Chuyện của Lục Khải Dã cũng quá máu chó đi, thế nhưng với tính cách của anh ta thì cũng bình thường.
Mất một lúc sau, Mạc Hân Hy mới thở dài một hơi: “Em đã gọi điện thoại cho mẹ của Cửu Nhạ chưa, có lẽ là cô ấy đã về nhà mẹ đẻ rồi”
Lục Khải Dã đau khổ gãi đầu: “Em đã gọi rồi, nhưng cô ấy không về nhà”
“Cô ấy ra ngoài lúc mấy giờ?”
“Khoảng giờ phút, gần giờ”
Mạc Hân Hy nhìn đồng hồ, lúc này đã gần giờ đêm rồi.
“Em chưa gọi điện thoại cho cô ấy sao? Một mình cô ấy ra ngoài muộn thế này, lại không về nhà thì có thể đi đâu chứ?” Nhìn trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, trong lòng của Mạc Hân Hy có chút lo lắng.
Thấy cô vừa hỏi vậy thì Lục Khải Dã ngơ ngác mất một lúc lâu mới nói: “Em gọi điện thoại nhưng cô ấy không nghe? Em…”
Nói xong, dường như anh ta nhận ra gì đó, liền đứng dậy khỏi ghế sô pha, ra ngoài cửa với vẻ thất tha thất thểu.
“Bây giờ em sẽ đi tìm Cửu Nhạ ngay!”
Lục Khải Vũ kéo anh ta lại, quát to với vẻ buồn bực: “Đã trễ thế nào rồi, em có biết cô ấy đi đâu không? Không biết chỗ nào thì em định đi đâu tìm đây?”
Lục Khải Vũ lườm cậu một cái: “Mấy em gái đã ngủ, sao các con vân chưa ngủ?”
Lục Vũ Lý chỉ Lục Khải Dã đang sụp đổ nói: “Chú hai gào khóc thảm thiết thì sao bọn con có thể ngủ được? May mà tứ bảo và Đào nhỏ đi rồi, nếu không để tứ bảo nghe được chuyện chú hai làm ra chuyện có lỗi với chị họ của nó, thì không biết sẽ buồn đến mức nào đây!”
Lục Tấn Khang lắc đầu, nhìn chú hai của mình: “Haiz, chú hai làm người không khéo léo, biết đối phương là người của Ngô Chính Quang, nên mới dám tin tưởng.
Bị hại cũng là do tự tìm”
Lục Khải Vũ trừng mắt: “Tất cả im miệng cho ba, về phòng ngủ.
Còn nhỏ tuổi, thì bớt lo chuyện của người khác đi”
Nhưng, đối mặt với vẻ mặt uy nghiêm của anh, bọn nhóc không sợ một chút nào.
Lục Minh Húc nháy mắt hỏi anh: “Bố, bố xác định không cần con giúp bố điều tra tung tích của dì hai ạ?”
Lục Khải Dã đang co quắp ngồi dưới đất đột nhiên nhớ tới, Đại Bảo.
Lục Minh Húc là một hacker giỏi, anh ta lập tức bò dậy từ dưới đất, xông tới, kéo tay nhỏ của Lục Minh Húc lại.
“Đại Bảo, nhanh, nhanh giúp chú hai điều tra tung tích của dì hai con đi”
Lục Minh Húc đắc ý liếc mắt nhìn bố mình, sau đó nói với Lục Khải Dã: “Được rồi, chú hai, đi, lên phòng cháu, phòng cháu có máy tính”
Nhưng Lục Khải Vũ lại mặt lạnh ngăn cản họ: “Đừng ầm ï đến mấy người Vũ Tuệ, điều tra ở dưới lầu, bố đi lấy máy tính”
Rất nhanh, khi xem camera chung cư của Lục Khải Dã, họ phát hiện sau khi Lưu Cửu Nhạ khóc lóc chạy ra khỏi chung cư, chưa đi được bao xa cô ấy đã gặp phải Dương Hải Khang, Dương Hải Khang trốn phía sau Lưu Cửu Nhạ, luôn theo dõi c‹ lâu ngõ tối tăm, sau đó, thừa dịp xung quanh vắng lặng, anh ta đánh ngất Lưu Củu Nhạ kéo cô ấy vào trong hẻm.
“Dương Hải Khang?” Lục Khải Dã kinh ngạc một lát rồi tỉnh táo lại.
Camera giám sát hiện lên, thời gian Lưu Cửu Nhạ bị Dương Hải Khang theo dõi rồi đánh ngất là mười rưỡi, đã qua nữa giờ.
“Tôi muốn đi cứu Cửu Nhạ”” Lục Khải Dã liều mạng vọt ra ngoài.
Sao anh ta lại hồ đồ như thế, khi cô ấy đưa đơn ly hôn rồi khóc lóc chạy đi, anh ta chạy ra ngoài chung cư nhưng không tìm được, anh ta lại không cẩn thận đi tìm.
Nếu như lúc đó anh ta đi về phía trước một đoạn đường, là có thể nhìn thấy Cửu Nhạ đang khóc ở ven đường..