Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khúc Lăng Cường nhìn thấy cô không nói chuyện thì trực tiếp nắm lấy tay cô: “Ánh Tuyết, hãy cho anh một cơ hội có được hay không?”
Những hình ảnh trong quá khứ từng chút từng chút hiện lên trong đầu Hoàng Ánh Tuyết, cô nhớ tới sự tuyệt vọng và nản lòng thoái chí khi bị Khúc Lăng Cường cực tuyệt vào mùa thi năm đó.
Sau đó, dùng sức thoát khỏi tay anh, tay lại khoác vào tay của chủ nhiệm Vương: “Xin lỗi nhé, anh đã đến chậm một bước rồi, giới thiệu một chút, đây chính là bạn trai tôi.”
Chủ nhiệm Vương có chút bất ngờ nhìn cô một cái, anh ta muốn nói điều gì đó, nhưng lời đến bên khóe miệng thì lại nuốt trở vào.
Sự nồng nhiệt trong mắt Khúc Lăng Cường trong phút chốc liền hóa thành bi thương vô tận, anh nhìn Hoàng Ánh Tuyết, tựa hồ đã sớm đoán được kết quả sẽ là như vậy, đắng chát cười: “Được, Ánh Tuyết, anh chúc em hạnh phúc!”
Sau đó, anh ta đứng dậy, lại sâu kín nhìn Hoàng Ánh Tuyết một cái rồi sau đó bước đi không quay đầu lại.
Những người vây xem thổn thức một hồi.
Bốn cậu nhóc vừa nhìn thấy tình hình như vậy thì lập tức đuổi theo.
Khúc Lăng Cường không lái xe, trực tiếp dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, bóng dáng quạnh hiu cô liêu.
“Chú ơi, chú ơi” Lục Vũ Tuấn đau lòng chạy tới kéo tay Khúc Lăng Cường lại.
Ba đứa nhóc Lục Tấn Khang cũng mau chóng đuổi tới.
Trong lúc không ai chú ý tới, một chiếc xe màu đen đỗ tại cổng rạp chiếu phim Oscar đột nhiên nổ máy, tăng tốc nhanh chóng muốn đụng vào mấy đứa nhóc Lục Tấn Khang.
Bên trong xe con, Thạch Thiên Bằng mặt lộ vẻ dữ tợn: “Lục Khải Vũ, mày hủy hoại em gái tao, hại cô ba bị bắt, tao muốn đâm chết đứa con trai mà mày yêu thích nhất để báo thù cho hai người họ.
Ha ha, Lục Khải Vũ, mày liền đợi đến người đầu bạc tiễn người đầu xanh đi!”
Lúc này, xe của Lục Khải Vũ đã đến gần rạp chiếu phim Oscar, xuyên qua đèn xanh đèn đỏ, xa xa, anh liên nhìn thấy Khúc Lăng Cường còn có các con của anh đang ở lối đi bộ đối diện.
Trong lòng của anh nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Khúc Lăng Cường, để anh ta dắt mấy đứa con đứng ở đó chờ anh.
Điện thoại vừa mới kết nối, anh đã thấy một chiếc xe con từ phía đối diện chạy hết tốc lực vọt tới chỗ Khúc Lăng Cường.
Trái tim Lục Khải Vũ nhảy tới cổ họng: “Chú Mãnh, nhanh lên, đụng tới.
Ngăn cản chiếc xe con kia”
Đầu bên kia điện thoại, Khúc Lăng Cường sửng sốt một chút, Tổng giám đốc Lục có ý gì vậy?
Thế là, theo bản năng anh quay đầu lại, chiếc kia màu đen xe con đã gần ngay trước mắt, anh ta liều mạng một lúc ôm cả bốn đứa bé lăn vòng trên mặt đất, dùng thân thể mình che bốn đứa bé lại.
Xe của Lục Khải Vũ cùng Thạch Thiên bằng vừa vặn đi ngược chiều, ông MÃnh muốn dùng xe của bọn họ ngăn cản sự cố thảm thiết này xảy ra thì nhất định phải đâm gãy lan can chắn ở giữa, bởi vậy có chút không kịp thời gian.
Lăng Cường bảo vệ bên dưới cho nên bọn nhỏ chỉ là ngã xuống đất và bị trầy da mà thôi.
Lục Khải Vũ lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi thật dài.
Đối mặt với bốn tên nhóc, trong nháy mắt, cơn giận giữ của anh lại ùa đến, đánh vào cái mông nhỏ của mỗi đứa một bạt tay.
“Tại sao mấy đứa con lại không làm cho n ¡ ta bớt lo được tí nào vậy hả! Con có biết là xém chút nữa đã hù chế ồi hay không!” Sau khi đánh xong, hốc mắt của anh có chút đỏ lên..