Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng Lục Khải Vũ lại nổi lên: “Mấy thằng nhóc kia đó đâu rí “Sau khi về, em đã bắt bọn chúng đến phòng sách hối lỗi rồi”
“Được, đi!”
Lục Khải Vũ lạnh lùng sải bước về phía phòng sách.
Bầu không khí của cả nhà họ Lục cũng trở nên nghiêm túc, căng thẳng theo bước chân của anh.
Nghe thấy tiếng bước chân, bọn nhỏ đang thì thào bàn luận kế sách ở phòng sách lập tức đứng dậy.
Sau khi Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy đi vào thì lập tức khóa cửa phòng sách lại.
Ánh mắt nghiêm nghị của Lục Khải Vũ quét về phía đám Lục Vũ Lý, cuối cùng dừng lại trên người Lục Tấn Khang.
Sau đó anh lạnh lùng nói: “Ngũ Bảo, con nói xem, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, con có phải đứa nhỏ không biết điều thế này đâu?”
Lục Tấn Khang bị gọi đến liền ngẩng đầu lên nhìn bố, sau đó lại cúi đầu: “Bố, con xin lỗi.
Lần này là do con suy nghĩ không chu đáo.
Có thể là do con quá buồn chán, nghe anh hai đề nghị trò chơi khiêu chiến, lòng hiếu kỳ và cả tinh thần mạo hiểm của con bị kích động.
Bố muốn trừng phạt bọn con thế nào, con đều không oán trách”
“Khiêu chiến?” Anh tràn đầy nghỉ hoặc nhìn về phía Lục Vũ Lý.
Lục Vũ Lý hấp tấp trả lời: “Bố, là thế này, dạo gần đây con chơi game phá cửa.
Lúc tan học nhìn thấy bố và mẹ cử rất nhiều vệ sĩ đi nên đột nhiên muốn khiêu chiến game phá cửa phiên bản người thật.
Con xin lỗi, là lỗi của con.
Con không nên ôm tâm lý sẽ gặp may mắn để kéo các em cùng trốn ra ngoài, suýt thì gây họa lớn! Bố, bố muốn đánh thì đánh một mình con đi!”
Lục Vũ Lý ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ gánh vác của một người anh.
Lục Vũ Tuấn không nhịn được liền giải thích: “Bố, chuyện này không thể trách anh hai hoàn toàn được, là hôm nay cậu con muốn đi tìm cô giáo Lâm để tỏ tình, là con sợ cậu ấy bị từ chối xong sẽ đau lòng, muốn ở bên cạnh cậu ấy.
Không cần biết chuyện của anh hai.
Bố muốn đánh thì đánh con đi!”
Lục Vũ Bách bĩu môi: “Các anh làm gì vậy? Chúng ta cùng nhau gây họa.
Muốn đánh muốn phạt thì chúng ta cùng nhau gánh vác, thế mới là anh em tốt.
Ai muốn các anh nhận lỗi một mình chứ! Làm như bọn em sợ bị đánh “Lục Vũ Bách, con nói gì?” Lục Khải Vũ, người luôn cho rằng dạy con phải tránh sử dụng vũ lực, tức đến nghiến răng nghiến lợi, quay đầu tìm thứ gì đó trong phòng làm việc.
Mạc Hân Hy yên lặng đưa cho anh một cái chổi lông gà.
Anh ngẩn ra một lúc, sau đó cầm lấy.
Mấy tên nhóc kia vừa nhìn, khóe miệng đã không nhịn được giật giật.
Mẹ còn ác hơn cả bố! Ngay cả vũ khí để đánh bọn chúng cũng đều chuẩn bị xong rồi.
Lục Khải Vũ cầm lấy chổi lông gà, vung tay hướng chổi đánh về phía Lục Vũ Bách, Lục Vũ Bách cản răng nhắm nghiền hai mắt.
Đánh thì đánh đi, dù sao từ nhỏ đến giờ cậu cũng bị ăn đòn không ít!
Nhưng tay Lục Khải Vũ chỉ còn cách cm chợt dừng lại, cuối cùng vân không nỡ xuống tay.
Lục Vũ Bách đợi một lúc không cảm thấy đau, liền nghi hoặc mở mắt ra.
Sao lại không đánh nữa rồi? Không nỡ phải không, cậu biết bố không nỡ đánh mà, dù sao cũng là con trai ruột.
Mạc Hân Hy nhìn Lục Khải Vũ một cái, liền cầm lấy chổi lông gà trong tay anh.
“Mấy đứa biết bên ngoài nguy hiểm còn muốn trốn ra, suýt chút nữa gây họa lớn, không thể tránh được trận đòn hôm nay.
Mỗi đứa mười cái, nói đi, muốn đánh vào tay hay đánh vào mông?”
Mạc Hân Hy thường ngày đã không có dáng vẻ mẹ hiền, lúc nổi cơn thịnh nộ khắp người đều là khí thế của chủ nhân tập đoàn Long Thành.
Đây là lần đầu tiên mấy tên nhóc kia nhìn thấy mẹ nổi cơn thịnh nộ thế này! Không nhịn được nuốt nước bọt..