Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người là do Hoàng Tuấn Phong sắp xếp, cục diện rối rằm này, anh ta tự biết nên xử lý thế nào.
Mới rồi, ở thời khắc mấu chốt, Mạc Minh Húc đã lợi dụng kỹ thuật hacker vạch trần âm mưu của quản lý bảo vệ, thành công cứu vấn cục diện.
Điều này khiến Long Bách và Lư Tử Tín nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Lúc này, hai thắng nhóc này cũng mang theo vẻ mặt sùng bái đi theo sau Mạc Minh Húc, quả thực đã trở thành fan hâm mộ siêu cấp của cậu rồi, “Vừa rồi làm sao cậu phát hiện thiếu ba phút giám sát đó, rồi làm thế nào lại khiến nó hiện ra vậy?” Long Bách thật sự quá hiếu kỳ rồi.
Mạc Minh Húc tán thưởng nhìn Long Thiên: “Đúng vậy, Long Thiên nói rất đúng!”
Long Bách tức giận phì phì: “Anh, vậy sao vừa rồi anh không phát hiện ra, không làm đoạn băng giám sát hiện ra.
Em nghĩ anh cũng không biết đâu!”
“Em…” Long Thiên chỉ tay vào đầu em trai, một hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải Cậu ta không phải không thừa nhận điều Long Bách nói là sự thật.
Nếu như không có Mạc Minh Húc, vừa rồi cậu ta cũng không phát hiện thiếu ba phút video.
Mạc Minh Húc mau chóng giảng hòa: “Được rồi, được rồi.
Các cậu đã hiếu kỳ với kỹ thuật hack như thế thì giờ tôi về cầm sách vở dạy các cậu, được không?”
Mắt Lư Tử Tín chợt sáng ngời: “Thật sao? Cậu đồng ý dạy bọn tôi?”
Long Thiên cũng có chút khó tin nhìn về phía Mạc Minh Húc: “Cậu…cậu thực sự chấp nhận dạy bọn tôi?” Nói thật, chính cậu ta cũng từng học một chút, nhưng cũng chỉ là sơ bộ, rõ ràng không thể so sánh với Mạc Minh Húc.
Mạc Minh Húc đầu lia lịa: “Giờ chúng ta là bạn tốt rồi, đương nhiên tôi đồng ý dạy các cậu.
Nhưng phải đến nhà của các cậu.
Nhà tôi các cậu cũng biết rồi, ba cô em gái tương đối âm ï”
“Tốt, đi, lên nhà bọn tôi.”
Nhắc tới đám nhóc Vũ Tuệ, Long Thiên trong nháy mắt tỏ vẻ thấu hiểu.
Bốn tên nhóc rất nhanh lên đến căn .
Mạc Minh Húc quay về lấy sách nhập môn hacker sơ cấp nhất.
Long Bách kéo Lư Tử Tín đi tới trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, chỗ đó có một cái bục lớn, bên trên đặt bàn nhỏ, bình thường cậu và Long Thiên hay ở nơi này chơi đùa, đọc sách.
“Lại đây, Tử Tín, ngồi tự nhiên đi!”
Cậu nhiệt tình đưa cho Lư Tử Tín một cái đệm hương bồ, sau đó lại kêu Tô Cẩm: “Chị Tô Cẩm, đem cho bọn em một ít hoa quả nhé.
Em có bạn tới chơi”
Long Thiên mang máy tính xách tay từ thư phòng ra, nhìn cậu nằm nghiêng ở đệm êm trên mặt đất, vẻ mặt hưởng thụ, bất đắc dĩ lo đầu: “Long Bách, cái bộ dáng này của em thì định học thế nào?”
Long Bách dùng tăm xiên một miếng táo đưa vào miệng: “Anh, vừa mới đánh nhau rất mệt, Mạc Minh Húc vẫn chưa đến, em nghỉ ngơi trước một chút!”
Sau khi Mạc Minh Húc về đến phòng, lục tung khắp nơi tìm sách.
Hành động của cậu đã kinh động đến mẹ cậu và bà cụ Lục.
“Minh Húc à, cháu tìm gì thế?”
Mạc Minh Húc dùng sức lôi một cái hộp giấy dưới gầm giường ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu “Tìm mấy cuốn sách, bạn cháu muốn học máy tính”
“Bạn sao? Minh Húc, cháu mới chuyển tới đây có một ngày thôi mà, bạn từ đâu ra?” Mẹ Lục rất kỳ quái Mạc Minh Húc mở hộp giấy ra, rốt cục ở đáy hộp giấy phát hiện mấy cuốn sách mình muốn tìm.
Trên mặt cậu hiện lên nụ cười thỏa mãn, phủi phủi quần áo, cầm sách định đi ra ngoài.