếp cũng không được…
Ngoan ngoãn dưỡng thương sáu bảy ngày, miệng vết thương trên đùi đã kết vảy, rốt cuộc Đường Hoan cũng có thể hành động tự nhiên.
Tống Mạch làm một cái lều gỗ ở sau viện, giống như loại lều người ta thường làm ở ruộng dưa hấu, ý của hắn là trước khi nhà mới làm xong, hai người cứ ngủ ở trong lều này, toàn bộ vật dụng bằng gỗ hắn đều để trong lều. Hắn dựng một bếp chảo giữa sân, mấy ngày nay đều là hắn nhóm lửa nấu cơm.
Nhìn tiểu viện vừa hỗn độn lại vừa chỉnh tề trước mặt, Đường Hoan không thể không thừa nhận, cuộc sống của Tống Mạch đúng là rất sôi động.
Lần trước nàng đốt cháy nhà, cũng bởi biết đây chỉ là một giấc mộng, hai người “ngủ” một lần là có thể tiến vào giấc mơ mới, cho nên nàng cũng chẳng cần lo lắng đến chuyện con cái hay cuộc sống sau này của hai người. Nhưng Tống Mạch thì không biết, hắn quá chân thật, dường như hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch cùng nàng sống một đời rồi.
Nàng đúng là một nữ nhân hư hỏng a…
Nhưng mà ai bảo Tống Mạch cứa cổ nàng chứ, lúc trước nếu hắn ngoan ngoãn để yên nàng hái một đêm thì làm gì có nhiều chuyện thế này?
Đường Hoan thoải mái ngồi trong lều nhìn nam nhân đầu gỗ phía trước. Hắn đang cởi trần đứng dưới tàng cây, chân trái duỗi thẳng, đùi phải khoanh lại, ngồi trên ghế gỗ dài, nắng sớm xuyên qua lá cây, vệt nắng loang lổ trên thắt lưng màu lúa mạch của hắn, phảng phất qua sườn mặt lạnh lùng của hắn.
Là hắn nhưng cũng không phải là hắn.
Đường Hoan hoang mang. Trước khi bước vào mộng nàng cũng không biết tính tình thực sự của Tống Mạch, trong mộngrõ ràng là hắn, liệu có phải đều mang cùng một khuôn mặt của Tống Mạch thì tính tình cũng sẽ giống nhau? Chẳng lẽ Tống Mạch võ công còn cao cường hơn cả sư phụ cũng thành thật đáng yêu như vậy ư?
Nằm mơ a, làm sao có thể chứ!
Đường Hoan xoay người, không nghĩ đến mấy cái này nữa, nàng âm thầm suy tính biện pháp mới.
Ăn sáng xong, Tống Mạch tiếp tục làm việc. Đường Hoan buông tấm màn bên trong lều xuống, trốn ở trong đó cắt vải. Hai ngày trước Tống Mạch xuống núi bán ba con thú rừng, lúc trở về còn nghiêm mặt đưa cho nàng mấy khúc vải màu sắc rực rỡ, nói là cho nàng may xiêm y. Đúng rồi, cái mũ ni cô hôm đó rơi hắn cũng nhặt về cho nàng luôn.
Đường Hoan thích chưng diện, nàng cũng muốn hưởng thụ vui sướng trên giường, càng muốn làm cho Tống Mạch toàn tâm toàn ý hưởng thụ cùng nàng. Nhưng nếu hắn đang ý chí sục sôi cởi xiêm y của nàng ra, lại đột nhiên nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn tên đùi nhất định sẽ rất mất hứng a!
Đường Hoan không cho phép loại tình huống đó xảy ra. Nàng cắt tấm vải đó thành một dải dây, quấn vào chân, cuối cùng thắt một cái nơ thật đẹp ở đầu gối. Kiểm tra cẩn thận chắc chắn rồi nàng mới mặc quần vào.
Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mặt trời cũng lên tới đỉnh đầu.
Tống Mạch gọi nàng ra ngoài ăn cơm.
Đường Hoan nhẹ nhàng nhảy xuống từ ván giường.
Tống Mạch đang đặt bàn xuống, nghe thấy tiếng động liền quay đầu mắng nàng: “Vết thương trên chân nàng còn chưa khỏi hẳn, đừng nhảy loạn.”
“Không việc gì, ta đâu có đau, ta tự có chừng mực mà.” Đường Hoan mỉm cười ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tống đại ca, đêm nay chàng có muốn ta không?”
Mỗi lần muốn quyến rũ hắn, nàng đều gọi hắn là Tống đại ca.
Tống Mạch đã thành thói quan, đưa cơm cho nàng xong cũng không thèm trả lời, buồn bực cúi đầu ăn cơm.
Mấy ngày nay không để nàng được như ý, hắn cũng đâu dễ chịu gì? Nếu không phải cố kỵ vết thương trên chân nàng, nàng quyến rũ hắn như vậy, hắn đã sớm xử tử nàng tại chỗ rồi. Dù sao bọn họ đều không còn người thân, không cần quá câu nệ mấy chuyện động phòng này, hơn nữa bây giờ hắn cũng chẳng có tiền lấy nàng, chờ nàng khỏe lại, hai người ngủ chung một chăn cũng coi như đã thành thân rồi.
Đường Hoan liếc nhìn hắn một cái, ngoan ngoãn ăn cơm, cơm nước xong lại về lều nằm ngủ.
Đang ngủ say đột nhiên bên trên truyền đến tiếng sấm vang rền, vừa tỉnh lại, mới phát hiện gió đã nổi lên thổi vào lều khiến bên trong vô cùng mát mẻ thoải mái.
Bên ngoài mây đen kéo đến, Tống Mạch ôm đồ đi, vừa lo liệu xong, hạt mưa đã tựa như sợi châu ngọc bị đứt ào ào rơi xuống, rơi lộp bộp bên trên mái lều.
Khi Tống Mạch chạy về đến lều, nước mưa vẫn nhỏ giọt từ trên mặt hắn rơi trên cổ hắn rồi chảy xuống phía dưới, quần áo hắn ướt đẫm.
Tâm tư Đường Hoan vòng vo một lát, nàng không đứng lên, chỉ quay đầu nói với hắn: “Mưa rất to, chắc sẽ không tạnh ngay được, không bằng chàng cứ ra ngoài tắm rửa, quay về lau khô rồi cùng ngủ trưa đi…” Nói xong nàng che mặt, há mồm ngáp một cái.
Quần áo Tống Mạch ẩm ướt, kiểu gì cũng phải thay, nghe nàng nói vậy, tuy biết nàng có tâm tư khác nhưng nghĩ lại, bất kể nàng có chủ ý hư hỏng gì, hắn không phối hợp, nàng làm sao có thể tiến tới thêm? Vì thế hắn lại nhấc chân bước vào trong mưa, trốn bên cạnh lều gỗ tắm rửa.
Đường Hoan tháo một cái khăn xuống, nàng ngồi trên một đầuván giường chờ hắn, tầm mắt chuyển động quanh căn lều.
Có tiếng bước chân truyền đến, Tống Mạch đã trở lại.
Đường Hoan cười trộm, ngốc nghếch thì cũng vẫn chỉ là ngốc nghếch mà thôi.
Tống Mạch rất xấu hổ.
Hắn quên mất một chuyện. Bình thường hắn dậy sớm, muốn thay quần áo chỉ cần trốn một chỗ rồi thay là được. Vừa rồi nhất thời xúc động chạy đi, căn bản không hề nghĩ đến việc thay quần áo khô, bây giờ trở lại, hắn làm sao thay đây? Trong lều không có ô, muốn ôm ra ngoài nhất định sẽ bị mưa ướt nhẹp, còn nếu thay ở bên trong, nàng lại tỉnh…
Tuy buổi tối lúc nào cũng bị nàng sờ trộm nhưng bây giờ vẫn là ban ngày ban mặt, hắn không thể nào thoải mái để trần trước mặt nàng được.
Vì thế hắn đứng ngoài lều do dự.
Đường Hoan cười hắn: “Vào đi, cũng không phải chưa thấy qua bao giờ, ta còn không ngại, chàng e lệ cái gì. Mau tiến vào đi, ở ngoài mưa lâu quá dễ sinh bệnh, nhà của chúng ta còn chưa dựng xong đâu, nếu chàng bị bệnh thì cũng đừng trông chờ ta sẽ làm thay!”
Lười chết nàng đi!
Tống Mạch xanh mặt bước vào, nhìn nàng ngồi xổm trên ván giường, tay cầm khăn cười khanh khách nhìn hắn: “Lại đây, ta lau cho chàng.”
Xấu hổ cùng tức giận đều biến mất, Tống Mạch bước tới, xoay người, quay lưng về phía nàng.
Đường Hoan ấn cổ hắn xuống: “Cúi đầu xuống, lau người chàng trước đã, sau đó mới lau tóc.”
Tống Mạch ngoan ngoãn cúi thấp đầu.
Tay nàng rất nóng, tì lên người hắn khiến hắn ngứa ngáy. Tống Mạch biết nàng cố ý, nàng cố ý lau thật chậm, nhưng động tác trên tay lại đúng là lau thật, hắn đành phải ngầm đồng ý cho nàng. Sau khi lau đằng sau xong, nàng dí sát vào lưng hắn, bàn tay với lên phía trước lau ngực cho hắn. Tống mạch cầm tay nàng, buồn bực nói: “Để ta tự lau đi.”
“Không, Tống Mạch, chàng đừng xem thường ta lười, thực ra trong lòng ta đang rất băn khoăn.
Chàng là nam nhân của ta, ta là nữ nhân của chàng, chàng chăm sóc ta nhiều như vậy, bây giờ để ta hầu hạ chàng một lần đi.” Đường Hoan ôm sát lưng hắn, dịu dàng đáp.
Tống Mạch không nói gì.
Đường Hoan đang định cởi quần hắn ra, lần này hắn kiên quyết không chịu, Đường Hoan đành phải quăng cái khăn lại cho hắn, buồn bực nằm về chỗ cũ, ở trong chăn uy hiếp hắn: “Vậy chàng thay quần xong thì nằm lên đi, phải để ta lau tóc cho chàng, nếu chàng không cho, ta dù có mưa cũng sẽ chạy trốn!”
Tống Mạch nhìn ổ chăn lùm lùm trên giường mà không nhịn được cười, hắn nhanh chóng lau khô, thay quần xong, liền tự giác đi tới, ghé đầu lại gần nàng, “Được rồi, lại đây lau tóc giúp ta.”
Đường Hoan ngồi dậy, đắp chăn che lại phần eo, chu miệng nói: “Chàng vẫn rất cao, tốt nhất cứ nằm sấp xuống đi, như vậy ta sẽ không phải vươn tay.”
Tống Mạch cho là tại nàng lười nên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chân dài thò vào bên trong, đầu gác lên cánh tay, mắt nhìn xuống dưới đất, chờ nàng tiến tới.
Đường Hoan yên lặng cởi áo ngoài ra, đứng dậy, lên trên thắt lưng hắn, từ từ ngồi xuống.
Thân mình Tống Mạch cứng đờ, hô hấp nhất thời rối loạn.
Phía trên hắn không mặc quần áo, phía dưới của nàng cũng không mặc gì.
“Nàng…”
“Ta thế nào?” Đường Hoan nằm sấp xuống, dán lên lưng hắn, tay trái cởi sợi dây buộc tóc của hắn, tay phải xoay cằm hắn lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn: “Đừng lo lắng, ta chỉ muốn giúp chàng lau tóc, còn quần áo, bởi vì vừa rồi ngủ nóng quá nên ta cởi ra, chàng đừng nghĩ nhiều, còn chưa tới buổi tối đâu, ta sẽ không làm loạn…A!”