Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đường về nhà, Lục Khải Vũ đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt Midore, xuyên qua cửa sổ sát đất to rộng sáng ngời của cửa hàng bánh ngọt, anh chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấy người vợ mình ngày đêm thương nhớ Mạc Hân Hy.
“Dừng xe” Anh sốt ruột nói một tiếng.
Khi xuống xe, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo thoải mái màu xám, đeo mắt kính vàng đang đứng ở trước mặt vợ anh, khí chất xuất chúng, cười thoải mái Tựa như đang trò chuyện rất vui vẻ với vợ anh!
Mạc Hân ky liên tiếp bận rộn mấy ngày, sau khi tan làm, vốn định về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng lại nhận được điện thoại cầu cứu của Lý Duy Lộc Nói là gần đây Liễu Thanh Y bị người nhà sắp phải đi xem mắt rất nhiều chỏ, còn tuyên bố sẽ kết hôn trong vòng nửa năm.
Gần đây cô ấy xem mắt một giáo viên, trông hào hoa phong nhã, sau khi gặp nhau, thì bắt đầu ân cần chăm sóc Liễu Thanh Y.
Hình như Liễu Thanh Y cũng rất hài lòng, hai người đã thảo luận đến chuyện kết hôn mua nhà.
Lý Duy Lộc không yên tâm, tìm người điều tra một chút về tên giáo viên kia, phát hiện ra tên này lại có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi nhà ở rồi Tên đàn ông cặn bã như vậy có ý với bạn tốt, đương nhiên là phải vạch trần hãn ta, phải đặt hết những chứng cứ đó ở trước mặt Liều Thanh Y, nhưng tên đàn ông cặn bã kia lại nói cô gái kia là em họ của anh ta, Liễu Thanh Y luôn luôn thông minh, tính cách nóng nảy lại dễ dàng tin lời giải thích của hắn ta như vậy.
Cuối cùng Mạc Hân Hy cũng hiểu băn khoan của Lý Duy Lộc.
“Cậu thật sự muốn kết hôn với tên giáo viên đó, cậu yêu anh ta sao? Long Uy thì sao, cậu thật sự quên anh ấy rồi à?”
Nhắc tới Long Uy, nụ cười trên mặt Liễu Thanh Y lập tức lạnh lẽo: “Được rồi được rồi, nhắc tới anh ta làm gì!”
“Cậu không quên được Long Uy, lại muốn kết hôn với tên giáo viên đó.
Thanh Y, cậu làm như vậy đến lúc đó cả ba người các cậu đều sẽ rất đau khổ” Mạc Hân Hy tận tình khuyên nhủ.
“Vì sao mình phải đau khổ, Hân Hy, mình và cậu sinh ra cùng năm, con của cậu sắp đi học tiểu học rồi.
Năm nay mình tuổi, sắp tới rồi.
Bố mẹ mình rầu thúi ruột vì chuyện của mình, vẫn luôn không dám ngẩng đầu ở trước mặt người thân!”
“Tuy rằng bây giờ mình vẫn chưa hoàn toàn quên được Long Uy, nhưng mình sẽ cố gắng, mình cảm thấy Lương Dịch Hàm rất không tệ Đáng để Ì lại cả đời, mình kết hôn với anh ấy sẽ không hối hận, cũng sẽ không đau khổ” Thái độ của Liễu Thanh Y kiên quyết Lương Dịch Hàm chính là tên giáo viên cặn bã trong miệng Lý Duy Lộc Mạc Hân Hy còn muốn tiếp tục khuyên cô ấy nữa, thì một người đàn ông mua bánh trong cửa hàng bánh ngọt xong, đột nhiên chỉ vào cô kinh ngạc hô lên: “Mạc Hân Hy! Thật sự là em, anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi chứ!”
Nhìn người đàn ông mặc bộ quần áo thoải mái màu xám, đeo mắt kính vàng, khí chất siêu phàm trước mặt, Mạc Hân Hy ngây ngẩn cả người.
“Anh là?” Cô suy nghĩ cả nửa ngày, cũng không nhớ ra thân phận của đối phương “Hân Hy, em thật sự quên anh rồi sao? Anh là Lưu Nhật Vũ đây, Lưu Nhật Vũ ở nhà họ Lưu thị trấn Hoa Yên.
từ tiểu học đến trung học chúng ta vẫn luôn học cùng một trường đó! Em không nhớ anh sao?” Lưu Nhật Vĩ nhìn thấy cô thì rất kích động.