Lục Khải Vũ nhìn em trai, bình tĩnh dặn dò: “Em nghĩ cách che mặt đi, tạm thời đóng giả làm Sở Thần Dật, giữ chân hai vệ sĩ kial”
“Giữ chân xong rồi sao nữa? Anh cả, anh không định bỏ em lại đây một mình đấy chứ?”
Đột nhiên, Lục Khải Dã có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, người anh thâm nho của anh ta nhếch miệng nở nụ cười vô tình: “Khải Dã ạ, anh tin là với trí tuệ của mình, chắc chẳn em có thể thoát thân và ra khỏi đây được”
“Đừng mà, anh ơi, anh không thể qua cầu rút ván như thế được, em là em trai ruột của anh cơ mà!” Lục Khải Dã kéo tay anh trai, nhất quyết không chịu buông.
Lời anh cả nói có khác gì trêu đùa không cơ chứ, anh ta không biết ai lập nên viện dưỡng lão này nhưng nhìn quy mô của nó thì chắc chẳn người đó có địa vị không tâm thường, chẳng may trong cơn tức giận đem anh ta giao cho cảnh sát thì một đời anh minh của Lục Khải Vũ coi như chấm dứt.
Nhìn điệu bộ hờn tủi, năng nặc không bãng lòng thỏa hiệp của em trai, Lục Khải Vũ đành phải lên tiếng võ về: “Yên tâm, sau khi ra được ngoài anh sẽ lập tức kêu người đến đón em.
Lần này em đã giúp anh một việc lớn, sau khi về nhất định anh sẽ hậu ta”
Vừa nghe đến hai chữ hậu tạ là mắt Lục Khải Dã sáng lên, giơ bàn tay ra nói: “ triệu, tăng thù lao lên triệu được không?”
Hành vi của anh ta rõ ràng là tống tiền, thừa nước đục thả câu.
Nhưng trong hoàn cảnh trước mắt, Lục Khải Vũ không thể không đồng ý, đành gật đầu: “Được, triệu thì triệu.
Sau khi ra ngoài anh sẽ trả ngay lập tức”
“Được! Không được nuốt lời nhé! Em ghỉ âm cả rồi đấy” Lục Khải Dã đung đưa khoái chí lắc chiếc điện thoại di động trong tay.
Lục Khải Vũ bất lực, thực sự không muốn lãng phí thời gian với cậu em nữa, bèn đẩy Sở Thần Dật ra phía cổng.
Mặc dù Sở Thần Dật đã lắp một chân giả, nhưng nhìn vào cũng không khác người bình thường là mấy, để đảm bảo không xảy ra sơ suất, Lục Khải Vũ cởi áo khoác ngoài phủ kín lên chân anh ta.
Như vậy thì nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ rất khó phát hiện ra chân anh ta có vấn đề.
Vừa đi đến cổng thì anh chàng ban nấy phụ trách tiếp đón họ đang ở trong phòng tiếp đón cách đó không xa đã vội vã bước tới.
“Chú ơi, các chú định đi à? Không phải đã nói sẽ làm thủ tục sao?”
Sở Thần Dật ngồi trên xe lăn, quấn khăn quàng che kín cả đầu, tay đập liên hồi, dường như đang trong tâm trạng vô cùng tức giận.
Nhân viên tiếp đón thắc mắc khó hiểu, bèn bước tới giơ tay định vén khăn quàng trên đầu anh ta lên nhưng đã bị anh ta đẩy mạnh ra.
Lục Khải Vũ tức tốc kéo nhân viên tiếp đón sang một bên, ân cần giải thích: “Là thế này, vừa rồi chú ấy mót quá thế là đi ra quần, thấy xấu hổ quá nên giờ đang cáu vì không có mặt mũi nào gặp ai.
Tôi đưa chú ấy về thay bộ quần áo xong rồi chiều quay lại làm thủ tục, cậu xem như thế có được không?”
Nhân viên đón tiếp nghe anh kể xong, quay ra nhìn Sở Thần Dật ngồi trên xe lăn, vừa rồi đổ nhiều nước quá nên lúc này vẫn có giọt nước tí tách nhỏ giọt từ trên chiếc xe lăn xuống
Cậu ta lại nhìn chiếc áo khoác đắp trên chân Sở Thần Dật, dám chắc rằng anh ta đã tè ra quần.
Cậu ta tưởng phủ chiếc áo khoác lên chỉ để che đi cho đỡ xấu hổ, sợ người khác phát hiện bởi vậy nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
“Thôi được, cũng đành như vậy! Thật ra bệnh nhân làm thế có thể lí giải được.
Phiền chú để lại số điện thoại để sau này có chuyện gì còn tiện bề liên lạc” Trong tình cảnh này, nhân viên đón tiếp chỉ có thể để cho họ đi.
“Được” Lục Khải Vũ phóng bút viết số điện thoại của em trai lên tờ giấy mà cậu nhân viên đón tiếp đưa cho.
Sau đó hiên ngang đẩy Sở Thần Dật đi ra khỏi cổng viện dưỡng lão.
Chiêu treo đầu dê bán thịt chó này của anh được thực hiện một cách êm thấm, trót lọt Khi nhìn thấy họ, chú Mãnh vội vàng mở cửa xe, cẩn thận dìu Sở Thần Dật vào trong xe.
Chiếc xe khởi động, sau khi hạ kính xe xuống, Sở Thần Dật mới gỡ chiếc khăn quấn quanh đầu ra: “Bí quá đi mất!”
Nói xong, anh ta hớn hở nhìn ra ngoài cửa xe.
Đã năm năm rồi, đường phố Hà Thành đã trở nên rộng lớn quá..