Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ lập tức trốn ở phía sau cửa, Mạc Hân Hy lấy ra cây bút mình dùng để phòng thân, còn Lục Khải Vũ trực tiếp nhặt lên cây côn gỗ ở dưới mặt đất.
Hai người định thừa dịp hạ gục đối phương trong lúc bọn họ mở cửa tiến vào.
Chẳng mấy chốc, cửa bị người ta mở ra.
Khi Mạc Hân Hy nhắm trúng thời gian chuẩn bị ra tay thì Sở Thần Dật đột nhiên hét lớn: “Dừng tay, là Lưu Dũng.”
Mạc Hân Hy nhanh chóng thu tay lại, thuốc mê ở đầu bút suýt tí nữa đã phun ra.
“Tổng giám đốc Lục? Anh thực sự ở đây?”
Nhìn thấy Lục Khải Vũ, Lưu Dũng có vẻ rất vui mừng.
Anh ta quay đầu chạy nhanh về phía cửa nhẹ giọng gọi: “Ê, tổng giám đốc Lục nhà các người ở đây nè”
Nghe thấy tiếng anh ta, chú Mãnh nhanh chóng chạy tới.
Khi nhóm người Mạc Hân Hy bị bắt, Lục Khải Vũ cố tình đánh mắt với chú Mãnh để ông ấy đừng hành động thiếu suy nghĩ, hãy giả vờ không quen biết bọn họ.
Tiếp theo, chú Mãnh nhân cơ hội lúc mọi người trong bữa tiệc không chú ý bèn lẻn ra ngoài.
Khi ông ấy đang tìm kiếm Lục Khải Vũ thì tình cờ gặp Lưu Dũng.
Tuy nhiên hai người họ khá thông minh, họ đã tìm thấy vài bộ đồ của người giúp việc và bảo vệ trong nhà kho bên cạnh.
Vì thế, họ đã thay đồng phục của nhân viên bảo vệ.
“Tổng giám đốc Lục, mọi người không sao, thật may quá!” Gặp được Lục Khải Vũ, chú Mãnh rất vui vẻ.
Mấy người họ thương lượng ngắn gọn, ngay sau đó, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy quyết định sẽ giúp Sở Thần Dật vạch trần âm mưu của Long Anh Vũ.
Người xấu nhất định phải bị trừng phạt xứng đáng.
Vậy nhưng nếu muốn ông cụ Mộ tin lời Sở Thần Dật, chịu ngồi xuống nghe bọn họ kể tỉ mỉ thì không thể xuất hiện trong bữa tiệc, như vậy chỉ tổ giống Mộ Dung Lãnh Hàng, làm hết thể diện của nhà họ Mộ và chọc giận ông cụ Mộ.
Cho nên, bọn họ bàn bạc chờ sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ tìm ông cụ Mộ phơi bày tất cả.
“Tôi đồng ý, bây giờ chúng ta phải rời khỏi chỗ này.
Nếu không đợi nhân viên bảo vệ quay lại, chúng ta muốn chạy cũng không kịp!” Mạc Hân Hy đưa ra đề nghị.
vời nhất mà ông trời đã tặng cho cô ta.
Vì trang viên nhà họ Mộ quá lớn, nhóm người Mạc Hân Hy giả làm người giúp việc trốn đông núp tây.
Nhiều lần họ suýt bị lộ, nhưng lúc nào cũng có người giúp việc khác đứng ra giải vây giúp họ.
Cuối cùng trời đã sập tối, màn đêm buông xuống.
Khi bọn họ đang giả bộ dọn dẹp hội trường thì nghe người giúp việc nói ông cụ Mộ đang ở trong phòng sách trên tầng hai.
Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy liếc nhìn nhau, họ cảm thấy đây là cơ hội vô cùng tốt.
Do Sở Thần Dật mang mặt nạ lại đi đứng bất tiện nên dễ khiến người khác nghi ngờ, họ bảo Sở Thần Dật và Vũ Lý trốn trong toilet dành cho người giúp việc bên ngoài hội trường..