Trong này sẽ có gì? Tài liệu cá nhân, hình ảnh hay bí mật của Mạc Hân Hy? Sau một hồi suy nghĩ, Lục Khải Vũ quyết định cắm USB vào máy tính trên bàn.
Cũng không có hình ảnh như trong suy nghĩ, chỉ là một đoạn ghi âm hơi ồn ào giống như ai đó đang di chuyển và khuân đồ.
Anh khẽ cau mày, Mạc Hân Hy ghi âm lại làm gì?
Sau khi nghe được vài phút anh đã cảm thấy nhàm chán, ngay lúc định rút USB ra, tiếng kêu thảm thiết của một bé gái bỗng phát ra từ loa trên máy tính: “Ba, con sai rồi, ba đừng đánh con.”
Là Tư Nhã, giọng của Tư Nhã, tim anh chợt thắt lại.
Tiếp theo là giọng nói có phần không lưu loát của một bà già: “Trương, Trương Đình, mày, đồ khốn nạn này. Mau, buông Tư Nhã ra.” Sau đó, có âm thanh như thứ gì đó bị bà già ném đi.
Trương Đình kêu lên một tiếng: “Bà già này, bà cũng dám dùng ly ném tôi?” Sau đó là âm thanh thảm thiết của bà già.
Tư Nhã vừa khóc vừa hô: “Ba, ba đừng đánh bà nội, là Tư Nhã sai, ba hãy đánh Tư Nhã đi!”
“Cút sang một nên.” Giọng nói của Trương Đình vang lên kèm theo một tiếng ngã nặng nề, có lẽ Tư Nhã bị đẩy xuống.
Trương Đình có vẻ chưa hả giận nói tiếp: “Lão già đáng chết này, tôi đây ngày nào cũng hầu hạ bà như vậy, bà lại dám đánh tôi. Xem tôi không giết chết bà.”
Sau đó, có tiếng bà già vật vã khóc lóc: “Ba, buông bà nội ra, ba buông bà nội ra đi.”
Cứ như vậy giằng co hơn hai phút, tiếng kinh hô của Tôn Di truyền đến: “Trương Đình, mau buông ra, bà ta hình như không còn thở nữa rồi.”
Không biết khi nào, tiếng khóc của Tư Nhã cũng đã biến mất.
Sau một phút im lặng, cửa ra vào truyền đến tiếng đập cửa. Sau đó là một loạt âm thanh ồn ào luống cuống tay chân của vợ chồng Trương Đình.
“Tư Nhã hình như đã ngất đi?” Tôn Di bất ngờ nói.
“Đưa nó vào trong trước đi. Là chị họ đến. Đừng để cô ta phát hiện ra sơ hở.”
Sau đó là cuộc trò chuyện giữa Trương Đình và chị họ của anh ta.
Lục Khải Vũ run rẩy rút USB ra, giữ chặt nó trong tay.
Đứa con gái của anh lúc đó mới tuổi, vậy mà phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn khốc, đáng sợ ấy, người kia vẫn là hiểu con bé nhất.
Thảo nào con bé mãi không chịu nói chuyện, chỉ thu mình lại bên trong góc. Cây bút trong tay bị anh bẻ gãy, Tư Nhã, ba nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.
Đâu óc anh lúc này tràn ngập tức giận, tạm thời không để ý đến nguồn gốc của chiếc USB.
Vài phút sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, anh gọi ngay cho bác sĩ tâm lý và nói ra nguyên nhân khiến Tư Nhã mắc bệnh, chỉ cần biết được nguyên nhân bác sĩ tâm lý có thể điều chỉnh phương án điều trị đúng bệnh, chắc chắn sẽ sớm được cải thiện.
Sau khi trao đổi với chuyên gia tâm lý, anh gọi điện cho Lục Khải Dã muốn khởi kiện Trương Đình và vợ anh ta, dùng chiếc USB làm bằng chứng.
“Anh, anh cũng muốn kiện vợ chồng Trương Đình?” Lục Khải Dã qua điện thoại hơi kinh ngạc.
“Thế nào, có người khác muốn kiện hắn?” Lục Khải Vũ có chút ngoài ý muốn.
“Là chị họ của Trương Đình. Cô ấy kiện anh ta ra tòa vì tội giả mạo di chúc và giết người.”
“Giết người?” Lục Khải Vũ nhìn ổ USB trong tay, sau đó đột nhiên nhớ đến nó tới từ đâu.
Mạc Hân Hy? Tại sao cô ấy lại có bằng chứng quan trọng như vậy?
“Khải Dã, hãy kiểm tra xem gần đây chị họ của Trương Đình có liên hệ gì với nhân viên bảo vệ Chân Thành không.”
“Bảo vệ Chân Thành? Bọn họ cùng Trương Đình có quan hệ gì?’ “Đừng hỏi nhiều, đi kiểm tra đi.” Anh mơ hồ cảm thấy chuyện này có liên quan đến việc Lý Duy Lộc giả bộ thu thập phế liệu.