Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chủ tịch Lục quả nhiên là chủ tịch Lục, sát phạt quyết đoán mạnh mẽ vang dội.
m, thậm chí khả năng sinh nở cũng thật kinh người, một bào thai chín đứa trẻ, hơn nữa người nào người nấy đều là nhân vật làm mưa làm gió ở Hà Thành, người bình thường có ai làm được điều này!
Giám đốc bộ phận PR gọi điện thông báo cho cấp dưới, toàn thể nhân viên đều tăng ca trực tuyến và phải đảm rằng tin tức của nhà họ Lục được tìm kiếm nhiều nhất, trở thành kíp nổ ở Hà Thành.
Sau khi Lục Khải Vũ gọi điện tới giám đốc bộ phận PR, anh lại gọi điện cho đoàn luật sư của nhà họ Lục: “Long Anh Vũ dùng thủ đoạn không chính đáng để lừa gạt quyền nuôi dưỡng con trai tôi Lý Mộc Tháp, anh hãy soạn sẵn tài liệu, ngày mai tôi sẽ ra tòa khởi tố anh ta.
Bố mẹ nuôi của Lý Mộc Tháp đang ở biệt thự nhà họ Lục, có chỗ nào cần phối hợp, anh có thể đi tìm họ bất kỳ lúc nào.”
Xử lý xong hết những chuyện nên làm, anh mới mệt mỏi nhắm mắt lại Mấy ngày qua, chuyện không vui cứ dồn dập kéo đến.
Giờ phút này, anh chỉ muốn ôm lấy Hân Hy nghỉ ngơi thật tốt một lát.
Chờ giải quyết ổn thỏa những chuyện này, tám đứa bé đều bình an trở về nhà họ Lục nhận tổ quy tông.
Anh sẽ dẫn theo Hân Hy, hai người bọn anh đi Hokkaido ngắm tuyết, dạo bước trên bờ sông Seine ở Paris hoặc đi Provence để thưởng thức rượu vang, ngắm nhìn biển hoa oải hương mê người.
Đến nay, Lâu Văn Vũ và Lý Duy Lộc vẫn chưa điều tra ra người năm đó mua đứa con thứ hai của họ là ai.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, Lục Khải Vũ đều sẽ không bỏ qua.
Anh nhất định sẽ bắt được kẻ năm đó đã hành hạ đứa con thứ hai của anh chết thảm, để báo thù cho nó.
Như: thế, bảo bối ở dưới mới có thể an lòng, Anh vô thức ngồi ngủ quên trên ghế ngoài hành lang.
Anh mơ thấy trong một khu vườn nhỏ nở đầy hoa tươi, ánh mặt trời tỏa nằng ấm áp.
Hân Hy đang nhào bột trên chiếc bàn dài trong sân nhỏ với vẻ mặt tươi cười, chuẩn bị làm ít bánh ngọt cho bọn nhỏ.
Mấy đứa trẻ vây quanh cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị dính bột mì, tinh nghịch và dễ thương.
Trông thấy anh, những đứa trẻ vui vẻ chạy tới: “Bố ơi”
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào.
Nhưng mà, một cậu bé mặc áo sơ mi trăng thắt nơ dễ thương đột nhiên xuất hiện bên ngoài hàng rào nở đầy hoa tươi.
Trên tay cậu cầm một bó hoa, tay khác thì cầm micro.
“Bố mẹ ơi, em gái, em trai thân yêu, tôi xin hát một bài cho mọi người nghe”
Nói xong, thắng bé đặt bó hoa xuống rồi bắt đầu vừa hát vừa nhảy.
Điệu nhảy giống phong cách Ấn Độ, pha lẫn phong cách Tây Âu, ngoài ra còn hòa lẫn một số yếu tố của Hàn Quốc và Thanh Hải.
Nói chung, nó khiến hai mắt mọi người tỏa sáng.
Cả gia đình đều bị thằng bé cảm hóa và hòa theo điệu nhảy.
Chẳng qua đang nhảy nhảy thì thẳng bé đột nhiên biến mất.
“Bảo bối!” Anh chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trong lòng cảm thấy như mất đi thứ gì đó rất quý giá.
Lý Mộc Tháp đã tỉnh dậy lặng lẽ rời giường, chuẩn bị cầm chăn mỏng đắp lên cho anh, thì bị anh dọa đến hai tay run lên, chăn mỏng rơi xuống đất.
“Mộc Tháp hả? Sao con lại chạy ra đây?
Con có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
Anh vội vã ôm lấy con trai đang bị dọa sợ, xoay người đi vào phòng bệnh..