9 Giấc Mộng Xuân Của Nữ Hái Hoa Tặc

chương 17-2: gian tình (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đó là nhà nhị thúc.

Cẩm Chi rất thích nhị thúc. Nàng còn nhớ hồi bé nhị thúc vẫn luôn chơi với nàng, nhị thúc rất khỏe, hai tay thúc ấy có thể nâng nàng lên thật cao. Nhị thúc còn có thể thổi sáo, bán mấy món dân dã được bao nhiêu tiền đều mua vải bông cho nàng, để làm váy cho nàng mặc. Tiếc rằng nãi nãi luôn không thích nhị thúc, bởi vì nhị thúc được gia gia nhặt ở ven đường khi ông quét dọn vào mùa đông. Hơn nữa nhị thúc không phải con ruột của nãi nãi, sau đó nãi nãi còn bảo nhị thúc có mệnh khắc thê, khắc chết liên tiếp bavị thê tử chưa qua cửa. Nhị thúc biết nãi nãi không thích mình, lúc gia gia còn sống, thúc không đành lòng khiến gia gia đau lòng, đến khi gia gia mất đi, thúc liền chuyển đến căn nhà lá, từ đó về sau chỉ một mình ở trong đó. Nãi nãi mất rồi, phụ thân khuyên nhị thúc chuyển về cùng ở nhưng dù phụ thân có nói thế nào nhị thúc cũng không trở lại, còn nói một mình ở một nhà, rất thoải mái.

Nghĩ rồi lại nghĩ, chẳng mấy chốc đã đi tới ngôi nhà lá của nhị thúc.

Cửa ngoài khóa rồi, nhị thúc không ở nhà.

Cẩm Chi mất mát trở về. Muộn như vậy rồi, phụ thân với nhịthúc còn đi đâu?

Lúc sắp ra đến đường cái, chợt nghe thấy bên cánh rừng truyền đến tiếng chó sủa, ngay sau đó còn có tiếng người hô to. Cẩm Chi không để ý, đang định rẽ vào nhà mình, chợt có một người hô to: “Chết rồi, Tống lão đầu bị ngã chết!”

Tống lão đầu?

Ai là Tống lão đầu?

Cẩm Chi ngơ ngác nghĩ, nước mắt đã chảy xuống, nàng cắn môi, lảo đảo chạy về phía nam.

Không đâu, phụ thân chỉ đi ra ruộng thăm lúa, ông nói sẽ nhanh chóng trở về, nhất định là những người đó nhận lầm người rồi…

~

“Cẩm Chi, Cẩm Chi, mau tỉnh lại, ôi, đứa nhỏ đáng thương…”

Khi Đường Hoan khôi phục tri giác trở lại, còn chưa kịp mở mắt nhìn gì đã bị âm thanh náo loạn xung quanh dọa cho ngất xỉu.

Nàng đau đầu xoa trán rồi chậm rãi mở to mắt.

Trên đỉnh đầu là khuôn mặt vàng vọt của một bà lão, bên trên nữa là nam nữ quần áo mộc mạc đứng thành vòng, tiếp tục ngước lên trên là màu xanh tươi tốt của lá cây, cuối cùng chính là màu xanh xám của bầu trời.

“Tỉnh, tỉnh, nha đầu kia rốt cuộc đã tỉnh rồi!” Có người la lớn.

“Cẩm Chi à, đừng sợ, con còn có nhị thúc, còn có thẩm nữa, con đừng sợ!” Bà lão ôm nàng vừa chảy nước mắt vừa nhẹ nhàng vỗ về nàng.

Nhị thúc? Thẩm?

Một lượng tin tức vô cùng lớn nhào vào trong đầu, Đường Hoan lại nhắm mắt một lần nữa.

ở giấc mộng này, nàng tên là Cẩm Chi, có tóc.

Sau đó, cha già của nàng, người coi nàng là bảo bối, là mụn cơm duy nhất của ông đã chết rồi. Nói đúng hơn là không cẩn thận đụng phải tảng đá, đầu rơi máu chảy.

Có giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống từ khóe mắt nàng.

Đường Hoan hoang mang sờ nó. Kì lạ, sau khi tiếp nhận trí nhớ, mặc dù cũng tiếc thương thay cho Cẩm Chi cũ nhưng nàng không muốn khóc a. Cẩm Chi là Cẩm Chi, chỉ là một ảo ảnh giả dối trong mộng của Tống Mạch, cũng giống như tiểu ni cô kia, các nàng tồn tại chỉ vì cho nàng một thân phận để nàng quyến rũ Tống Mạch, nhưng tại sao nàng lại vì những ảo ảnh đó chảy nước mắt?

Đúng rồi, Tống Mạch…còn là vị nhị thúc trên danh nghĩa kia của nàng ư?

Chắc cũng sắp 30 rồi?

Già rồi a!

Đường Hoan khiếp sợ mở to mắt, muốn đi gặp nhị thúc “tốt” của nàng. Tuy trong trí nhớ có tồn tại hình bóng nhị thúc nhưng nàng vẫn muốn nhìn tận mắt.

Thấy nàng mở to mắt nhìn xung quanh, Trương thẩm thẩm đau lòng trấn an nàng: “Cẩm Chi tìm nhị thúc của con à? Đùng nóng vội đừng nóng vội, đã sớm có người đi tìm cậu ấy rồi, sẽ lập tức đến a. Cẩm Chi à, con đừng dọa thẩm, con còn như vậy, cha con ở trên trời cũng không yên lòng!”

Nước mắt của bà rơi trên mặt Đường Hoan, Đường Hoan chợt bừng tỉnh. Đúng vậy, Cẩm Chi không phải là nàng, nhưng hiện giờ nàng lại là Cẩm Chi, cha ruột đã chết, nàng sao có thể không đau lòng? Giấc mộng lần này khác với lần trước, người canh rừng Tống Mạch không biết tiểu ni cô cho nên nàng có giả vờ nhu nhược trước mặt hắn hoặc làm mấy chuyện xấu sau lưng hắn cũng được nhưng lần này hai người lại là quan hệ thúc cháu, cùng nhau sinh hoạt mười năm, cho dù năm năm này

Tống Mạch chuyển ra ngoài, hai người bọn họ hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, nếu nàng đột nhiên thay đổi tính tình, nhất định Tống Mạch sẽ hoài nghi?

Nghĩ đến đây, Đường Hoan chợt gạt Trương thẩm ra, bổ nhào tới bên thi thể, vùi đầu khóc to.

Thực ra nàng nghĩ mình sẽ phải giả vờ khóc nhưng nào ngờ, vừa đến gần thi thể cha Tống, nước mắt nàng không khống chế được mà chảy ra, trong lòng có nỗi bi ai không thể tả nổi. Ngay cả hình ảnh

Tống Mạch trong đầu nàng cũng biến thành hình ảnh cha Tống, ông mỉm cười xoa đầu nàng, mỉm cười kể chuyện cổ tích cho nàng, từ nhỏ đến lớn, tựa như chính nàng trải qua vậy.

Đường Hoan buông tha cho bản năng giãy dụa phản kháng của mình, nếu thân thể này muốn khóc, vậy nàng sẽ khóc.

“Cha…”

“Đại ca!”

Giữa một rừng tiếng thở ngắn than dài, chợt có giọng nói hùng hậu của nam nhân từ xa xa truyền vào trong tai, Đường Hoan nghẹn ngào ngẩng đầu, chỉ thấy thôn dân tự động tách ra một khe hở, có một nam nhân mặc áo vải thô đang vội vàng chạy tới. Đến gần bên, hắn sững sờ bước chậm lại, sau đó chợt chạy nhanh tới, quỳ gối đối diện nàng, ánh mắt đau đớn kịch liệt nhìn khuôn mặt cha Tống.

Đường Hoan kinh ngạc nhìn Tống Mạch. Nam nhân trước mắt nàng đã gần 30, nhưng thoạt nhìn không hề già, so với người canh rừng, hắn đen hơn một chút, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn hơn một chút, càng khiến cho người ta có cảm giác trầm ổn nội liễm, như gió như núi.

Thật sự hắn một chút cũng không nhớ được sao?

Đường Hoan chậm rãi mở miệng gọi, “Nhị thúc?”

Tống Mạch thu lại bi ai trong mắt, khó khăn dời tầm mắt khỏi gương mặt đại ca, nhìn cháu gái hai mắt đẫm lệ nhìn mình, ánh mắt vừa bất lực lại đáng thương, hắn áp chế nỗi đau thương quá lớn trong lòng, nâng tay, lau đi nước mắt của nàng: “Cẩm Chi đừng sợ, còn có nhị thúc bên con…”

Đường Hoan cúi đầu khóc.

Nhị thúc, có thúc ở đây, ta một chút cũng không sợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio