Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'TÔI CÓ CHUYỆN CẦN NÓI!'
Tần Bân vừa mở miệng thì đã chứng thực suy đoán của Kiều Mộ là chính xác. Cô đi thẳng vào đề, hỏi anh ta quen thân như vậy với Trương Lương Nghiệp từ khi nào?
"Lần trước tới, trên đường ra sân bay gặp chút trục trặc, đúng lúc gặp được ông ta cũng đang đến sân bay đón người." Tần Bân khẽ cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, "Tổng giám đốc Trương rất có đầu óc làm ăn, cư xử cũng tốt. Mọi người đều quen biết cả, thêm một kẻ thù chi bằng thêm một người bạn."
"Có lí." Kiều Mộ thầm kinh hãi, hỏi luôn nội dung của cuộc điện thoại mới đây.
Đợt trước Tần Bân đến Lâm Châu, chắc chắn Trương Lương Nghiệp đã sắp xếp người để mắt, may sao Kiều Mộ đã nghĩ đến trường hợp đó cho nên cô bảo anh ta nghỉ lại Nhân Tế Đường chứ không phải khách sạn.
Tần Bân bừng tỉnh, mỉm cười nói ra hết: "Là thế này! Tổng giám đốc Trương có một cậu con trai. Em cũng biết đấy! Thi đại học xong, ông ta có công việc phải giải quyết ở thành phố C, nhưng đã đặt cho con trai một chuyến du dịch trong kỳ nghỉ hè, bảo anh trên đường về trông nom cậu ta chút!"
Kiều Mộ nhấp môi, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Cô đeo tai nghe gọi cho Hứa Thanh San, nhờ cô nàng tối nay sang đón ông nội qua nhà cô nàng ăn cơm, nhưng không mảy may nhắc tới chuyện Hoàng Viện bị thương.
Kết thúc cuộc gọi, cảm nhận được Tần Bân vẫn luôn nhìn mình, Kiều Mộ nhíu mày, "Anh có điều gì muốn nói với em hả?"
"Bành Văn Tu và Hứa Thanh San đang qua lại à?" Tần Bân sầm mặt, cau mày khó chịu, "Em bảo với cô ấy, chơi chơi thì được, ngàn vạn lần đừng làm thật."
Kiều Mộ nghiêng đầu liếc Tần Bân, chẳng buồn ừ hử.
Hứa Thanh San đâu có ngốc vậy. Cô nàng thừa biết ông nội Hứa không thích Bành Văn Tu, bản thân cũng chẳng thích, phỏng chừng đến "chơi", cô nàng cũng chả có hứng ấy chứ.
Tần Bân hiểu nhầm ý của Kiều Mộ, ngỡ cô nghĩ Bành Văn Tu rất được, anh ta đưa tay nhéo nhéo hai đầu lông mày, kể chuyện Bành Văn Tu "bắt cá hai tay" bằng giọng điệu rất tức tối.
"Anh mà không nói, đúng là em chẳng nhìn ra hắn ta không đáng tin thế đấy!" Kiều Mộ ngạc nhiên, "Anh có tinh thần chính nghĩa từ bao giờ vậy?"
Lồng ngực Tần Bân nghẹn lại, dứt khoát ngậm miệng.
Đến Phẩm Thúy Trai, đỗ xe, đi xuống. Tân Bân lại có điện thoại.
Kiều Mộ thoáng ngừng bước, sau đó cô vào đại sảnh trước, bảo em gái thu ngân ở quầy lễ tân bố trí người đi mở cho mình một phòng bao, bật sẵn điều hòa.
Mấy phút sau, Tần Bân đi vào, theo sau anh ta là Quách Bằng Hải và hai người đàn ông tầm tuổi mang bộ dạng "người tới không tốt" lắm thay.
Mất một giây thảng thốt, mặt mày Kiều Mộ hiện lên nét cười, tự nhiên thoải mái tiến lên chào đón: "Tần Bân, vị này là chủ tịch Quách đúng không nhỉ! Trước kia từng gặp một lần, em rất có ấn tượng."
"Để anh giới thiệu chính thức! Vị này là chủ tịch Quách Bằng Hải của tập đoàn Sang Thiên." Tần Bân choàng tay qua vai Kiều Mộ, tư thế rất thân mật: "Chủ tịch Quách, đây là bạn gái tôi - Kiều Mộ, bác sĩ khoa châm cứu tại bệnh viện đông y thành phố."
"Tôi còn rất rõ về bác sĩ Kiều đấy, nhưng cô ấy không biết tôi!" Quách Bằng Hải đưa tay ra, trong lời có ý: "Lúc bác sĩ Kiều ở nước ngoài, tôi hay đến Nhân Tế Đường để châm cứu."
Kiều Mộ cúi đầu, thờ ơ lướt mắt qua bàn tay đang giơ ra của Quách Bằng Hải, cô nắm hờ tay gã, môi lộ nét cười: "Xưởng dược của chủ tịch Quách sản xuất thuốc tây, nhưng lại thích đến Nhân Tế Đường châm cứu. Thế này là muốn "cả hai", hay bước tiếp theo chuẩn bị sản xuất thuốc đông y theo toa đây?"
Quách Bằng Hải cười lớn, đôi mắt nhỏ tí híp thành đường kẻ. Gã ta nhìn Tần Bân đầy thích thú, "Tần Bân à, ánh mắt của thằng ranh cậu quả nhiên không tầm thường! Bác sĩ Kiều có đầu óc kinh doanh thế này, thật khiến người ta bất ngờ đấy!"
"Chủ tịch Quách quá khen!" Khẽ vỗ vai Kiều Mộ với vẻ tự hào, Tần Bân nở nụ cười đưa ra đề nghị: "Đã gặp mặt, chi bằng ngồi chung một bàn nhỉ?"
Quách Bằng Hải giả bộ khách sáo, "Sao lại không biết xấu hổ quấy rầy chứ! Thế giới riêng của hai người, đám già chúng tôi không tham gia đâu."
Tần Bân mời lần nữa, giọng điệu nồng nhiệt: "Không thể nói lời như vậy! Tôi vốn định ngày mai tới Sang Thiên gặp ông, mời trước không bằng tình cờ gặp được."
"Gặp gỡ riêng không nói chuyện công việc nhé! Chủ tịch Quách, ông nói có phải không!" Mặt Kiều Mộ toát lên ánh cười khéo léo, cô lặng lẽ kéo tay Tần Bân: "Đâu có ai làm ăn như anh, tiền cơm cũng muốn tiết kiệm."
Quách Bằng Hải lại cười sang sảng, cặp mắt sắc bén nhìn Kiều Mộ chằm chằm: "Phép khích tướng của bác sĩ Kiều thế mà là "một mũi tên hạ hai con chim" đó! Xem ra tôi không thể không ăn bữa cơm này rồi!"
Tần Bân cúi xuống nhìn Kiều Mộ đầy cưng chiều, "Chủ tịch Quách đúng là nể mặt em!"
"Chứng tỏ chủ tịch Quách thực tế hơn anh!" Kiều Mộ nửa thật nửa giả trêu đùa.
Đương khi nói chuyện, một chiếc Volkswagen Golf GTI màu đen chạy qua trước cửa nhà hàng. Cửa xe mở, Ngân Kiều từ bên ghế lái bước xuống, cô ta mặc một chiếc váy ôm mông màu đen ngang đầu gối, kiểu dáng cổ chữ V khoét rộng, phô bày hết vóc dáng xinh đẹp, toàn thân và đôi mắt dường như biết phát sáng.
Nom quần dài và áo sơ mi mình đang mặc, Kiều Mộ không khỏi buồn cười.
Cho dù là yêu cầu công việc cũng không cần phải... gợi cảm thế này chứ?
Lát sau, Tiêu Trì xuống xe, bước chân vững vàng, không hề có dấu vết bị thương. Anh đã thay quần áo, quần tây đen thẳng thớm, áo sơ mi trắng tinh khiến anh trông càng cao lớn đĩnh đạc, dáng vẻ tinh tươm không dính tí tẹo hơi hướm lưu manh nào.
Ánh mắt Kiều Mộ hệt mọc rễ, không kìm nổi mà tuần tra trên người anh. Tay áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay, lộ ra hai cánh tay màu lúa mạch, rắn chắc và mạnh mẽ, cổ áo mở hai khuy trên cùng, hầu kết gợi cảm như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.
Cô hờ hững nhìn anh, nhưng nhịp tim hơi tăng tốc, vô thức nuốt nước bọt, nụ cười thấp thoáng trong mắt.
Uớc số hiếu chiến trong xương cốt của đàn ông đã được anh phát huy hết mức.
Làm như vô tình dời tầm mắt, để ý thấy Quách Bằng Hải cũng đang quan sát anh, lòng bàn tay Kiều Mộ đổ mồ hôi.
Đáng tiếc, bữa cơm tối nay e rằng ăn không ngon rồi.
"Anh cả Tần!" Ngân Kiều thản nhiên ngó qua, đôi mắt đầy hứng khởi, giẫm trên đôi giày cao gót thướt tha bước vào đại sảnh, "Là anh thật này! Em còn tưởng mình nhìn nhầm!"
Tần Bân thầm kinh hãi. Song, chỉ sau một giây, anh ta lấy lại bình tĩnh, tỉnh bơ khẽ nhéo bả vai Kiều Mộ, nhướng mày mỉm cười: "Mấy năm không gặp, anh sắp không nhận ra em rồi! Vị này là?"
"Chồng em! Ba em cứ bảo không ai trông coi chuyện làm ăn, em tự ý cất nhắc trợ lí của ông lên một bậc, để anh ấy làm một thành viên của gia đình em, quản lý công việc kinh doanh!" Ngân Kiều nói như thật, đoạn quay sang khoác tay Tiêu Trì, kéo anh đến trước mặt Tần Bân, thản nhiên giới thiệu họ với nhau.
"Đã nhiều lần nghe cô ấy nhắc tới ông anh lớn là anh đây, hôm nay lần đầu tiên được gặp gỡ. Hân hạnh!" Tiêu Trì lịch sự đưa tay ra, "Tiêu Trì, trợ lí của tổng giám đốc Lương, nay là con rể của ông ấy."
Tân Bân gật đầu, nở nụ cười bắt tay với Tiêu Trì, "Vừa khéo, hôm nay tôi gặp được tổng giám đốc của công ti hợp tác bên này, không bằng cùng dùng bữa đi!"
"Vâng!" Xoay đầu nhìn Quách Bằng Hải, hai mắt Ngân Kiều lấp lánh: "Đây chắc hẳn chính là chủ tịch Quách ạ? Anh Tần hứng thú với xưởng dược của tập đoàn các ông lắm. Đúng lúc ba tôi cũng coi trọng, vốn muốn bảo tôi đến "ngáng bạc", không ngờ tình cờ gặp được thế này!"
Quách Bằng Hải nheo mắt, nhiệt tình bắt tay Ngân Kiều, "Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn. Không phải cô Lương không có khả năng "ngáng bạc" đâu!"
"Có câu này của ông, vậy tôi có thể dày mặt kiếm cơm rồi!" Ngân Kiều cười thân thiện.
Kiều Mộ vẫn khoác tay Tần Bân, bí mật trao đổi ánh nhìn với Tiêu Trì, đáy mắt trong veo.
Hàn huyên một hồi, đám người rời bước tới gian phòng Thúy Liễu trên tầng để tiếp tục.
Ngân Kiều giả làm con gái của tổng giám đốc một công ti ở thành phố C, cô ta chuyện trò vui vẻ với Tần Bân, đồng thời không "bỏ bê" Quách Bằng Hải.
Ngồi cạnh Tần Bân, Kiều mộ làm tròn bổn phận vai diễn bạn gái anh ta. Tiêu Trì cũng giống vậy, điềm tĩnh kiềm chế, như thể thật sự là ông chồng mới cưới của Ngân Kiều.
Bầu không khí trong bữa ăn nhìn thì rôm rả, nhưng mạch nước ngầm bên dưới đã khởi động. Quách Bằng Hải thăm dò khắp chốn, Ngân Kiều đối đáp linh hoạt, lại còn có sức nhắm vào Kiều Mộ, trong lời nói cất giấu những câu mang theo gai nhọn.
Rượu đã ngà ngà, di động Quách Bằng Hải có cuộc gọi, gã ta cáo lỗi, đứng dậy ra ngoài nghe máy.
Đến khu nghỉ ngơi cuối hành lang, gã ta dừng chân, ngoảnh đầu nhìn một lượt, xác định không có ai theo rồi mới nhỏ giọng: "Không ai nghe lén hay nhìn trộm, cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn! Đã kiểm tra xung quanh đây, không phát hiện thấy xe của cảnh sát, cũng không phát hiện đối tượng khả nghi." Bên tai truyền tới giọng nói nơm nớp của cấp dưới, "Chúng tôi lập tức tra xét tiếp!"
"Đi đi!" Quách Bằng Hải cúp máy. Quay lại nhìn hành lang trống vắng, gã ta nhíu mày ngồi xuống ghế nghỉ.
Lúc sau, di dộng nhận được một tin nhắn Wechat. Mở ra đọc, Quách Bằng Hải không nhịn nổi, đấm một phát vào tay vịn sô pha.
Sự sắp xếp tối nay, trước đó Tần Bân không hề biết. Có người bám theo suốt quãng đường sau khi anh ta tới bệnh viện đông y rồi đến bệnh viện số Hai.
Mọi bằng chứng đều cho thấy anh ta và con ranh của Nhân Tế Đường kia là một đôi.
Gã họ Tiêu và cô nàng họ Lương ấy cũng không phải cảnh sát. Trước khi phía cảnh sát tiến hành bắt giữ lão Lưu, nghe đâu toàn bộ những kẻ lên núi hôm đó bị thương nặng hết. Nếu gã họ Tiêu tham gia hành động thì tuyệt đối không có khả năng nhanh nhẹn không khác gì người bình thường thế kia, chẳng nhìn ra một tí ti dấu vết bị thương.
Tin tức vừa rồi của thuộc hạ gửi tới đã chứng thực họ là vợ chồng, là con gái và con rể của gia đình mấy đời thân thiết với nhà họ Tần thật.
Ngoài việc không lý giải nổi nguyên do họ xuất hiện ở bệnh viện số Hai, làm sao lại quen biết với em gái của Hoàng Linh, vì cớ gì Nhân Tế Đường có chó nghiệp vụ, thì những cái khác đều rất kín kẽ.
Bàn tay gác trên đùi Quách Bằng Hải búng vài cái theo bản năng, nhớ tới chuyện bán xưởng dược là ý của Trương Lương Nghiệp; còn cảnh khuyển bị gã ta xem như bằng chứng, chủ nhân trước đây của nó từng lên mạng tìm kiếm người nuôi. Hai mắt gã ta bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
Chuyện này do gã bố trí từ đầu chí cuối. Đôi vợ chồng kia đã bị gã ta coi là cảnh sát, cái gọi là chứng cớ khác, có làm giả cũng dễ ợt.
Gã ta đang định đứng dậy, điện thoại lần nữa reo. Trong giọng nói của đàn em lộ vẻ luống cuống và hoảng hốt: "Tổng giám đốc Trương muốn nói chuyện với ngài ạ."
"Đưa máy cho hắn!" Quách Bằng Hải ngồi lại, một lớp băng giá bao phủ trên mặt.
Bên tai im ắng mất mấy giây, tiếng Trương Lương Nghiệp vang lên, thẹn quá hóa giận: "Đây là ông muốn ép tôi vào đường cùng hả!"
"Lương Nghiệp, anh em bao nhiêu năm, một đao chú cho ông anh này mới đủ tàn nhẫn!" Quách Bằng Hải cười lạnh: "Đừng tưởng hợp tác với cảnh sát thì có thể gột sạch bản thân. Con thuyền này mà chìm, chú cũng chớ nghĩ đến việc tiêu diêu tự tại."
"Tôi không hợp tác với cảnh sát, người luôn muốn dứt ra là ông! Khương Bán Hạ là người của ông, rồi Lư Triển Bằng, ngay cả cái thằng Lí Thành An ăn hại cũng do một tay ông bồi dưỡng nên. Tuy chẳng được việc, nhưng tôi có nghi ngờ ông không!" Trương Lương Nghiệp nghiến răng nghiến lợi.
"Nghi ngờ gì tôi! Đã thế nói hết ra đi, chúng ta cũng dễ dàng tính từng khoản." Quách Bằng Hải thoáng ngừng lời, gã ta đứng lên ló đầu liếc qua hành lang, cất lời châm chọc: "Hồi đó, Khương Bán Hạ là quà chú tặng anh mà! Trương Dương đi chơi, chú bảo anh nó mất tích. Kết quả con gái tôi là mất tích thật! Chú được đấy!"
Đầu giây bên kia lại yên lặng, kèm theo đó là một tiếng "tút", cuộc gọi bị ngắt.
Con ngươi Quách Bằng Hải tối đi. Gã nhìn màn hình di động một lúc, rồi giở một dãy số, ấn phím gọi. Bên kia vừa bắt máy, gã nói luôn: "Bằng mọi giá cũng phải cho nó gục, nhất định phải đoạt trước cảnh sát. Thất bại nữa đừng trách tôi không khách sáo!"
Cúp máy, Quách Bằng Hải cáu kỉnh dựa vào lưng ghế, nhéo mạnh hai đầu lông mày.
Ví thử tìm mãi không thấy chứng cứ, hết thời gian bao lãnh một năm là gã ta có thể ra nước ngoài thảnh thơi tự do. Trương Lương Nghiệp ắt phải chết!
Trở vào gian Thúy Liễu, mọi người đã ăn uống gần xong. Quách Bằng Hải lấy cớ rượu bốc lên đầu nên rời khỏi bàn tiệc trước.
Tần Bân và Kiều Mộ đứng dậy tiễn khách với thái độ thân mật.
Ngân Kiều tiện thể kéo Tiêu Trì cùng tiễn Quách Bằng Hải xuống lầu.
Đưa mắt theo xe gã ta chạy xa dần. Bầu không khí đột nhiên trở nên tinh tế. Ngân Kiều liếc xéo Kiều Mộ, cố ý xích lại gần Tiêu Trì, thấp giọng: "Đầu cắm đầy sừng, đừng bảo em không nhắc anh!"
Tiêu Trì lạnh lùng lườm cô ta một cái, anh mở tin nhắn mới nhận được, toan nhấc chân rời đi. Quách Bằng Hải muốn giết Trương Lương Nghiệp, bọn chúng cắn nhau càng dữ dội thì càng có lợi với họ.
"Gượm đã!" Mặt Tần Bần chợt biến sắc, dứt khoát cản đường anh: "Tôi có chuyện cần nói!"