Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước đây, căn nhà này chỉ có anh ta và mẹ của anh ta hai người mà thôi, rất hoang vắng và không hề có sức sống.
Hàng ngày mẹ của anh ta đếu ngồi ở trước cửa, gương mặt ngưỡng mộ những đứa trẻ của nhà người khác.
Sau đó lại khóc nói bà ấy liên lụy đến mình.
Sự xuất hiện của Vương Kỳ và Niệm Đơn đem đến cho căn nhà vốn lạnh lẽo này một sức sống hoàn toàn mới.
Niệm Đơn mới sáu tuổi nên rất đáng yêu, hoạt bát, đẹp như tượng ngọc, lúc vừa mới đến nông thôn thì như một đứa bé tò mò, nhìn thấy tất cả mọi thứ, cây cỏ đều cảm thấy rất mới mẻ.
Thoáng chốc đã khiến cho trái tim của hai mẹ con bọn họ đã tan chảy ra.
Bọn họ thật sự là đã coi hai mẹ con Vương Kỳ thành người nhà của bọn họ rồi.
Mẹ La sợ Niệm Đơn bị lạnh vào mùa đông, sớm đã tự mình may cho cô bé áo bông, quần bông rất đẹp.
Hai mẹ con họ dốc hết tất cả có thể để hy vọng Niệm Đơn và Vương Kỳ có thể thoải mái và vui vẻ ở trong cái nhà này.
Anh ta biết là cái ngày đó thế nào cũng sẽ đến, Vương Kỳ và Niệm Đơn rốt cuộc rồi sẽ rời đi, chỉ là, không hề ngờ tới là, cái ngày đó lại đến nhanh như thế này.
Trong lòng của La Đức Tín lúc này rất đau khổ.
Anh ta thật sự không nỡ để Niệm Đơn rời đi, càng không muốn Vương Kỳ rời đi.
Tuy rằng gần hai tháng nay, anh ta luôn cố gắng giữ khoảng cách với Vương Kỳ.
Nhưng mà thật ra đã sớm đã quen với việc có cô ấy ở bên cạnh.
Anh ta đã quen với việc mỗi lần về đến nhà là nhìn thấy cô ấy ở trong sân quét nhà, dọn dẹp, hoặc là nhặt rau.
Anh ta biết rõ là bản thân không xứng đôi với cô ấy, cũng biết là sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ rời đi.
Nhưng mà trái tim của anh ta trong gần hai tháng ở cùng nhau ấy thì lại không thể khống chế được mà đắm chìm trong tình cảm rồi.
Nhìn thấy gương mặt sững sờ như đang sợ hãi và đứng bất động ra đó của La Đức Tín, quản gia Vương liền chủ động đi đến trước, vô cùng cảm kích nắm lấy tay anh ta.
“Anh chính là La Đức Tín có đúng không! Tôi nghe nói là anh đã cứu.
con gái của tôi, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn anh!”
La Đức Tín lúc này mới tỉnh táo lại, hoảng loạn nói: “Không, không cần nói cảm ơn, đấy, đấy là việc mà tôi nên làm”
xa chú La.
Nơi đây chính là nhà của Niệm Đơn.
Cháu không đi đâu cả!”
Trong lòng trẻ thơ của Vương Niệm Đơn thì La Đức Tín là người đối xử với cô bé tốt nhất trên đời.
Khi mới đến, cô bé còn hơi rụt rè.
Chú La dẫn cô bé đi lên núi hái trái cây, học leo cây.
Còn đi ra bờ sông Bạch Mã câu cá, bắt tôm.
Nhặt đủ loại lá cây ở trại.
Cùng nhau vẽ tranh, chú đưa cô bé đi học, nghe cô bé kể những chuyện xảy ra ở nhà trẻ.
Mỗi lần cô bé nhìn thấy món gì ở trên thị trấn, dù đắt đến mấy thì chú cũng không hề do dự mà mua cho cô bé.
Còn bà nội La nữa, bà cực kì tốt.
Cắt giấy đủ màu thành nhiều loài động vật nhỏ cho cô bé.
Còn làm quần áo xinh đẹp, mềm mại nữa.
Cô bé cảm thấy hai tháng sống ở nhà chú La là khoảng gian thời cực kì vui vẻ.
Bên trong cái đầu nhỏ của mình, cô bé hi vọng chú La chính là bố và một nhà bọn họ có thể vĩnh viễn sống bên nhau.
Niệm Đơn khóc khiến mẹ con La Đức Tín đau khổ khôn xiết.
La Đức Tín ngồi xổm xuống, lấy khăn tay lau nước mắt giúp Vương Niệm Đơn, dịu dàng an ủi: “Niệm Đơn ngoan, nghe lời nào.
Ông ngoại tới đón con rồi, ông ấy sẽ dẫn mẹ con đến bệnh viện tốt hơn để khám bệnh.
Nói như vậy thì chẳng bao lâu nữa mẹ con sẽ khỏe hơn.
Không phải con luôn hi vọng mẹ mau chóng tốt lên sao?”.