Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Nhóm thiếu gia nhỏ sao Nghĩ đến bà nội có bệnh tim, lại sợ mấy đứa nhóc kia kia không biết chừng mực, đặc biệt là bé cả với bé năm ác miệng khiến bà nội tức điên, Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy nhanh chóng dẫn theo ba đứa con gái vội vàng bước nhanh đến phòng khách.
Lúc đám nhóc vừa đi vào phòng khách, mẹ Lục cùng bà Lục lập tức đứng dậy.
Mặt mũi mẹ Lục tràn đầy ý cười, giang hai cánh tay ra với mấy đứa nhỏ.
“Cháu nội ngoan của bà, mấy đứa về rồi, mau tới để bà nội ôm một cái nào.”
Mấy đứa nhóc kia dường như đã thương lượng xong, chỉnh tề đứng trước mặt mẹ Lục, lạnh mặt mạnh mẽ ném quần áo trong tay xuống đất, sau đó còn dùng bàn chân nhỏ hung hăng đạp lên mấy lần.
Mặc dù mấy đứa nhỏ giẫm lên quần áo mà bà cố ý tìm nghệ nhân thủ công định chế dưới chân, nhưng trong mắt mẹ Lục, hành vi của cháu nội ngoan vẫn rất thú vị và đáng yêu.
“Bé cả, mấy đứa có ý gì, không thích mấy bộ quần áo này sao?” Bà không hề tức giận, ngược lại dùng gương mặt tràn đầy ý cười hỏi Lục Minh Húc.
“Bà nội, vì sao bà không bàn bạc với chúng cháu đã tự tiện thêu lên quần áo chữ số đại diện cho thứ tự lớn bé của chúng cháu?” Lục Minh Húc thở phì phò hỏi.
“Chuyện này còn cần bàn bạc với các cháu sao, bà là bà nội của các cháu, chút chuyện nhỏ này tự bà làm chủ là được” Mẹ Lục coi thường nói.
Sau đó bà đưa tay giữ chặt tay nhỏ của Tử Tháp, lo lắng hỏi: “Cháu tư ngoan của bà, hôm nay thế nào, có cảm giác không thoải mái ở đâu không?”
Lục Tử Tháp vốn đã thống nhất xong chiến tuyến của mình với các anh em, trở về sẽ cùng nhau đối phó bà nội.
Thế nhưng, bà nội lại không ra chiêu như thường, hơn nữa còn đột nhiên giữ chặt cậu lộ vẻ quan tâm.
Việc này khiến cậu hơi khó xử.
Lục Tấn Khang kéo Tử Tháp đến phía sau cậu: “Bà nội, cơ thể anh tư rất tốt, bà không cần lo lắng.
Hôm nay, chúng cháu có chuyện muốn nói với bà”
Cậu xem như đã nhìn ra, tư duy của bà nội hoàn toàn không cùng kênh với bọn chúng.
Muốn dùng hành vi vừa rồi để chống đối lại hành động của bà nội là không có khả năng.
Bởi vậy, chỉ có thể đàm phán gọn gàng dứt khoát.
Mẹ Lục thấy cậu nghiêm túc như thế thì kỳ quái, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của cậu: “Bé năm, cháu còn nhỏ tuổi, nghiêm túc như vậy làm gì, cẩn thận sau này mấy bé gái đều không thích cháu, cháu sẽ không kiếm được vợ đâu”
Lời mẹ Lục khiến mấy đứa nhóc còn lại của nhà họ Lục không nhịn được mà bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tấn Khang cũng biến thành màu đỏ bừng.
Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy đi tới, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Thân là anh cả, Lục Minh Húc lập tức lớn tiếng ho khan vài tiếng, hãng giọng: “Không cho phép mấy đứa các em như vậy.
Lúc vừa mới đi vào chúng ta đã nói thế nào, các em quên rồi sao?”
“Nếu như chuyện hôm nay không xử lý được, sau này sẽ còn xuất hiện chuyện ngốc nghếch như này nữa, các em có bằng lòng không?”
Anh cả vừa nói xong, mấy đứa nhóc kia lập tức nhớ tới chuyện xảy ra trên yến tiệc hôm nay, lập tức đều thu lại ý cười, nhanh chóng đoàn kết lại.
Lục Minh Húc đi ra đứng chung một chỗ với Tấn Khang, ngẩng đầu nhìn mẹ Lục, vẻ mặt trịnh trọng: “Bà nội, chúng cháu muốn nói chuyện với bà”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lũ trẻ, mẹ Lục cảm thấy thật thú vị, cười càng vui vẻ hơn.
“Tốt, đến đây, chúng ta ngồi nói chuyện trên ghế sô pha bên kia đi nào”
“Bà nội còn cố ý bảo dì Lý đi rửa hoa quả và nấu lê hấp đường phèn cho mấy đứa.
Thời tiết mùa thu khô hanh, ăn nhiều hoa quả thì da sẽ ít bị khô cũng ít nóng trong.”
Bà kéo tay nhỏ của Minh Húc và Tấn Khang, quay người nói với mấy đứa còn lại.
Bà hoàn toàn không hề ý thực được việc tự chủ trương của mình đã khiến các cháu xù lông..