Những ủy khuất thời niên thiếu, những tiếng cười nhạo cùng khuất nhục đã ảnh hưởng quá sâu sắc đối với hai người bọn họ.
Vì thế trước khi điều tra rõ chân tướng thì cậu không muốn Long Bách biết, những chuyện phiền não cùng thống khổ này cứ để người làm anh trai như cậu gánh vác hết đi.
Long Thiên đã tỏ rõ thái độ như vậy, Lư Tử Tín cũng rất khó xử.
Cậu bé liếc mắt nhìn cậu một cái, không đoán được cậu muốn làm gì.
Khúc Lăng Cường muốn ôm cậu vào trong Tồng ngực: “Tử Tín, nếu hiện tại cháu tới nhà họ Lục thì có vẻ có chút đường đột.
Như vậy đi trước tiên chúng ta hoãn lại hai ngày để cậu ở công ty ám chỉ cho tổng giám đốc Lục trước một tiếng đã.
Sau đó, sẽ tìm cơ hội để hai người nhận lại nhau có được hay không?”
Lư Tử Tín nhìn nhìn Long Thiên, lại nhìn về phía cậu mình gật gật đầu: “Vậy được rồi, dù sao ngày mai cũng phải đến khai giảng.
sau này ngày nào chúng ta cũng có thể gặp mặt nhau!”
Long Thiên thấy cậu tạm thời đáp ứng, nhẹ nhàng thở ra: “Mọi người yên tâm, tập đoàn Long Uy làm việc rất nhanh.
Muốn tra lại chuyện năm đó nhiều nhất không đến một tuần là tra ra”
Sau khi nói xong cậu đứng lên: “Anh phải quay về rồi, lỡ đâu Long Bách không tìm được anh có lẽ sẽ nôn nóng lắm”
Lư Tử Tín không muốn để cậu đi liền nằm chặt tay cậu không buông: “Anh, em đưa anh về nhà”
Cậu võ võ bả vai Lư Tử Tín: “Vết thương trên cánh tay em còn chưa khỏi hẳn mà, đừng cố.
Ngày mai anh cùng Long Bách sẽ đứng dưới lầu chờ em, chúng ta cùng đi đến trường!”
“Được!” Lư Tử Tín tiễn Long Thiên đến cầu thang máy.
Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại rồi mới lưu luyến không rời mà xoay người quay về nhà.
Lúc này Khúc Lăng Cường cũng đã dọn xong cơm chiều.
Trong lòng anh cũng cảm thấy vui mừng thay Tử Tín.
Có điều vừa nghĩ đến chuyện sau khi Lư Tử Tín và gia đình tổng giám đốc Lục nhận lại nhau sẽ rời bỏ mình lại có chút không nỡ.
Lư Tử Tín thấy cậu mình có tâm sự, thì đi qua nhào vào lồng ngực anh: “Cậu, cậu yên tâm, cho dù sau này cháu có nhận lại bố mẹ rồi cũng sẽ thường xuyên trở về thăm cậu.”
Sau khi nói xong, tâm tình của cậu cũng tốt hơn, nghịch ngợm mà giả vờ trừng lớn hai mắt: “Còn nữa, cậu, cậu cũng không còn trẻ nữa nêt tìm cho cháu một người mợ rồi nha.
Như vậy, lúc cháu về nhà bố mẹ ruột rồi thì mới có thể yên tâm”
Khúc Lăng Cường cưng chiều nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cậu mấy cái: “Cháu nha, tìm được bố mẹ rồi, rốt cục người vui sướng không phải là cậu sao?”
Lư Tử Tín dùng cánh tay nhỏ bé không bị thương còn lại ôm lấy cổ Khúc Lăng Cường: “Cậu yên tâm, cậu vĩnh viễn là người cậu mà cháu yêu mến nhất.
Tử Tín sẽ không cần người cậu khác.”
Khúc Lăng Cường còn muốn nói thêm gì đó, thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Lư Tử Tín rất biết tự giác leo xuống khỏi người Khúc Lăng Cường, ngồi xuống cái ghế bên cạnh Trong điện thoại là Hoàng Tuấn Phong gọi tới, vừa mới nghe máy Hoàng Tuấn Phong đã trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Người anh em, sự tình của Tử Tín có khả năng sẽ bị bại lộ.”
Nghe được Hoàng Tuấn Phong không đầu không đuôi nói một câu, Khúc Lăng không nhịn được nhíu mày: “Có ý gì “Có người đến gặp chị gái tôi điều tra biển số xe năm đó!”
“Biến số xe nào?” Khúc Lăng Cường vẫn không hiểu Hoàng Tuấn Phong thở dài, kiên nhẫn giải thích: “Chính là biển số xe y này này, chính là biển số xe mà năm đó chị gái tôi đi tìm đì Mai đã ôm Tử Tín ra”
Khúc Lăng Cường nghe xong thì sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Lư Tử Tín một cái: “Biết là ai điều tra không?”
“Chính là tập đoàn của Lý Duy Lộc, còn có Lâu Văn Vũ, thư ký của Lục Khải Vũ.
Đối phương đã thử tiếp cận chị gái tôi! Cậu nói thử xem bọn họ tra chuyện này làm gì? Là muốn đối phó với Lư Bạch Khởi sao?” Hoàng Tuấn Phong đối với những chuyện xảy ra gần đây vẫn chưa biết chuyện gì cả, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ ï Lư Tử Tín vậy mà lại là con ruột của Lục Khải Vũ Lư Tử Tín ngồi yên trên người Khúc Lăng Cường, nghe rõ những chuyện Hoàng Tuấn Phong nói trong điện thoại.
Trong nháy mắt ánh mắt cậu sáng ngời kích động đứng bật dậy.
Bố mẹ chưa từng muốn vứt bỏ cậu, cũng chưa từng buông xuôi việc điều tra! Vẫn luôn tìm kiếm thông tin về cậu!.