Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta hận người nhà họ Long, mặc dù sự việc năm đó hoàn toàn không liên quan tới Long Uy.
“Tôi muốn giúp cô kiểm tra xem Long Uy có thật lòng yêu cô hay không?” Trong giọng nói của Long Minh Huệ tràn ngập tiếng cười quỷ dị “Cô, cô muốn làm gì?” Lúc ấy, cô lấy hết can đảm hỏi.
“Tôi muốn dùng cô để đổi căn nhà cũ và vị trí trưởng họ của nhà họ Long!” Nói đến đây, Long Minh Huệ chợt bật cười vui vẻ.
“Cô nói xem, thăng em thông minh lanh lợi của tôi có thể vì cô mà vứt hết mọi thứ ở nhà họ Long không?” Nói đoạn, tiếng cười lại vang lên lần nữa, thê lương khiến người ta sợ hãi.
Sau đó, cô ta bỏ đi.
Cửa sổ căn phòng này đã bị bịt kín, cửa phòng bị khóa.
Chỉ để cho cô một cái bô để giải quyết vấn đề sinh lý.
Hai ngày qua, chỉ có buổi trưa họ mới đưa đến cho cô ít cơm khó nuốt.
Bây giờ cô đang có thai, vốn dĩ nôn mửa hơn bao giờ hết.
Nhưng vì đứa bé trong bụng, cô vẫn gắng gượng ăn ít cơm lạnh.
Giờ phút này, cô đang mệt mỏi năm ở trên giường.
Trong lòng cô cảm thấy rất mâu thuẫn, rất bất lực.
Long Uy thật lòng yêu cô, có điều anh ấy sẽ vì cô mà từ bỏ căn nhà cũ và tất cả ở nhà họ Long sao?
Cô không chắc cũng không có sự tự tin này.
Trong tình yêu, đàn ông rất lý trí.
Với Long Uy, có lẽ nhà họ Long quan trọng hơn cô! Nếu không, vì sao hai ngày qua anh chưa tới cứu cô?
Lẽ nào Long Minh Huệ muốn nhốt cô đến chết ở trong ký túc xá này sao?
Khi đang nghĩ ngợi lung tung, ngoài cửa chợt vang lên tiếng mở cửa.
Cô bỗng nhiên kinh hãi, vội vã bò xuống giường.
Cô cầm lấy cây chổi, thứ duy nhất trong phòng mà cô cảm thấy có khả năng phòng thân.
Chẳng mấy chốc cửa bị mở ra, mùi thuốc lá nồng nặc từ ngoài cửa bay vào, khuôn mặt hèn mọn bỉ ổi của Long Mạnh xuất hiện.
“Người đẹp! Có phải em chờ lâu quá rồi không?” Long Mạnh liếc mắt một cái liền bắt gặp Liễu Thanh Y đang cầm cây chổi, run rẩy trốn trong góc phòng.
Vì hoảng sợ và nôn nghén, nên giờ phút này trông Liễu Thanh Y có vẻ rất tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bù.
Trong mắt Long Mạnh, dáng vẻ cô như vậy lại toát ra một sức hút riêng.
Chưa kịp khóa cửa, anh ta đã lao tới.
“Người đẹp à, em làm anh nhớ muốn chết!”
Liễu Thanh Y cầm cây chổi lên muốn đánh vào đầu anh, nhưng còn chưa đánh trúng thì bị anh ta bắt lấy cây chổi.
“Tính tình nóng nảy thật, cơ mà anh thích!”
Dứt lời, ánh mắt Long Mạnh nhìn Liễu Thanh Y đăm đăm, anh ta chợt dùng sức đoạt lấy cây chổi trong tay cô.
Liễu Thanh Y bị dọa sợ, trốn vào góc tường.
Khi nói chuyện, anh ta bổ nhào về phía Liễu Thanh Y.
“Thả tôi ra, anh buông tôi ra” Long Mạnh định luồn tay vào cổ áo của Liễu Thanh Y, nhưng bị cô ta cắn vào cổ tay thật mạnh.
“Ôi, đau chết mất” Anh ta đẩy Liễu Thanh Y ra, tay kia tát thẳng vào mặt cô.
Hai ngày nay, Liêu Thanh Y không được ăn cơm.
Ban nãy cô đã dùng hết sức để căn anh ta, đột nhiên bị anh ta tát một cái, cả người cô loạng choạng ngã xuống đất, rơi vào hôn mê..