'ANH HẠ LƯU THÌ CÓ..'
Dịch: Nguyễn Hạ Lan.
Buổi sáng tỉnh giấc, bên ngoài hãy còn đổ mưa. Nước mưa gõ lộp độp trên mái ngói.
Kiều Mộ bò dậy đi đánh răng rửa mặt, soi gương cố gắng một hồi, vẫn vô ích như xưa. Cô đánh răng rửa mặt thật nhanh rồi thay quần áo xuống lầu.
Người mà Kiều Huy muốn cô gặp là Tần Bân. Hôm qua, anh ta đến tìm ông nội để khám bệnh, về sau tới Garden Expo Park xảy ra tai nạn, còn lên xe anh ta nghỉ ngơi.
Nói thật, Kiều Mộ không hề muốn gặp Tần Bân, cô sợ bị quấn lấy lắm rồi.
Rẽ sang phòng trị liệu, ông nội cầm một quyển sách y ngồi trên chiếc ghế bập bênh, cũng chẳng biết có đang đọc hay không.
Kiều Mộ cất tiếng chào và bước vào thu dọn túi rác: "Lát nữa cháu phải ra ngoài một chuyến, tối cháu mới về được ạ."
"Đi đi. Hôm nay phòng khám đóng cửa." Ông nội cũng chẳng buồn ngẩng đầu, xua xua tay.
Kiều Mộ 'vâng' một tiếng, đoạn trở vào trong viện chuẩn bị bữa sáng. Ăn xong thì cũng gần tới giờ, cô sửa soạn hòm thuốc cẩn thận rồi lái xe của Hứa Thanh San đến khách sạn.
Tần Bân ở một khách sạn trong khu nội thành mới. Trên đường mưa to như trút, Kiều Mộ ra khỏi nhà trước phút mà vẫn suýt muộn.
Vào đại sảnh, người đàn ông hôm qua cùng đợi trong phòng khám với cô đi tới chào đón, lịch sự nói: "Bác sĩ Kiều, anh Tần đang đợi cô."
Kiều Mộ lễ độ gật đầu một cái, tiếp đó đi theo người đó về phía quầy bar.
Tần Bân vẫn đeo khẩu trang, đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Đến trước mặt anh ta, cô khách sáo giơ tay ra như người xa lạ mới gặp lần đầu: "Chào anh Tần! Tôi là Kiều Mộ."
Tần Bân đứng dậy, đưa tay phải bắt tay với cô, "Kiều Huy đã nói cụ thể với em phải làm gì rồi chứ!"
"Rồi!" Kiều Mộ gật đầu.
"Vậy đi thôi!" Tần Bân quay người, đá lưỡi vào răng khẽ 'chẹp' một cái, mang vẻ mặt không chút cảm xúc đi ra ngoài.
Kiều Mộ theo sau. Cô về xe lấy hòm thuốc khám bệnh tại nhà rồi ngồi cùng xe với anh ta, xuất phát tới xưởng thuốc.
Trên đường không ai nói câu gì. Kiều Mộ cầm di động lướt net giết thời gian nhưng cô hơi mất tập trung. Ngay cả Kiều Huy cũng bị anh ta lay chuyển, có thể thấy được anh ta thực sự đã thay đổi khá nhiều. Song, cô vẫn rất kháng cự, thậm chí có phần muốn 'bụp' anh ta.
Nhà máy xây dựng ở ngoại ô với quy mô trung bình.
Xuống xe, Kiều Mộ lấy ô trong túi mở, đeo hòm thuốc thong thả theo sau họ. Lúc vào cửa, người đàn ông lái xe trình thư mời cho bảo vệ, bởi vậy họ đi vào thẳng một mạch mà không có ai ngăn trở.
Nhà xưởng này chủ yếu sản xuất tì bà lộ. Cái thứ mùi nhiều đường ấy ủ trong thời gian dài khá là buồn nôn.
Đứng ở cửa chừng phút thì chủ nhiệm phân xưởng tới, ra hiệu cho họ thay quần áo vô trùng.
Tần Bân và trợ lý của anh ta không nói gì, theo chủ nhiệm đi thay bộ đồ vô trùng, rồi vào phân xưởng lần nữa.
Kiều Mộ cũng thay xong quần áo vô trùng, không đúng lúc di động có cuộc gọi, cô đành phải tụt lại sau để nghe máy. Có công nhân chuyển nguyên liệu thuốc đông y vào trong, rơi vãi không ít những quả khô có hình thù kỳ lạ trên sàn. Cô ngẩng đầu trông thấy mấy chiếc xe đang đỗ ngoài nhà xưởng.
Dưới cơn mưa xối xả, công nhân mặc áo mưa bận rộn dỡ hàng.
Kết thúc cuộc điện thoại, Kiều Mộ cúi xuống nhìn mấy quả khô lăn tới cạnh chân mình, lặng lẽ khom người nhặt lên bỏ vào trong túi áo khoác.
Là quả thuốc phiện. Số lượng lớn thế này, theo tỉ lệ chứa trong mỗi chai tì bà lộ cũng đủ dùng vài năm....
Trở lại cạnh Tần Bân, anh ta và chủ nhiệm phân xưởng vừa lúc nói chuyện xong, chuẩn bị đi xem dây chuyền sản xuất kế tiếp.
Hoàn thành khảo sát quay về xe, Tần Bân tháo khẩu trang, dựa vào lưng ghế thở gấp, trên mặt nổi những đốm đỏ dễ thấy.
Kiều Mộ xem mạch cho anh ta. Sau đấy, cô đưa một bình ô xi nhỏ qua, đồng thời mở cửa sổ xe, nhanh chóng tiêm cho anh ta một mũi giảm quá trình dị ứng.
"Nghe nói, em mới về nước, vẫn chưa tìm việc?" Tần Bân nghiêng đầu, nhìn cô không chớp mắt: "Có ý định đến công ti anh làm việc không?"
Vẫn cúi đầu, Kiều Mộ đáp: "Không."
Tần Bân cười khan một tiếng, chẳng nói gì thêm. Buổi chiều về khách sạn, chủ tịch hội đồng quản trị Sang Thiên bày tiệc tại nhà hàng của khách sạn. Tần Bần lấy cớ vẫn chưa thoải mái lắm, cố ý giữ Kiều Mộ lại.
Hai năm không gặp, chán ghét của cô đối với anh ta chỉ tăng không giảm, thậm chí còn chẳng muốn nhận là quen biết.
Đôi mắt đen huyền và lạnh lẽo, khiến người ta không thể nhìn rõ cảm xúc trong đó.
Lên tầng vào phòng ăn, Kiều Mộ nhận ra Lư Triển Bằng cũng có mặt, cô hàn huyên đôi câu rồi lặng yên ngồi cạnh Tần Bân.
Tiệc rượu chuyện trò vui vẻ, chủ tịch của Sang Thiên đề nghị chụp ảnh chung. Kiều Mộ cầm di động lên chụp cho họ mấy tấm mới phát hiện cầm nhầm máy, thế là cô khẽ mím môi, đổi sang điện thoại của Tần Bân chụp bù.
Ăn cũng đã đủ, thấy tình hình dị ứng của Tần Bân đỡ nhiều, Kiều Mộ cáo từ đi trước, chẳng buồn lưu cả số điện thoại.
Về đến Nhân Tế Đường, mưa càng to hơn.
Kiều Mộ lên lầu, nghe thấy tiếng xướng khúc trên radio mà ông nội đang mở trong phòng, cô mới yên tâm, vào phòng cầm quần áo đi tắm.
Tắm xong, ngồi trước bàn sách đọc những ghi chép về hồ sơ bệnh án, đêm về khuya lúc nào chẳng hay. Phòng ông nội bên kia đã tắt đèn, tai chỉ còn tiếng mưa rơi.
Xem đồng hồ rồi gấp quyển sổ, lại không nhịn nổi, cô bèn lấy kim châm từ từ châm vào mặt.
Làm gần xong, cô dừng tay, ghi lại phản ứng của mỗi mũi kim.
Mức độ đau dữ dội hơn trước kia. Lần trước là mức thì lần này đã tăng lên mức . Trên ghi chép của Kiều Huy và luận văn tốt nghiệp của Mạnh Trường Phong đều nhắc tới điều này: Qua mức , tình trạng của bộ phận bị tê liệt thần kinh có lẽ sẽ biến mất.
Đặt bút xuống, có số máy lạ gọi vào di động của cô.
Kiều Mộ chăm chú nhìn màn hình, thấy số này thuộc mã vùng nơi đây, cô đợi một lát cho chắc chắn không phải là số máy lừa đảo thì mới ngần ngừ bắt máy: "Xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?"
"Xuống băng vết thương hộ tôi." Giọng Tiêu Trì vang lên, khàn khàn và khô khốc.
Kiều Mộ ngoảnh đầu nhìn cửa phòng rồi đứng dậy đi ra ngoài: "Anh đang ở cửa nào?"
"Cửa vào viện trong." Tiêu Trì khẽ ho một tiếng, dường như không mấy thoải mái.
Kiều Mộ nhíu mày, vô thức rảo nhanh bước. Xuống lầu mở cửa, trong thoáng chốc mùi máu và mùi thuốc lá trộn lẫn bao trùm, cô giơ tay đỡ lấy Tiêu Trì theo phản xạ, duỗi chân móc cửa vào, tiếp đó dìu anh đến phòng trị liệu.
Bật đèn, nom rõ dáng vẻ máu me khắp người của anh, nếp gấp giữa hai đầu lông mày cô lại sâu thêm, "Ông ngủ rồi, anh khẽ chút, tôi đi lấy hòm thuốc."
Đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Trì nhìn đăm đăm khuôn mặt đầy kim châm của cô giây lát rồi nghiêng mình dựa đầu vào lưng ghế, khép hờ mắt.
Kiều Mộ mở tủ lấy hòm thuốc, vác theo cái mặt đầy kim lại gần anh, vừa rút kim vừa bảo: "Ngồi cho tử tế."
Đâu đâu trên người anh cũng là máu, căn bản không thể nhìn ra vết thương.
Tiêu Trì vịn lưng ghế, gắng gượng ngồi thẳng dậy, trán đầm đìa mồ hôi. Kiều Mộ rút hết kim trên mặt liền cầm kéo cắt áo anh, tìm miệng vết thương. Cô mở lọ cồn i ốt, tẩm cồn vào miếng bông, tỉ mỉ làm sạch vết thương cho anh.
Cánh tay phải có vết thương do dao chém nhưng không quá sâu, miệng vết thương đã ngừng chảy máu, phỏng chừng thời gian bị thương đã khá lâu.
Rửa sạch rồi, cô nhìn kỹ độ sâu của lưỡi dao, đáy mắt hiện lên vẻ không vui: "Phải khâu thôi. Tốt nhất anh đến bệnh viện đi."
"Em khâu cho tôi..." Tiêu Trì bám chặt lưng ghế, mồ hôi thi nhau rơi, nhưng mặt anh lại toát ra nét đùa giỡn: "Chết trên tay em tốt xấu gì cũng xem như kẻ phong lưu."
"Anh hạ lưu thì có." Kiều Mộ trừng mắt lườm anh một cái, sau đấy chạy ra ngoài mang hòm thuốc của mình vào.
Trong hòm thuốc của cô là thuốc tây và dụng cụ cấp cứu, gì cũng có, khác hẳn hòm thuốc của phòng khám.
Chuẩn bị ổn thỏa, thấy anh thực sự rất khó chịu, cô bèn nhắc anh: "Tôi không rành đâu, hơn nữa còn chẳng có thuốc gây tê."
Tiêu Trì mở khóa di động, lật giở một tấm ảnh trong album chìa ra trước mí mắt cô, giọng khàn đi: "Không rành?"
"Bụng dạ hẹp hòi, chuyện vụn vặt mà ghi thù đến tận bây giờ." Kiều Mộ buồn bực.
"Không ghi thì sao tìm em tính sổ được." Tiêu Trì vẫn khàn giọng: "Cứ thế khâu đi! Đem khăn mặt tới đây."
Kiều Mộ nghẹn họng, tìm khăn mặt đưa đến. Di động lại có số máy lạ gọi vào, cô nghe điện thoại, khẽ gật đầu: "Anh ấy đang ở đây, đợi tôi ra mở cửa."
Cúp máy, cô cúi xuống nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Tiêu Trì và nói: "Quan Công."
"Em đi đi." Tiêu Trì nhịn đau, xua cánh tay chẳng còn mấy sức. Kiều Mộ mở cửa cho Quan Công rồi trở vào đổi găng tay, dịch cái đèn cây duy nhất trong phòng trị liệu qua, rồi ra hiệu cho anh cắn chặt khăn.
Quan Công hãi hùng hết nhìn Kiều Mộ lại ngó sang Tiêu Trì, đột nhiên gã có loại ảo giác mình không nên xuất hiện.
Khâu bốn mũi, cả người Tiêu Trì như được vớt ra từ trong nước, trên người toàn mồ hôi hột, từ đầu chí cuối anh không rên một tiếng.
Kiều Mộ băng bó xong thì vòng qua sau lưng anh. Vết thương trên lưng tương đối nông, không nghiêm trọng như cánh tay. Cô làm sạch vết thương, rắc thuốc bột trắng lên, tiếp đó cắt băng gạc, cẩn thận băng lại.
Quan Công ngoẹo sang một bên ghế, hai mắt sáng ngời nhìn Tiêu Trì. Vết thương trên người gã không sâu, xử lý qua là ổn.
Xong xuôi, Kiều Mộ đem hai cái chăn trong tủ ra, đoạn lên gác lấy hai bộ quần áo của Kiều Huy cho họ thay.
Ngoài Trời vẫn đổ mưa, áo Tiêu Trì đã vứt bỏ, quần dài ướt hết sạch. Quan Công cũng chẳng khá hơn mấy.
"Bác sĩ Kiều ơi, cảm ơn cô nhé!" Quan Công ngồi thẳng lên, cười he he nhận lấy quần áo cô đưa.
"Tôi ngủ trên gác, có chuyện thì gọi điện cho tôi," Kiều Mộ nâng tay xem đồng hồ, sau đấy cất bước đi ra ngoài.
"Mặt em sao vậy?" Tiêu Trì đột nhiên gọi cô lại, gương mặt tái nhợt toát lên vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Làm như thể con nhím thế."
"Làm đẹp." Kiều Mộ dửng dưng đáp.
Sau thoáng chốc ngẩn tò te, Tiêu Trì bật cười.
Cô vừa đi khỏi, phòng trị liệu liền yên tĩnh hẳn. Quan Công thay quần áo, lé mắt liếc Tiêu Trì: "Còn bảo ông không thích nữa đi."
"Tôi nói gì?" Tiêu Trì khẽ xùy một tiếng. Anh đứng dậy, trầy trật cởi bỏ chiếc quần dài ướt sũng, mặc bộ đồ thể thao của Kiều Huy vào.
"Chậc.." Quan Công tặc lưỡi: "Mặt ông đang viết rõ rành rành muốn ghẹo người ta lại còn vờ vịt với tôi."
"Tôi còn muốn ghẹo cả ông đấy." Tiêu Trì nhướn mày: "Cơ ma xấu quá, không đưa miệng xuống được."
Bị sặc nước miếng, Quan Công ho một hồi rồi nói chuyện vụ án với Tiêu Trì: "Chạy mất một tên, đám còn lại đã bị tóm gọn. Hiện trường thu được hơn trăm vạn tiền mặt và kha khá súng ống. Đây là còn chưa kiểm kê hết. Sau khi Tam Nhi chuyển giao sẽ tiếp tục theo dõi Lư Triển Bằng. Ngoài ra, cục trưởng Vương hình như đã trông thấy ông."
Tiêu Trì chỉ đáp 'Ô'. Anh xem đồng hồ đeo tay: "Ai đi đuổi tên kia?"
"Đội ba, Ngân Kiều dẫn đội." Quan Công đứng dậy, ngắm nghía thật kĩ sắc mặt của Tiêu Trì:" Bác sĩ Kiều ra nước ngoài đi học hay đi làm mà tay nghề khâu mịn phết. Không phải cô ấy học đông y à?"
"Điều tra hộ khẩu?" Tiêu Trì lạnh lùng chẹn họng Quan Công. Anh cảnh cáo: "Không nên hỏi thì đừng hỏi! Đi mau!"
Quan Công 'xí' một tiếng, vội nối gót anh, gã còn cố ý xỏ xiên: "Ông thích bác sĩ Kiều thì Ngân Kiều làm sao giờ?"