“Bà nội, bà cãi nhau với ông nội làm gì chứ, ông ấy là người như thế nào bà còn không biết sao? Ông bà đã cùng nhau đi qua cả một đời rồi.
không cần thiết phải như vậy”
Mạc Minh Húc giữ lấy tay của mẹ Lục.
Nghe được những lời này của Lạc Minh Húc, mẹ Lục không thèm để ý đến bố Lục nữa, trực tiếp nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Mẹ nói cho con nghe này, mẹ chính là người có kinh nghiệm, cô ấy buồn nôn nôn mửa hết ra, lại còn có xu hướng thèm ngủ thật sự giống triệu chứng của người có thai.”
Mạc Hân Hy gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, chồng chưa cưới của Thanh Y là Long Uy, nếu như thật sự có thai rồi thì bọn họ sẽ lập tức kết hôn thôi Cô nói như vậy coi như là một lời giải thích cho bố Lục, dù sao thì tư tưởng của bố chồng vẫn có chút truyền thống.
Mẹ Lục đắc ý nhìn về phía bố Lục: “Thế nào hả? Tôi nói không sai chứ!”
Bố Lục cúi đầu, thân thiết gắp cho Tử Tín cùng với ba đứa cháu gái mấy món ăn, không để ý đến bà.
Sau khi ăn cơm xong, bố Lục cùng mẹ Lục nhất định muốn đem theo Tử Tín về nhà gặp bà cụ Lục, cũng năm lần bảy lượt đảm bảo rằng ngày mai sẽ đưa cậu bé đi học.
Mạc Hân Hy nhận thức được tâm tình làm trưởng bối của bọn họ, chỉ đành phải đồng ý.
Mộc Lam lại không vui, bïu cái miệng nhỏ nhản lên: “Ông nội, bà nội, ông bà đưa anh Tử Tín đi cũng không đưa chúng cháu đi cùng, ông bà không thích Mộc Lam nữa ạ?”
Mộc Lam là đứa trẻ đầu tiên tìm về được của nhà họ Lục, vẫn luôn là bảo bối nhỏ trong lòng người nhà họ Lục, hôm nay nhìn thấy ông nội và bà nội cứ luôn vây quanh Tử Tín hỏi han mọi mặt, còn muốn đưa cậu bé về nhà, trong lòng cô bé có chút không vui vẻ.
Bố Lục vội vàng chạy đến ôm lấy cô bé, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhän của cô bé: “Ông nội sao có thể không thích Mộc Lam được chứ, mấy đứa các cháu đều là bảo bối của ông nội, bà nội, còn có bà cố nội nữa.
Chỉ là anh Tử Tín vừa mới trở về được với gia đình ội vẫn còn chưa gặp anh Tử chúng ta, bà cố Tín mị “Mộc Lam ngoan, đợi đến chủ nhật rồi ông nội và bà nội sẽ đích thân qua đón các con về nhà có được không nào?”
Mẹ Lục nhìn thấy Nhiên Nhiên và Tư Nhã cũng bĩu lên cái miệng nhỏ nhản, ngồi xổm xuống ôm lấy hai đứa trẻ vào trong lòng: “Các công chúa xinh đẹp của bà nội, sau khi mấy đứa rời khỏi nhà bà nội đều nhớ mấy đứa đến mất ngủ.
Hay là hôm nay các cháu đều trở về cùng bà nội đi!”
Mẹ Lục vừa dứt lời, Mạc Minh Húc trực tiếp từ chối ý kiến của bà: “Bà nội, bà không thể cứ chiều chuộng các em ấy như vậy được, ba em ấy buổi sáng thức dậy rất chậm chạp, nếu như trở về nhà cũ, buổi sáng chắc chản sẽ đi học muộn”
Mạc Hân Hy cũng nhanh chóng khuyên giải: “Đúng vậy đó mẹ, ba đứa chúng nó vẫn là để đợi đến chủ nhật rồi hãng về đi!”
Mẹ Lục không còn cách nào khác chỉ đành cùng với bố Lục đem theo Tử Tín trở về nhà họ Lục.
Lúc vừa bước ra ngoài, mẹ Lục nhìn cánh cửa phòng một nghìn sáu trăm linh hai liền trực tiếp đi qua ấn chuông cửa.
Mạc Minh Húc ở phía sau lưng bà, vừa muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi, sốt ruột hỏi: “Bà nội, bà lại muốn làm cái gì vậy?”
Cậu bé thật sự sẽ bị dây thần kinh không nhanh nhạy với tư tưởng gián đoạn này của bà nội làm cho mệt chết mất.
Mẹ Lục bày ra vẻ mặt vô tội, còn có chút bất mãn nhìn cậu bé: “Bà muốn đi thăm Long Thiên với Long Bách không được sao?”
“.. Mạc Minh Húc hoàn toàn không còn gì để nói.
Rất nhanh, Tô Cẩm mở cửa phòng ra, nhìn thấy bố lục với mẹ Lục trong nháy mắt cả người liền sững sờ.
“Xin hỏi bà có việc gì sao?” Giọng nói của cô ta lạnh nhạt và băng giá.
Cho dù những lời bọn họ nói đều là sự thật thì cô ta cũng không có cách nào khiến cho bản thân bình tĩnh lễ độ để đối mặt với tất cả.
Mẹ Lục không mảy may để ý đến sự lạnh nhạt của Tô Cẩm một chút nào, trực tiếp thò đầu nhìn vào bên trong ngó nghiêng: “Long Thiên với Long Bách đâu, sao không nhìn thấy hai đứa chúng nó đâu cả, chúng tôi phải đi rồi, sang nói lời tạm biệt với hai đứa.”
Tô Cẩm quay đầu liếc mắt nhìn về chỗ rẽ phòng khách phía phòng ngủ của Long Thiên: “Hai cậu chủ hôm nay rất mệt đã đi ngủ ó chuyện gì thì đợi ngày mai rồi nói đi!”
Nói xong, Tô Cẩm trực tiếp đóng cửa lại.
Vẻ mặt mẹ Lục kinh ngạc mà chỉ về cánh cửa đóng chặt, nhìn bố Lục ở phía sau: “Ông nhìn đi, ông nhìn đi, cô ta có thái độ kiểu gì vậy, nói thế nào đi nữa năm đó chúng ta cũng đã cứu mẹ của cô.”
Vẽ Tô Cẩm, bố Lục vẫn luôn cảm thấy đuối lý khi ở trước mặt mẹ Lục, lần này ông chỉ có thể kéo lấy tay vợ: “Hình như bọn trẻ đã ngủ rồi thì ngày mai chúng ta lại đến.
Cháu của nhà mình mà, cũng không phải không có lần sau!”
Mẹ Lục bất đắc dĩ, chỉ đành phải quay người cùng với bố Lục đem theo Tử Tín đi vào thang máy.
Sau khi bọn họ rời đi, Mạc Hân Hy nhìn chằm chăm cánh cửa phòng một nghìn sáu trăm linh hai lại cảm thấy sự tình không hề đơn giản, bởi vì lúc nãy trong khoảnh khắc mà ‘Tô Cẩm đóng cửa vào, cô đã tinh mắt nhìn thấy bóng hình phản chiếu của Long Thiên đang ở trong phòng ngủ lộ đầu ra khỏi cửa phòng ở trên tủ giày ngoài cửa..