Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy anh giơ hai tay lên với lời đảm bảo chân thành, Tô Cẩm có chút khó xử.
“Tôi, nhưng mà…”
“Tô Cẩm, chúng ta cũng coi như là bạn tốt của nhau.
Giả làm bạn gái mà thôi không phải là thật.
Tôi sẽ mang ơn cô cả đời” Lý Duy Lộc lại cầu xin.
“Coi như là cô nể mặt Hân Hy được không?”
“Ngoài ra, tôi nghe nói tuần tới cô sẽ bắt đầu tăng ca muộn.
Buổi tối một cô gái không an toàn, tôi phụ trách đón cô miễn phí thì sao?”
“Tô Cẩm, tôi cầu xin cô đó, Hân Hy và Liễu Thanh Y đều là hoa có chủ rồi, tôi không dám đánh chủ ý đến bọn họ.
Các cô gái ở bên ngoài tôi lại không rõ, lỡ như đến lúc đó bọn họ lừa gạt tôi thì tôi phải làm sao? Chỉ có cô thôi, người đẹp và tốt bụng, vì vậy xin cô hãy giúp tôi nhé!”
Lý Duy Lộc không ngừng cầu xin và khen ngợi cô.
Tô Cẩm được khen cảm thấy rất xấu hổ, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Thấy Tô Cẩm gật đầu, Lý Duy Lộc vui vẻ ôm Tô Cẩm một cái: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi”
Cái ôm và hơi thở ấm áp của người đàn ông khiến trái tim của Tô Cẩm đập loạn xạ.
Cô mạnh mẽ đẩy anh ra, khuôn mặt của cô lập tức lại đỏ bừng.
“Nói rồi đấy nhé, tôi giả làm bạn gái của anh, anh không được phép chạm vào tôi, cũng không được phép ôm tôi!” Tô Cẩm chỉ vào Lý Duy Lộc, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Lý Duy Lộc nhận ra vẻ hớ hênh của mình, vội vàng giơ tay hứa: “Được, được, tôi hứa, thực xin lỗi, vừa rồi tôi kích động quá: Hai người lần lượt trở lại phòng bệnh, lúc này Mạc Hân Hy đã từ chỗ của Liễu Thanh Y quay lại Lục Khải Vũ nhìn anh ấy đầy ẩn ý: “Tôi còn tưởng anh đi rồi đấy!”
“Tôi còn chưa thăm Hân Hy, nói chuyện cùng Hân Hy, làm sao tôi có thể đi được, làm như vậy thì không phải quá tệ với bạn bè sao?” Lý Duy Lộc làm ra vẻ có lý nói.
Mạc Hân Hy cong môi, liếc nhìn Tô Cẩm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đồ trọng sắc khinh bạn!”
Sau đó mới cao giọng nói: “Ngày mai em xuất viện rồi hôm nay anh mới nhớ tới thăm em.
Anh thật sự là bạn tốt của em ghê nhỉ?”
Lý Duy Lộc phản bác lại với vẻ mặt vô tội: “Hân Hy, sao em lại nói như thế? Thời gian trước tập đoàn Long Uy đã bị Long Minh Huệ chèn ép, rất nhiều công việc kinh doanh đã đổ về phía anh, công ty Chân Thành của anh.
Anh bận sắp ngất đến nơi rồi đấy có được không hả?”
Anh ấy thực sự cảm thấy, kể từ khi Hân Hy kết hôn với Lục Khải Vũ, chỉ số IQ của cô luôn thấp đi, mà cô càng ngày càng trở nên ngu ngốc.
Cô đã có rất nhiều lần ở trước mặt Lục Khải Vũ trực tiếp dạy dỗ tên cặn bã, chẳng lẽ lúc đó cô không cảm thấy mình giống như một chị đại sao? Lục Khải Vũ sẽ không thích à?
“Rất nhiều công việc kinh doanh của Long Uy đều đổ dồn đến Chân Thành?” Lục Khải Vũ có chút kinh ngạc.
Xem ra lần này nhà họ Long thật sự bị tổn thất rất nặng rồi!
“Đúng vậy, tôi mỗi ngày đều mệt mỏi như một con chó.
Vợ của anh còn không hài lòng đấy! Người anh em, tôi thật sự đồng cảm với anh đó!” Nói xong, anh ấy như hiểu được sự bất lực của Lục Khải Vũ, vỗ vỗ vai đối phương.
Lục Khải Vũ đẩy anh ấy ra, đi tới chỗ Mạc Hân Hy, khoác tay ôm eo cô: “Tôi rất vui vẻ, không cần anh đồng cảm!”
“Cắt, lại rải cơm chó, tôi mới không hiếm lạ gì đâu!” Lý Duy Lộc quay đầu sang một bên, nhưng ánh mắt của anh ấy lại vô tình va chạm với Tô Cẩm.
Tim anh ấy trong tích tắc liền đập thình thị chỉ.
Sân bay Hà Thành.
Do vấn đề thời tiết nên chuyến bay từ Châu Âu về hơi muộn..