“Các chú không chỉ làm cháu sợ, còn khiến cháu không kịp ăn thịt nướng, còn cố ý kéo cháu nói nhiều chuyện như vậy.
Các chú đã làm lãng phí tròn nửa giờ của cháu, nửa giờ này là cháu chuẩn bị nghiên cứu các vấn đề toán học”
“Bị các chú làm chậm trễ, cháu vốn dĩ có thể trở thành một nhà toán học xuất sắc, nhưng lại vì mấy xiên thịt nướng mà trở thành kẻ xấu lí luận với các chú”
Nói đến cuối cùng, cậu bé nghiêng đầu, nheo đôi mắt đào hoa lại, duỗi thêm năm ngón tay ra: “Bây giờ nghĩ lại, ba triệu đồng thực sự quá ít, ít nhất các chú cũng nên trả cho cháu triệu đồng!”
Lục Khải Dã trợn to hai mắt nhìn cậu bé: “Cháu, sao cháu không đi cướp tiền luôn đi!”
Cũng may vừa nãy anh ta chỉ nghĩ nó là Hồ Ly Huyền Sắc, Mạc Vũ Lý thôi, hiện tại xem ra ánh mắt đào hoa của nó còn kém hơn nhiều so với Hồ Ly Huyền Sắc, không xứng với đôi giày.
Vừa rồi mình thật sự là bị mù, làm sao có thể nghĩ thằng bé này là Hồ Ly Huyền Sắc chứ?
Lục Khải Vũ không nói gì, không biết vì sao, nhìn thấy đứa nhỏ ở trước mặt này không ngừng ngụy biện, đột nhiên anh lại nhớ tới Long Bách và Vũ Tuệ.
Khi hai đứa nhỏ kia muốn đạt được một mục tiêu nào đó, chính là dáng vẻ như này.
Dù có ngụy biện, tụi nó cũng sẽ biện minh.
So sánh như vậy, anh đột nhiên cảm thấy đứa trẻ trước mặt này rất đáng yêu, rất thân thiết.
Anh chìa một ngón tay ra: “Bạn nhỏ, làm người không thể quá tham lam.
Chú có thể cho cháu ba triệu.
Nhưng cháu phải giải thích nguồn gốc của số tiền này với mẹ cháu như thế nào?”
Mạc Vũ Lý ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng khạc nhổ điên cuồng, chú này thật là ngu ngốc, dễ lừa ghê!
Nhưng bề ngoài, cậu bé tỉnh bơ nói: “Cháu sẽ nói với mẹ cháu tôi rằng, cháu đã kiếm được nó bằng chính trí tuệ của mình”
Tam quan của hai anh em nhà họ Lục bị bóp nghẹt dữ dội, đây đúng là một sự nguy biện.
Rõ ràng là không biết xấu hổ đi lừa bịp có được không hả, lại còn nói như thật, kiếm được bằng trí tuệ của chính mình, đứa nhỏ này vô liểm sỉ ghê thết Lục Khải Dã tức giận xắn tay áo lên: “Chú chưa từng thấy đứa trẻ nào mà lại vô liêm sỉ như vậy.
Hôm nay chú không thay bố mẹ cháu dạy cho cháu một bài học thì không được”
Mạc Vũ Lý nhanh chóng lùi lại một bước, bày ra tư thế, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm anh ta: “Thế nào, chú không muốn đưa tiền, muốn đánh sao? Ông đây cũng cóc sợ nhé, hai chú cùng lên cũng được!”
Lục Khải Vũ nhanh chóng chen giữa hai người.
“Khải Dã, chuyện này là em chọc nó trước, em bao nhiêu tuổi rồi hả, lại còn đi chấp nhặt với thằng nhóc”
Anh trừng mắt nhìn em trai mình trước, sau đó quay đầu nhìn Mạc Vũ Lý: “Bạn nhỏ, lúc ra ngoài chú không mang theo nhiều tiền mặt như vậy.
Như này đi, đây là danh thiếp của chú, ngày mai cháu đến công ty tìm chú lấy tiền, thế nào?”
“Các chú toàn mặc đồ hiệu, ra ngoài không mang theo tiền mặt sao?” Mạc Vũ Lý nghỉ ngờ cầm lấy danh thiếp mà Lục Khải Vũ đưa cho, sau đó há miệng nhỏ thành một vòng tròn.
Lục Khải Vũ, chủ tịch có ảnh hưởng nhất của tập đoàn Lục thị ở Hà Thành.
Không thể ước tính tài sản, không thể ước tính giá trị.
Mình thật là may mắn quá rồi, tùy tiện đi ăn thịt nướng là có thể gặp được một nhân vật hàng đầu như vậy.
Một ông chủ giàu có và quyền lực như vậy, nhất định phải †ạo mối quan hệ tốt mới được!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức nở nụ cười: “Không ngờ chú chủ tịch tập đoàn Lục thị nổi tiếng, Lục Khải Vũ, cháu thật sự thất lễ rồi thất lễ rồi! Đối với một ông chủ lớn như chú, không, là tài năng trẻ đi ra ngoài sao có thể mang theo tiền mặt chứ! Nhất định đều là thẻ tín dụng rồi: Nói xong, cậu bé cẩn thận cất danh thiếp vào trong túi, võ về hài lòng: “Được rồi, cháu tin chủ tịch Lục nhất định là người đáng tin cậy.
Sáng mai cháu sẽ đến công ty chú lấy tiền.
Tạm biệt!”
Sau đó cậu bé quay lại, vẫy tay với hai người họ, bước đi một cách vênh váo..