Sau khi dứt lời, Mạc Hân Hy liền nghĩ tới một chuyệt định xử lý chuyện của Văn Vũ thế nào?”
Bên phía Lý Toàn điều tra ra được, sở dĩ Mộ Dung Lãnh Nhu biết rõ Phó Sâm chính là người đã mua % cổ phần trong tay nhà họ NCô.
Vì cô ta mua chuộc bạn gái của Văn Vũ, cô ấy nghe lén cuộc nói chuyện điện thoại giữa Văn Vũ và Lục Khải Vũ.
Nhớ tới Văn Vũ, Lục Khải Vũ cảm thấy hơi nhức đầu.
‘Đúng rồi, anh Văn Vũ đi theo anh suốt bảy tám năm, làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm, năng lực rất giỏi và rất trung thành.
Anh nghe nói anh ta và cô gái kia yêu nhau ba năm, thời gian trước hai bên gia đình đã gặp mặt, bắt đầu bàn về chuyện kết hôn Nếu như Văn Vũ biết được cô gái kia vì một chiếc túi LV phiên bản giới hạn mà phản bội anh ta, chắc anh ta sẽ rất đau khổ.
“Chờ tìm được Hàn Tá, anh sẽ tìm cơ hội nói cho cậu ta biết, dù sao.
đây cũng là người bầu bạn suốt đời của cậu ta.
Cậu ta có quyền biết hành vi của cô gái đó” Lục Khải Vũ không có do dự nữa, anh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Lúc cần dứt khoát mà không dứt khoát sẽ để lại hậu quả về sau, cưới cô gái như thế này về làm vợ cũng chưa chắc sau này đã có được hạnh phúc.
Anh làm ông chủ cũng coi như là đang giúp đỡ cậu ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, giám đốc công ty chi nhánh tập đoàn Lục thị ở Vân Thành đã gửi tới bức ảnh chồng của Mai Thúy.
Mặc dù làn da của người đàn ông trong bức ảnh hơi ngăm đen, thô ráp, nhưng thông qua ảnh chụp của Hàn Tá lúc trước, chỉ nhìn lân đầu tiên là có thể nhận ra người đàn ông này chính là Hàn Tá.
Mạc Hân Hy lập tức lấy điện thoại ra thông báo cho người của tập đoàn Long Thành ở Vân Thàn| ập tức hành động, tôi muốn gặp người đàn ông này trước sáu giờ chiều nay”
Sau khi nói xong, cô gửi địa chỉ và tấm ảnh của Hàn Tá tới chỗ người ở bên phía Vân Thành.
Chân Thành và tập đoàn Long Uy đều kinh doanh dịch vụ bảo vệ, phần lớn nhân viên trong công ty đều là quân nhân xuất ngũ, có một số là lưu manh làm lại cuộc đời.
Bởi vậy bên phía Vân Thành làm việc rất nhanh, chưa đến sáu giờ chiều đã thuê một chiếc trực thăng đưa Hàn Tá tới Hà Thành.
Mạc Hân Hy trực tiếp sắp xếp người ở dưới tầng hầm tập đoàn Long Thành, sau đó thông báo cho Mộ Dung Lãnh Nam.
Mấy người bọn họ vội vàng chạy qua gặp Hàn Tá, người một mực trốn suốt ba năm qua.
Theo lời kể của giám đốc chi nhánh, Hàn Tá ở cái thôn nhỏ kia trải qua cuộc sống cực kỳ sôi nổi, xây một căn nhà hai tầng, trồng vài giàn nho, vả lại tháng nào em trai anh ta cũng gửi tiên cho anh ta, anh ta đã có một đứa con gái một tuổi rồi.
Vì Mai Thúy là phụ nữ nông thôn, trình độ học vấn không cao, do đó mỗi ngày đều chăm sóc anh ta như một ông lớn.
Họ cũng làm người thân bên nhà mẹ đẻ Mai Thúy mới lừa anh ra ngoài, đánh bất tỉnh rồi đưa tới Hà Thành.
Trong tầng hầm tập đoàn Long Thành, dưới ánh đèn huỳnh quang không mấy sáng sủa, khi Hàn Tá nhìn thấy Mộ Dung Lãnh Nam, sắc mặt anh ta lập tức trở nên tái nhợt: “Anh, anh, sao các anh tìm được tôi?”
Mộ Dung Lãnh Nam cười khẩy: “Anh cho rằng anh thay tên của em trai mình trốn trong thôn núi hẻo lánh thì chúng tôi thực sự không tìm được anh sao?”
“Chỉ có điều, Hàn Tá à, tôi quả thực không ngờ một nhạc sĩ từng nổi tiếng ở Châu Âu lại bằng lòng trốn ở thôn núi làm một người nông dân bình thường.”
Tay chân của Hàn Tá đều bị trói, nhưng anh ta vẫn ngẩng đầu lên: “Nông dân thì sao? Làm nông dân còn sạch sẽ, đơn giản hơn dòng họ giàu có của các người.”
Mộ Dung Lãnh Nam không muốn tiếp tục nói nhảm với anh ta: “Rốt cuộc chị của tôi đã chết như thế nào?”
Nhắc tới Mộ Dung Lãnh Nguyệt, Hàn Tá hơi sửng sốt một lát, tuy nhiên anh ta trả lời rất nhanh: “Chẳng phải cảnh sát đã đưa ra kết luận rồi sao? Là tự sát”.