Hoàng hôn như sương mù phủ xuống, những nơi ban ngày khiến cho người dừng chân dần hóa thành lớp lớp bóng đen.
Tống Mạch ôm chặt nữ nhân đang ngả vào hắn, không biết nên đi đâu về đâu, mấy lần muốn thả nàng xuống dưới, lại bị nàng khóc nói xin đừng.
Loại cảm giác này thật sự phức tạp. Ôm nàng, tự đáy lòng hắn vui mừng, ôm đệ muội, lại cảm thấy tội ác mười phần. Còn nàng? Ỷ lại vào thân thể hắn, hay là thân phận bây giờ của hắn? Nếu là vế sau, nàng vốn không đợi gặp nhị đệ, chỉ bởi vì thấy “hắn” muốn nữ nhân khác, nàng buồn đến mức ngay cả nhị đệ cũng có thể dựa vào sao?
Nàng càng không ngừng khóc, khóc một tiếng, trái tim hắn cũng đau theo một chút, đau đến không thể bận tâm tới những thứ khác.
Mờ mịt đi trong đêm tối, không dám dừng lại, giống như dỗ đứa nhỏ, chỉ mong nàng đừng khóc nữa.
Hô hấp trên đỉnh đầu càng ngày càng nặng, Đường Hoan cảm giác được cánh tay của nam nhân đang run rẩy. Lại không nói lời nào, hắn mệt mỏi ôm không chút cử động, nàng cũng không có lý do gì đi xuống.
Cọ cọ vào ngực hắn, Đường Hoan ngẩng đầu nhìn xung quanh. Chung quanh rất tối, chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, có lẽ là từ trong hồ rẽ nhánh chảy vào dòng suối nhỏ kia, uốn lượn cho đến dưới tường phía đông Tống gia. Bên bờ là bãi cỏ, trên bãi cỏ rải rác vài gốc cây già cao vút. Đường Hoan chỉ vào một gốc cây, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Nhị gia, chúng ta qua bên kia ngồi một lát đi, ta, ta muốn cùng ngài nói chuyện nghiêm túc.”
Tống Mạch dừng bước chân, đi về phía bên kia.
Hắn không dám nói lời nào. Giọng nói của hắn và nhị đệ đều giống nhau, cũng không cần lo lắng bị nàng nghe ra được, hắn chỉ là không muốn mở miệng, mở miệng rồi, là thừa nhận thân phận mình là nhị đệ. Mặc dù bây giờ hắn đã là đang lừa gạt nàng, nhưng hắn không muốn tiếp tục lừa. Như vậy, hắn không phát ra âm thanh, có phải nàng sẽ chầm chậm mới phát giác ra phải không?
Sau đó thì sao, khiến cho nàng càng hận nhị đệ sao?
Thôi, tùy cơ ứng biến đi, nghĩ lại đau đầu.
Hắn dừng dưới tàng cây, định thả nàng xuống.
“Không, Nhị gia ôm ta.” Đường Hoan vội ôm chặt thắt lưng hắn, chôn ở trước ngực hắn, làm nũng nói.
Tống Mạch cứng ngắc ngồi xếp bằng xuống. Nàng vậy mà lại làm nũng với nhị đệ, hắn nên làm cái gì bây giờ? Giải thích rõ ràng? Không được, nguỵ trang trước đó sẽ trở nên vô nghĩa. Hắn chỉ có thể tiếp tục giả trang.
Ngồi xuống rồi, Đường Hoan ngọ nguậy ở trên đùi hắn, tìm vị trí thoải mái nhất, sau đó một tay vòng quanh thắt lưng hắn, một tay dán ở ngực hắn, đầu tựa vào vai hắn, cúi đầu nói: “Nhị gia, nương ta trước khi chết, nói với ta quạ trong thiên hạ đều đen như nhau, nam nhân cũng là như thế đó, đều là kẻ bạc tình bạc nghĩa, gặp người nào yêu người nấy. Ta chưa từng thích ai, cho nên không hiểu. Ngày đó gặp ngài trước cửa nhà, ngài tuấn tú như thế, trong lòng ta liền có ngài, cho đến lúc trước xuất giá mới biết cách làm người của ngài. Lúc ấy ta cực kỳ khổ sở, khổ sở đến không muốn sống, là bị cha ta cầu mới gả đi, ai ngờ ngài lại…”
Tống Mạch nghe nàng nói đến việc này, không tiếp lời, chỉ yên lặng nghe nàng nói tiếp.
“Ta đã hoàn toàn chết tâm với ngài, nhưng ta vẫn không tin câu nói kia của nương ta, bởi vì đại ca, đại ca rất tốt với ta, không ép buộc ta cùng một chỗ với ngài, bằng lòng giúp ta khuyên ngài cải tà quy chính, vào lúc ngài ép buộc ta còn che chở ta. Nam nhân tốt như vậy, nữ tử nào không thương? Nhị gia, vừa rồi, chắc rằng ngài cũng đã nhận ra, ta, ta thích đại ca, không biết từ khi nào thì bắt đầu thích, chỉ cảm thấy chàng là hy vọng sống sót duy nhất của ta, ta biết làm như vậy thực có lỗi với ngài, nhưng ta thật sự không khống chế được…”
Trên mặt Tống Mạch nóng lên từng đợt.
Nàng vậy mà, chính miệng thừa nhận thích hắn!
Hắn nên làm gì bây giờ, lấy thân phận nhị đệ trách cứ nàng sao?
Bàn tay nhỏ bé của Đường Hoan đặt lên vị trí bên trái lồng ngực của nam nhân, vừa cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, vừa ai oán nói: “Nhưng mà đêm nay, chàng, chàng vậy mà làm cái chuyện này cùng nha hoàn trong viện của ta, còn sau khi hai người chúng ta phát hiện vẫn như cũ… Bây giờ ta tin, trên đời này quả nhiên không có một nam nhân tốt. Nếu không có nam nhân tốt, ta còn chờ mong cái gì? Gả cho ai mà không giống nhau? Nhị gia, nói như vậy có thể ngài không muốn nghe, nhưng Hải Đường chính là muốn nói với ngài lời trong lòng. Nhị gia, nếu ngài còn thích ta, chịu tha thứ cho ta, từ giờ trở đi, ta sẽ an phận hầu hạ ngài, làm thê tử của ngài. Nếu, nếu ngài không chịu tha thứ cho ta, vậy ngài hãy hưu ta đi, Hải Đường không có nửa câu oán hận.” Tay leo đến đầu vai nam nhân, đối diện lồng ngực hắn khóc òa.
Niềm vui mừng của Tống Mạch trong nháy mắt chìm xuống.
Nàng tin người nọ là hắn, nàng đau lòng khóc, nàng tuyệt vọng với hắn…
Nhị đệ, một chiêu này quả nhiên đủ độc ác.
Có nên nói cho nàng chân tướng không?
Là nên để cho nàng tiếp tục thích hắn, thích hắn – kẻ không nên thích này, hay là để cho nàng hết hy vọng, cam tâm sống cùng nhị đệ, một nhà hòa thuận?
Hắn căn bản không có lựa chọn.
“Nhị gia, sao ngài không nói lời nào? Rốt cuộc ngài nghĩ thế nào, nói cho ta biết được không?” Đường Hoan ngẩng đầu lên, khóc hỏi hắn.
Tống Mạch nhìn nàng, cho dù như thế nào cũng không nói nên lời.
Đường Hoan cầm tay hắn, đặt lên trên mặt mình, “Nhị gia, ngay cả ngài cũng không cần ta sao?”
Dưới tay một mảng ẩm ướt, Tống Mạch lòng đau như cắt, chợt ôm lấy người thật chặt, “Cần, cần nàng!” Làm sao buông bỏ được, không cần được đây?
Đường Hoan mừng rỡ quay lại ôm hắn: “Nhị gia, chàng đối với Hải Đường thật tốt.” Ôm một lát, nàng đẩy hắn ra, ngượng ngùng cúi đầu, lại đổi thành hai chân giang rộng ra ngồi đối diện với hắn, sau đó nhào vào trong lòng hắn, “Nhị gia, ta cảm thấy đêm nay chàng dường như đổi thành người khác. Hai ngày trước, chàng nhìn ta lúc nào cũng mê đắm, muốn động tay động chân, nhưng đêm nay, suốt dọc đường chàng bế ta, vẫn luôn rất thành thật. Nhị gia, ta thích chàng thành thật như vậy, về sau, về sau chàng cũng đối với ta dịu dàng như vậy nhé, đừng tìm những nữ nhân không đứng đắn kia nữa, có thể không?”
“Được.” Tống Mạch nhắm mắt lại, vô lực nói ra lời hứa hẹn thay nhị đệ, hai tay từ trên người nàng buông xuống.
“Nhị gia, sao chàng lại không ôm ta nữa?” Đường Hoan nghi hoặc hỏi, không đợi nam nhân trả lời, lập tức lại cười trộm, đầu ngón tay khẽ vuốt trên cổ hắn, “Nhị gia, ta là thích chàng thành thật, nhưng chàng cũng không cần thành thật đến mức ngay cả ôm ta cũng không dám, bây giờ chàng rất tốt với ta, ta, ta sẵn lòng cho chàng chạm vào rồi.” Nàng ngượng ngùng uốn éo, ưỡn ngực cọ sát lung tung vào hắn, cái mông lại càng như vô tình đốt lửa trên đùi hắn.
Cho dù tâm tình nặng nề, Tống Mạch vẫn không chịu khống chế cứng rắn lên.
“… Hải Đường, không còn sớm nữa, ta đưa nàng trở về nhé.” Hắn xấu hổ nói.
“Không cần.” Đường Hoan không chịu lắc đầu, bộ ngực lắc lư còn lợi hại hơn, “Ta thích như bây giờ, cảm giác đặc biệt tốt, giống như đang nằm mơ. Nhị gia, chàng cùng ta thêm một lát đi, trễ thêm chút nữa chúng ta mới trở về, có được không?”
Tống Mạch cố gắng duy trì hô hấp, “Bên này không khí quá ẩm ướt, vẫn nên trở về thôi, hôm khác ta lại ra đây cùng nàng.”
“Ta không sợ!” Đường Hoan một tay dán lên gò má hắn, “Được Nhị gia ôm như vậy, ta còn có chút nóng đây.” Âm cuối mềm nhẹ khiêu khích, vừa kiều vừa mỵ.
Tống Mạch tựa như bị đặt trong hai tầng băng hoả, trái tim bởi vì nàng đối với “nhị đệ” tốt mà dày vò, thân thể lại vì trêu chọc của nàng mà dần dần bùng lên. Hắn chịu không nổi, nắm lấy tay nàng không cho nàng lộn xộn, nàng lại giãy dụa trong lòng bàn tay to lớn đầy mồ hôi ẩm ướt của hắn, đầu ngón tay đụng tới chỗ nào chỗ đó liền châm lên một đốm lửa nhỏ, dần dần xuất hiện xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ. Tống Mạch chưa từng nghĩ tới hai tay nắm nhau đơn giản cũng có thể mang tới khoái cảm khó tả như thế, hắn nắm càng chặt, nàng tránh càng lẳng lơ, môi đỏ mọng đang thở khẽ ngay tại bờ vai hắn, có khí nóng dâng lên ở trên mặt hắn, sắp đốt thân thể hắn.
“Nhị gia, cảm giác kỳ lạ quá, ta, chàng mau buông ra ta…” Đường Hoan dán vào gò má hắn, nhẹ giọng xin tha.
Tống Mạch giật mình hoàn hồn, nhanh chóng buông ra như bị kim châm.
Ban đêm yên tĩnh, là tiếng thở dốc nặng nhọc quấn quanh của nam nữ.
“Hải Đường, chúng ta, trở về đi.” Tống Mạch lại cầu xin tha cho, nơi đó càng ngày càng cứng rắn, nàng ngồi như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện.
“Nhị gia không muốn bên ta sao?” Đường Hoan ngẩng đầu, ôm lấy cổ hắn nói, hỏi có chút tủi thân.
“Không phải…”
Tống Mạch muốn giải thích, chỉ có điều hắn mới vừa nói hai chữ, môi đã bị nữ nhân ngăn lại. Hắn cứng đờ, nàng lại đặc biệt nhiệt tình ngậm lấy môi hắn, cánh môi đầy đặn lướt dọc theo môi hắn, rời đi lại hạ xuống, mở ra ngậm lại, phát ra tiếng động mập mờ. Hắn có thể cảm giác nàng hơi nghiêng đầu, giống như lữ nhân nắng hạn lâu ngày gặp được mưa to, gặp được quả dại, trước tiên mút sạch nước bên ngoài, rồi chui vào bên trong, tham lam muốn hút sạch hắn.
Cái lưỡi trơn trượt của nàng xông vào, chuẩn xác đụng tới đầu lưỡi của hắn, mềm~. Cơn ngứa như lửa đột nhiên bùng lên, lại tựa như sao băng nhanh chóng truyền khắp toàn thân. Trong đầu trống rỗng, hắn khó nhịn đè lại gáy nàng, nghe theo bản năng nghênh đón, đoạt lại phần của mình, lại đuổi tới trong miệng nàng, đoạt lấy ngọt ngào thuộc về nàng.
Đường Hoan yêu chết cái tư vị này, vừa cùng hắn dây dưa, vừa cởi áo hắn. Hắn đắm chìm trong cái hôn ngươi tình ta nguyện này, không hề nhận ra, nàng khẩn cấp sờ vào, sờ lồng ngực rắn chắc của hắn, lại chuyển qua thắt lưng gầy của hắn, xuống chút nữa với vào trong quần, muốn cầm vật hùng tráng tốt đẹp kia.
Nhưng khi đầu ngón tay nàng vừa mới tiến vào, nam nhân đột ngột đẩy nàng ra, dùng đôi bàn tay to kia vững vàng kiềm chế bả vai nàng, không cho nàng tới gần.
Chết tiệt, đây đâu còn là nam nhân bình thường nữa!
Biết đêm nay chắc cũng chỉ đến đây thôi, Đường Hoan nhanh chóng đổ sai lầm lên trên người hắn, quay đầu, xấu hổ mắng hắn: “Nhị gia, chàng, mới nói chàng thành thật, chàng đã lại đối với ta như vậy …”
Tống Mạch thở gấp giống như vừa cùng người vật lộn xong, căn bản không nhớ rõ vừa rồi là bắt đầu như thế nào, “Là ta không tốt, là ta không tốt, Hải Đường, ta, ta đưa nàng về!” Hắn cũng không dám đợi tiếp nữa.
“Vâng.” Đường Hoan nhu thuận gật đầu, thử đứng dậy, vừa lảo đảo đứng lên một nửa, bất chợt ngã nhào về phía nam nhân, được hắn ôm trong lòng. Nàng ngượng ngùng chôn trong lòng hắn, “Nhị gia, ta, bị chàng làm cho không có sức lực rồi, chàng ôm ta trở về, được không?”
Tống Mạch do dự, ôm nàng, gặp phải nhị đệ thì làm sao bây giờ?
“Nhị gia…” Đường Hoan nắm vạt áo hắn nhỏ giọng làm nũng.
“Được, được rồi.” Tống Mạch vất vả đồng ý, chỉ một lần này, chỉ cần đưa nàng trở về, ngày mai, hắn cũng không cần giả bộ thành nhị đệ nữa.
Coi như là, lần thân mật cuối cùng.