Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy nhiên, tôi đã không cho phép bạn sử dụng một cái gì đó tối, bẩn thỉu trên chân của tôi! Trong lòng Lục Minh Húc lúc này sắp nôn chết.
Hôm nay hắn sao lại xui xẻo như vậy, đầu tiên là từ trên cao ngã xuống, sau đó bị trùng cắn, cuối cùng còn gặp được cô bé như yêu tinh!
Cô bé nhìn cậu như vậy không biết tốt xấu, nhìn chằm chằm vào cậu như vậy, và sau đó nghiêng lưng nhỏ của mình và đi: “Người đàn ông rất lớn, không nghĩ rằng nơi đó thiếu trái tim”
Lục Minh Húc đi theo phía sau cô béo, trong lòng khó chịu, muốn trở về, nhưng mà, nghĩ đến đối phương chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, hơn nữa, mình còn cần cô bé mang theo đi ra ngoài!
Vì vậy, cậu hít một hơi thật sâu và chịu đựng không nói chuyện.
Cô bé không còn để ý đến cậu nữa mà đi theo bãi cỏ gồ ghề như không có cách nào.
Lục Minh Húc nhìn xa xa, đã đi qua không biết qua bao nhiêu thung lũng, đi lâu nhưng vẫn không nhìn thấy điểm kết thúc.
Cậu ngẩng đầu lên và nhìn thấy ánh nắng mặt trời loang lổ qua những cành cây dày đặc.
“Chú không sao chứ?”
Cô bé lo lắng!
Trực tiếp năm lấy mạch cổ tay của mình, và sau đó cau mày: “Một chút chấn thương nhỏ, nhưng không quá nặng!”
Cô bé thở phào nhẹ nhõm và nghiêng đầu hỏi: “Tại sao chú lại cứu tôi?”Tôi vừa nói là chú không có mắt nhìn”
Lục Minh Húc nhìn khuôn mặt nhỏ bé sưng lên của cô cho nên mới cố ý trêu chọc cô: “Tôi đây không phải là không có mắt, sợ em bị đập chết sao?”
“Hừ, chú cho rằng tôi cũng như chú sao, tôi nhất định sẽ không bị đập chết!”
Cô bé đã cho cậu một cái nhìn trắng trợn.
Đó là khi những con khỉ “ríu rít” đến trên đầu của họ.
Cô bé ngẩng đầu lên và hét lên với con khỉ trên đầu: “Một lần nữa, con khỉ chết tiệt, tôi cũng đã nói rồi sao? Con trai bạn bị thương, tôi còn mang về là giúp cậu ta dưỡng thương, mấy ngày nữa sẽ đưa về cho bạn, vậy mà bạn lại dám đánh lén tôi.
Xem tôi xử lý các người như thế nào”.