Đường Hoan một mực suy nghĩ Tống Mạch sẽ tặng cho nàng lễ vật gì.
Nàng nghĩ đến đầu tiên là đèn lồng, bởi vì đèn lồng đó rất đẹp, bởi vì dưới giường hắn cất giấu bức hoạ trong giấc mộng kia.
Nhưng Đường Hoan rất nhanh đã phủ định suy đoán này.
Đồ đệ Tiểu Ngũ thích đèn lồng, kiếp này không nhất định, Tống Mạch hẳn là có thể nghĩ đến điều này. Hắn là người thông minh như vậy, nếu muốn tặng lễ vật, nhất định là đã tìm ra sở thích của nàng, bảo đảm hợp với tâm ý của nàng nhất.
Không phải đèn lồng, còn có thể là cái gì?
Nàng cẩn thận nghĩ lại những ngày ở chung cùng Tống Mạch gần đây, duy nhất làm cho nàng biểu hiện ra đặc biệt nhiệt tình, chính là hắn.
Hay là Tống Mạch muốn tặng chính mình cho nàng?
Đường Hoan tự giễu cười, tay vô thức ở trên người mèo trắng vuốt ve, vuốt vuốt đụng tới đuôi mèo... Hai tối này Tống Mạch cứ thích ép buộc nàng, Đường Hoan buồn bực bỏ đuôi mèo ra, dịch vào bên trong giường.
Hôm nay, hắn nên nói cho nàng biết nhỉ?
Nếu không phải là muốn đợi lễ vật của hắn, nàng đã xuống tay rồi.
Ngủ trưa một giấc, tỉnh lại trời đã tối rồi, rửa mặt, có nha hoàn bưng cơm chiều tiến vào, nói là thiếu gia căn dặn.
Đường Hoan ngồi xếp bằng ở trên sạp, chính mình ăn một miếng, bón cho mèo ăn một miếng. Tống Mạch không cùng nàng ăn cơm, còn có mèo cùng nàng.
"Meo meo..." Mèo trắng đột nhiên hướng ra cửa kêu một tiếng.
Đường Hoan bĩu môi, không thèm quay đầu nhìn.
Vẫn là nha hoàn đưa cơm vừa nãy ở bên ngoài thưa: "Tiểu Ngũ cô nương, Lục quản sự bảo nô tỳ truyền lời cho ngài, nói thiếu gia đang trò chuyện cùng phu nhân và lão thái thái, phải muộn một chút mới về."
"Biết rồi, ngươi vào thu dọn đi, ta ăn xong rồi." Đường Hoan buông đũa, ôm lấy mèo trắng ngồi vào phía trước cửa sổ, từng chút từng chút vuốt xuôi lông cho nó. Phía sau nha hoàn ra ra vào vào, chờ không còn có người quấy rầy nàng, Đường Hoan quay đầu nhìn thoáng qua.
Đây là phòng của Tống gia thiếu gia, theo lý thuyết không nhỏ, nhưng mỗi ngày chết dí ở trong này, Đường Hoan hận không thể đốt nó một trận.
Mấy giấc mộng trước, cũng không có giấc nào nghẹn khuất như giấc này, bởi vì thân phận của nàng là nha hoàn, Tống Mạch đối với nàng tốt hơn nữa, nàng cũng không dễ rời khỏi sân này.
Có gì khác bị vây ở trong lồng?
Trong lòng tức giận, lúc Tống Mạch trở về, nàng nằm ở trên sạp giả vờ ngủ.
Tống Mạch cũng không vạch trần nàng, ôm người đến trên giường buồng trong, tiếp theo từ trong tủ lấy ra mấy bộ quần áo. Đều là nam trang, có lớn có nhỏ. Nhìn nhìn nữ nhân bởi vì nằm nghiêng mà lộ ra dáng người yểu điệu, Tống Mạch cười trộm, gấp quần áo của nàng bỏ vào trong bọc quần áo trước, lại gấp của hắn.
Hắn ở bên cạnh lạch cà lạch cạch, Đường Hoan nhịn không được lật người, làm bộ như vừa mới tỉnh ngủ dụi dụi mắt. Đợi thấy rõ hắn đang làm cái gì, nàng mất hứng hỏi hắn: "Chàng muốn rời nhà?"
Tống Mạch buộc lại bao quần áo để vào trên bàn, trở về ôm lấy nàng hôn miệng: "Không phải ta, là chúng ta. Ta đã nói xong với phu nhân rồi, ngày mai bắt đầu đi ra ngoài du học. Tiểu Ngũ, qua mấy tháng, chỉ có nàng đi theo bên cạnh ta hầu hạ, sao nào, nàng có muốn theo ta không?"
Đường Hoan không thể tin ngửa đầu nhìn hắn: "Đây, đây chính là lễ vật chàng muốn tặng cho ta?"
"Phải, thích không?" Tống Mạch nắm tay nàng, hai mắt mỉm cười nhìn nàng.
"Sao chàng lại biết ta không thích ở lại Tống gia?" Đường Hoan dịu ngoan tựa vào trên người hắn, tò mò hỏi.
Tống Mạch khẽ cười, nhìn mèo trắng đang ngủ say trên giường nhỏ bên cạnh, hôn lỗ tai nàng: "Mèo thích ngủ là thiên tính, nàng cả ngày nằm lì ở trong phòng ngủ, nhất định là nhàm chán . Còn có, ngày đó dẫn nàng đi núi Tê Hà, nàng gần như cả một ngày đều là tươi cười, trở về nụ cười lập tức ít đi. Tiểu Ngũ, ta ở mấy thị trấn ngoại ô Kinh thành đều có cửa hàng, chờ sau khi chúng ta từ Giang Nam trở về, ta thu xếp cho nàng ở bên kia, muốn làm cái gì đều do chính nàng làm chủ. Sau thu ta sẽ bởi vì thi Hương bị trượt mà một lòng theo thương, đi qua tìm nàng, chúng ta lại đi xung quanh du sơn ngoạn thủy. Yên tâm, lão thái thái không sống được mấy năm đâu, chờ bà đi, sau khi ta ra hiếu lập tức cưới nàng vào cửa. Phu nhân từ trước đến giờ đều nghe ta, sẽ không khắt khe với nàng đâu."
Hai đời trước, mỗi lần hai người ở chung đều không có vượt quá một tháng, lần này, nếu qua vài năm mà nàng vẫn ở bên cạnh hắn như trước, hắn có thể tương đối an tâm rồi. Chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, nàng muốn cái gì, muốn sống như thế nào, hắn đều cố gắng hết sức như mong muốn của nàng.
"Tống Mạch, chàng đối với ta thật tốt."
Đường Hoan ôm lấy cổ nam nhân ngốc này, chủ động hôn môi hắn: "Lễ vật này, ta rất thích."
Nàng mặc dù không cần Tống Mạch thật lòng, nhưng có người đối xử với nàng như thế, nàng vui vẻ lại thỏa mãn. Hắn đối với nàng càng tốt, chứng minh nàng làm càng thành công.
Tống Mạch đè nàng lên trên giường, hôn nàng từ cổ áo vào bên trong: "Nếu thích, vậy nàng muốn cảm ơn ta như thế nào?"
"Tặng ta cho chàng, thế nào?" Đường Hoan ưỡn ngực ngửa đầu, chống bả vai hắn nói.
"Bây giờ còn không phải lúc, về phần tạ lễ, đêm nay nàng ngoan ngoãn nghe lời ta nhé?" Tống Mạch đẩy quần áo nàng ra, cách cái yếm cắn lên...
~
Nửa tháng sau, hai người đặt chân ở một khách sạn trong một thị trấn nhỏ.
"Tống Mạch, ta nghe chưởng quầy nói ở ngoại ô phía tây có vườn hoa Mẫu Đơn, chúng ta đi qua xem đi?"
Đường Hoan ôm mèo trắng, chờ Tống Mạch sắp xếp ổ cho nó xong, nàng vừa đặt mèo vào vừa hưng phấn mà nói. Vùng này tựa hồ lưu hành một thời trồng mẫu đơn, trong đất hoang trên đường đều có hoa mẫu đơn nở rộ, nếu là thành một vùng hoa mẫu đơn, không biết sẽ có bao nhiêu xinh đẹp.
Tống Mạch không tiếp nói, sờ sờ mèo trắng: "May mà Tiểu Ngũ nghe lời, bình thường chỉ ở trong phòng ngủ, nếu không chúng ta không có ở đây, nó đi lén ra ngoài chơi bị người ôm đi, xem nàng khóc như thế nào." Lúc rời khỏi Tống gia, hắn nói để lại mèo trắng ở nhà, Lục An sẽ chăm sóc tốt cho nó. Nàng lại nói cái gì cũng không chịu đáp ứng, nhất định đòi ôm mèo đi cùng.
Đường Hoan đương nhiên muốn dẫn theo mèo trắng. Nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ không bao giờ trở về Tống gia nữa, nàng luyến tiếc con mèo này, muốn ở chung thêm một đoạn thời gian cùng nó. Chuyển hướng đề tài, nàng kéo tay nam nhân đi ra ngoài: "Đi thôi đi thôi, đi ngắm hoa." Khó được nam nhân này dẫn nàng đi ra ngoài, nàng đương nhiên muốn chơi cho thoả thích.
Tống Mạch cười nhìn nàng, tùy ý nàng dắt, lúc ra khỏi cửa mới giãy ra, hai người sóng vai đi xuống lầu.
Hoa mẫu đơn quá đẹp, Đường Hoan không có ngắm đủ, ngày hôm sau lại lôi kéo Tống Mạch đi ngắm hoa.
Đáng tiếc thời tiết không đẹp, từ ngoại ô phía tây trở về, trời bỗng nhiên sầm xuống, trên đầu mây đen giăng đầy.
Bởi vì đoạn đường ngắn, hai người đi bộ tới đó, bốn phía trước mắt trống trải, nếu là chạy, khoảng cách đến cổng thành phía trước ước chừng lộ trình khoảng hai khắc đồng hồ. Tiếng sấm ù ù, Tống Mạch không sợ bị dính nước, lại sợ thân thể mảnh mai của Đường Hoan chịu khổ, bèn kéo người chạy thật nhanh về phía cổng thành.
Chạy chạy, hạt mưa to như hạt đậu nện xuống, mới đầu thưa thớt, chợt dày đặc ngay, dệt thành một mảng mưa bụi trắng xoá.
Cửa thành ngay ở trước mắt, rất nhiều người cũng liều mạng chạy băng băng về nơi đó, Tống Mạch cũng không có từ bỏ.
Thể lực của Đường Hoan rốt cuộc không bằng hắn, gấp gáp chạy một trận này, thở gấp gần như không thể hô hấp. Nàng không muốn chịu loại khổ này, dù sao cả người cũng ướt đẫm, bị ướt thêm một lát với bị ướt bớt đi một lát có cái gì khác nhau? Cơ mà Tống Mạch không đồng ý, cứng rắn lôi kéo nàng chạy, còn thiếu chút nữa khiêng người lên trên vai.
Mưa từ trán chảy xuống, sắp thấy không rõ con đường phía trước, Đường Hoan dùng sức giãy khỏi Tống Mạch, đứng ở trong mưa, xoay người bắt đầu cười ha hả.
Không đề cập tới võ công của Tống Mạch, chính là bản thân nàng, khinh công cũng là hạng nhất, nếu còn có công lực, sớm đã nhẹ nhàng lướt qua rồi, làm gì chật vật giống như bây giờ? Hắn và nàng bây giờ, làm sao còn chút xíu dáng vẻ người giang hồ?
Nàng thì còn tốt, biết những cái này là mộng, biết nàng vẫn là nàng. Còn Tống Mạch, Đường Hoan không biết Tống Mạch thực sự, nhưng nhất định không ngốc như trong mộng, dễ lừa như vậy, dễ dàng yêu thương nàng lại đối với nàng khăng khăng một mực toàn tâm toàn ý như vậy. Sau khi tỉnh mộng, nếu Tống Mạch có thể nhớ rõ, tuyệt đối sẽ không thừa nhận nam nhân trong mộng là hắn ý chứ?
Nghĩ đến nam nhân có thể sẽ có sắc mặt khó coi, Đường Hoan liền không ngừng cười được. Cho dù nàng biết, nếu Tống Mạch nhớ rõ, nàng nhất định không còn mạng mà cười hắn.
Tống Mạch kinh ngạc đứng ở bên cạnh nàng, không biết vì sao nàng lại cười.
"Tống Mạch, không phải là bị dính nước mưa thôi sao? Ta là một nữ nhân còn không sợ, chàng sợ cái gì? Vì tránh mưa mà chạy đến thở không ra hơi, ta khinh thường chàng!" Đường Hoan đứng thẳng thắt lưng, ngửa đầu nhìn hắn.
"Tiểu Ngũ, đừng làm loạn, như vậy sẽ ngã bệnh!" Tống Mạch vươn tay ra kéo nàng, muốn tiếp tục chạy về phía trước.
"Ta không sợ ngã bệnh!"
Tiếng mưa rơi quá lớn, Đường Hoan lớn tiếng hướng về phía hắn la to: "Tống Mạch, ta không sợ ngã bệnh, bởi vì cho dù bị bệnh, cũng có chàng ở bên cạnh chăm sóc ta! Có phải không?"
Trái tim Tống Mạch đập không chịu khống chế: "Tiểu Ngũ, nàng..."
Đường Hoan xoay người trước mặt lại, vịn đầu vai hắn nhảy lên, hai chân kẹp chặt vào thắt lưng hắn, ôm lấy cổ hắn thúc giục hắn: "Đi, Tống Mạch chàng cõng ta trở về." Chuyện sau này ai cũng không thể đoán trước, vậy nhân lúc bây giờ hắn đối tốt với nàng, vui vẻ hưởng thụ một hồi, cho dù như thế nào cũng không thể để mình chịu thiệt.
"Tiểu Ngũ, cổng thành bên kia đều là người, như vậy không tốt." Tống Mạch đỡ chân nàng, nhìn sang cổng thành bên kia, bối rối khuyên nàng.
"Ta mặc kệ, ta thích như thế nào thì như thế đó, quan tâm bọn họ làm cái gì?" Đường Hoan chơi xấu ở trên người hắn không chịu xuống.
Mưa càng lúc càng lớn, Tống Mạch không có cách nào, đành phải cõng nàng đi về phía trước.
Lúc tới gần cổng thành, hắn có thể cảm giác được, tất cả mọi người ở nơi đó tránh mưa đều đang nhìn bọn họ.
Bước chân của Tống Mạch không chịu khống chế mà chậm lại.
"Thấy không rõ đường không? Ta che mưa cho chàng." Đường Hoan nhìn nhìn đám dân chúng bình thường kia, hôn một cái lên mặt Tống Mạch, sau đó nâng tay phải lên che ở trên đỉnh lông mày hắn, không cho nước mưa chảy xuống làm không rõ tầm mắt hắn.
Cả người nàng đều dán vào hắn, nghiêng đầu ngả lên đầu vai hắn, che mưa cho hắn, còn mình lại ngốc nga ngốc nghếch ngửa đầu nhìn hắn cười, gương mặt trắng nõn đôi mắt sáng trong suốt. Trong lòng Tống Mạch mềm nhũn, nàng cũng dám trước mặt nhiều người như vậy hôn hắn, hắn còn băn khoăn cái gì?
Hắn chính là đối tốt với nàng, người khác có thể làm gì hắn?
Cõng người tiến lên, Tống Mạch mắt nhìn thẳng đi về phía trước, mặc dù ở trong mưa, bước chân lại trầm ổn có lực.
Vào cửa thành, trên đầu không còn mưa rồi.
Đường Hoan thu tay lại, không coi ai ra gì nói với hắn: "Tống Mạch, đừng có dừng ở đây, cõng ta trở về khách sạn."
"Được." Tống Mạch hoàn toàn đáp ứng.
Đường Hoan quay đầu, chống lại ánh mắt khiếp sợ hoặc hèn mọn hoặc hâm mộ của mọi người ở một bên. Nàng yên lặng nhìn lại bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người một cô bé khoảng bảy tám tuổi. Nàng nhịn không được nở nụ cười: "Tiểu cô nương, thấy chưa? Về sau ngươi cũng phải tìm một người nam nhân như vậy, nếu hắn đối tốt với ngươi đến mức dung túng tất cả của ngươi, ngươi gả cho hắn đi!"
Tiểu cô nương mờ mịt mà nhìn nàng.
Hạt mưa lại nện xuống, Đường Hoan ghé vào trên vai Tống Mạch, nhắm mắt lại cười.
Nàng biết, tiểu cô nương kia không gặp được, bởi vì dạng nam nhân này, chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng.
Tỉnh mộng, tất cả sẽ đều thay đổi.
Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người trong khách sạn, Tống Mạch cõng Đường Hoan lên lầu, mở cửa vào phòng.
Tống Mạch để nàng xuống, Đường Hoan đi đến trước tủ muốn cởi quần áo đã ướt sũng, nam nhân chợt từ phía sau lưng đẩy nàng lên cửa tủ, đôi môi nóng như lửa từ cổ nàng ấn đi xuống. Đường Hoan phát ra một tiếng rên rỉ.ngâm sung sướng, quay đầu sang một bên để cho hắn dễ dàng hôn, trở ta ôm lấy hắn. Tống Mạch thuận thế nâng cánh tay lên đưa đến phía trước nàng, linh hoạt cởi áo cho nàng. Áo ngoài rơi xuống, tiếp theo là áo lót, cuối cùng là quần. Hai tay hắn thò vào yếm, nắm ngực nàng vuốt ve, đôi môi từ đầu vai nàng chuyển qua dây yếm, cắn lên đó.
Cái yếm rơi rồi, nàng trơn bóng đứng ở giữa hắn và cánh tủ, hắn một ngụm một ngụm từ đầu vai nàng hôn đến giữa hai chân, quỳ gối ở dưới nàng, đỡ thắt lưng nàng để cho nàng quay mặt về phía trước. Đường Hoan sớm đã không còn sức lực, lúc trước là đứng sấp ở trên cửa tủ, bây giờ trở thành dựa vào bên trên. Nam nhân nắm mông nàng từng cái từng cái liên tục ăn nàng, không biết là nước mưa trên người, hay là cái gì, bị hắn ăn càng phát ra tiếng vang. Đường Hoan ấn đầu hắn, chỉ có cầu xin phần của hắn.
"Tống Mạch..."
Nàng nghe được tiếng nuốt xuống của hắn, lưỡi liếm qua từng tấc ở nơi đó, tham lam không để lại một giọt, sau đó hắn chậm rãi hôn đi lên, ở ngực nàng lưu luyến thêm một lát, rốt cục đi vào bên tai nàng. Hắn nắm mặt nàng hôn lên, mỗi một chỗ, cuối cùng dùng một nụ hôn sâu chấm dứt. Đường Hoan trợn mắt nhìn hắn, Tống Mạch ôm nàng, ánh mắt ôn nhu nhiệt tình: "Tiểu Ngũ, ta lau khô cho nàng rồi."
Hắn không có to gan như nàng, dám nói dám làm, nhưng trong cơ thể hắn cũng có nhiệt tình giống như vậy, hắn muốn cho nàng biết.
"Ừm, hiện tại đến lượt ta giúp chàng." Đường Hoan kéo lấy đai lưng hắn. Nàng mê luyến thân thể hắn, cũng muốn thương yêu hắn một lần như vậy.
"Không cần, trên người ta bẩn." Tống Mạch nắm lấy tay nàng.
Đường Hoan lắc đầu, trên tay tăng thêm sức, "Chàng cũng không chê ta, ta cũng không chê chàng."
Tống Mạch không chịu buông tay, ôm nàng rời khỏi cửa tủ, lục ra một cái áo choàng của mình, bọc lấy nàng, ôm người đến trên giường, ý vị thâm trường ở nàng bên tai nói: "Chờ, bây giờ ta xuống dưới gọi nước, tắm xong rồi, nàng có thể lau khô cho ta."
Đường Hoan thích * như vậy.
Tầm mắt từ khuôn mặt hắn chuyển qua dưới thân, cười nói: "Được, ta chờ chàng."
Tống Mạch miệng đắng lưỡi khô mà đi ra ngoài.