A Hạnh trông vẻ mặt Vân Đóa như con mèo nhỏ đáng yêu, không khỏi vui vẻ. Vân Đóa thấy nàng cười, thì biết A Hạnh đã đồng ý, vui mừng lôi kéo A Hạnh ra chính giữa bục.
A Hạnh vội vàng nói: "Ta không bảo đảm sẽ đoán được đâu đấy!" Nhiều người như vậy nhưng đều không đoán được, có thể thấy là rất khó. Nàng mặc dù là người xuyên không, nhưng cũng không có nghĩa là nàng đủ bản lĩnh chơi trò đố chữ này.
Thẩm Nguyên Phong đi tới bên cạnh nàng, cười nói: "Mọi người cùng nhau đoán, chắc sẽ đoán ra thôi!"
A Hạnh nhìn hắn một cái, không trả lời. Thẩm Nguyên Phong nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, cũng không để ý, chỉ khẽ cười một tiếng, dẫn đầu đi thẳng về phía trước, bước chân phóng khoáng, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Vân Đóa nhìn bóng lưng Thẩm Nguyên Phong, nhỏ giọng nói với A Hạnh: "Tam công tử thật tuấn tú!" A Hạnh không khỏi nghĩ, hoá ra mặc kệ nam nhân ở thời đại nào, miễn đẹp mắt thì sẽ vô cùng nổi tiếng.
Lúc này, bỗng nhiên Trần Anh quay đầu lại nhìn phía sau không xa:" Hồ tiểu thư kia lại theo tới rồi, đúng là âm hồn bất tán!"
Trần Tĩnh nói:" Nàng ta là thê tử tương lai của Thẩm Nguyên Phong, đi theo hắn cũng rất bình thường!" Hai người nhìn Thẩm Nguyên Phong và A Hạnh đi ở phía trước, lại nhìn Hồ Nhã Tình theo sát ở phía sau, cả hai cùng thở dài một hơi.
Vân Đóa khó khăn lôi kéo A Hạnh chen lấn vào trong đám người để ra phía trước, bỗng thấy Thẩm Nguyên Phong đưa tay ngoắc ngoắc: "Mau tới đây, bên này tương đối rộng rãi!"
A Hạnh nhìn qua, chỉ thấy đám người xung quanh Nguyên Phong tự động nhường ra một khoảng nửa thước xung quanh hắn. Ai dám chen với nhi tử Tấn vương chứ? Nếu không khéo làm hắn bị thương, chắc chẳng thể toàn vẹn ra về.
Vân Đóa cười vui vẻ, đang muốn lôi kéo A Hạnh đi qua, nhưng A Hạnh lại dùng sức kéo nàng trở về, nói:" Đứng ở đó quá gây chú ý, nơi này là được rồi!" Vân Đóa quay đầu lại xua xua tay về hướng Thẩm Nguyên Phong, ý bảo không qua đấy.
Núi không đến với ta thì ta đành đi lên núi vậy. Thẩm Nguyên Phong khẽ cười, đi qua chỗ A Hạnh, đám người tự động nhường ra một con đường cho hắn, Thẩm Nguyên Phong không chút khó khăn đi đến gần A Hạnh.
Mà Hồ Lăng Hiên cùng Hồ Nhã Tình cũng đứng cách bọn họ không xa. Hai huynh muội nhìn Thẩm Nguyên Phong từng bước một đến gần A Hạnh, bề ngoài hoàn mỹ vô cùng, khí chất cao quý ưu nhã, vẻ mặt nhu tình như nước, chậm chạp rồi lại kiên định đi tới bên cạnh A Hạnh. Người xung quanh nhìn bọn họ, trong mắt đều toát ra vẻ sùng kính và biểu cảm hâm mộ. Cảnh tượng này khiến cho huynh muội Hồ thị vừa đố kỵ vừa hận, hận không thể cầm kéo cắt vụn khung cảnh này.
A Hạnh đứng bên cạnh Thẩm Nguyên Phong nói: "Ngươi không nên phô trương như thế, ngươi cũng biết nơi này có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta mà!"
Thẩm Nguyên Phong đầy kiêu ngạo đáp: "Ta không quan tâm ánh mắt của người khác!"
A Hạnh ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Nhưng ta quan tâm! Thẩm Nguyên Phong, ta còn chưa xuất giá, ta không hy vọng ngày mai xuất hiện ra lời đồn đại gì về ta và ngươi!"
Sắc mặt Thẩm Nguyên Phong hơi trầm xuống, không nói gì nữa, đưa ánh mắt dời về phía trước.
Hồ Nhã Tình cắn răng nghiến lợi nói với Hồ Lăng Hiên: "Đại ca, huynh xem đi! A Hạnh căn bản chính là tiện nhân, rõ ràng đã hứa hẹn cùng chúng ta, đồng ý sau này sẽ không qua lại với Tam công tử. Nhưng bây giờ lại ở gần hắn như vậy! Ta thấy nàng ta còn chưa chết tâm với Tam công tử đâu! Dám lừa gạt ta, ta nhất định sẽ khiến cho tiện nhân đó phải hối hận!"
A Hạnh ngẩng đầu nhìn lên, bây giờ bên trên còn thừa lại bốn ngọn đèn hoa đăng, gồm đèn kéo quân, đèn song ngư đùa hạt châu, đèn bát giác lung linh và đèn hồ điệp, còn câu đố được viết rất lớn ngay bên cạnh đèn. Bốn chiếc đèn nãy chính là những chiếc đẹp nhất, không ít người toát ra vẻ mặt yêu thích, mà tình lang và phụ mẫu của bọn họ đều đang tụ tập trước sân, vắt hết óc để đoán đáp án.
Vân Đóa chỉ vào ngọn đèn song ngư đùa hạt châu, nói với A Hạnh: "A Hạnh, chính là ngọn đèn kia, chưa ai giải được, ngươi nhanh đoán ra đi!"
A Hạnh thấy Vân Đóa yêu thích ngọn đèn kia như thế, cũng muốn thắng nó về cho nàng. A Hạnh nhìn kỹ câu đố một chút: "Nhất loan nguyệt chiếu chi đầu lượng, lưỡng khỏa tinh huyền thiên hạ minh. Gợi ý là một chữ."
Là chữ gì nhỉ? A Hạnh trầm tư suy nghĩ.
Hồ Nhã Tình bên cạnh thấy nàng nhìn chằm chằm câu đố trên đèn song ngư đùa hạt châu, đoán rằng nàng thích hoa đăng này. Nàng ta giật giật áo Hồ Lăng Hiên nói:" Đại ca, ta muốn ngọn đèn song ngư đùa hạt châu kia, ca ca giúp ta đi!" Hừ, A Hạnh, ngươi cướp thứ ta yêu thích nhất. Vậy thứ ngươi thích, ta cũng sẽ khiến ngươi không có được!
Nàng ta nhìn câu đố, cũng bắt đầu suy nghĩ. Hồ Nhã Tình muốn đoán ra trước A Hạnh, nàng ta muốn để Thẩm Nguyên Phong biết rằng, dù trên bất kì phương diện nào, A Hạnh đều thua mình, biết đâu một lần nữa khiến hắn chú ý đến mình.
Từ bé, Hồ Nhã Tình đã được tiên sinh dạy chữ, có thể viết chữ khá tốt, cũng miễn cưỡng làm được vài câu thơ, nàng ta luôn tự tin về học thức của mình. Nhưng mà đêm nay, câu đố này khiến nàng ta trái nghĩ, phải nghĩ cũng không hiểu gì, ngày càng vội. Nàng ta không ngừng để ý động tĩnh của A Hạnh, chỉ sợ A Hạnh sẽ đoán ra trước mình. Rồi tự an ủi bản thân rằng, A Hạnh chả là cái thá gì, một nữ nhân nghèo hèn, nhận thức được mấy chữ chứ, làm sao đoán được câu đó!
"Ca ca, ca nghĩ ra chưa?" Đầu óc của Hồ Nhã Tình loạn cào cào, đành phải cầu cứu đại ca. Nhưng mà Hồ Lăng Hiên so với nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn đã thua ở trong tay A Hạnh rồi, lúc này dù thế nào cũng không muốn tiếp tục thua nữa. Có lẽ do loại tâm lý áp lực này khiến hắn không tài nào tập trung giải đố được. Hắn thỉnh thoảng lại nhìn A Hạnh, mồ hôi rỉ ra trên trán.
A Hạnh tinh tế suy nghĩ, thế mà lại nghĩ ra một chữ. Nàng ở dưới đài, cao giọng hô to với người phụ trách bên trên: "Là chữ "thu"!" Thẩm Nguyên Phong lấy chữ này so sánh với đáp án trong lòng một lần, trên mặt nở ra nụ cười.
Người xung quanh thấy có người nghĩ ra đáp án mà mình vắt hết óc cũng không biết, đều nhướng mày nhìn A Hạnh, mà A Hạnh cùng Vân Đóa đều đang nín thở đợi câu trả lời của người phụ trách.
Người phụ trách cười cười. Đem đèn song ngư đùa hạt châu xuống đưa A Hạnh, nói lớn tiếng:" Vị cô nương này đã đoán đúng, hoa đăng thuộc về vị cô nương thông minh này."
Mọi người xung quanh nghe người phụ trách nói như thế, đều tập trung nhìn về phía A Hạnh, trong đám người có không ít người nhận ra nàng.
"Hoá ra là A Hạnh cô nương, nữ chủ rạp hát Thính Tùng, chẳng trách sao lại thông minh như thế."
"Nàng đoán được cũng chẳng có gì lạ, tuổi còn nhỏ mà đã khiến Thính Tùng phát triển lớn như thế thì chỉ mỗi một chữ như này đương nhiên không thể làm khó được nàng rồi!"
Hồ Nhã Tình nghe mọi người khen ngợi A Hạnh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bình thường mặc kệ nàng ta xuất hiện ở nơi nào, nhất định đều sẽ trở thành trung tâm bàn tán của mọi người. Nhưng hôm nay, nàng ta tới đây lâu như vậy mà không có người nào chú ý tới. Còn A Hạnh lại hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, trở thành tiêu điểm của đám đông, loại này khác biệt này nàng ta làm sao có thể chấp nhận được!
Mặc dù bây giờ, nàng ta hận không thể cắn nuốt A Hạnh, nhưng lại không có cách nào làm được.
A Hạnh, ta cho ngươi một con đường sống ngươi không đi, hết lần này tới lần khác trêu chọc ta. Được! Ta nhất định sẽ phá hủy ngươi, đến lúc đó, ta xem ngươi làm sao dụ dỗ Tam công tử, làm thế nào được mọi người chú ý!
A Hạnh cầm đèn đưa cho Vân Đóa, Vân Đóa cực kỳ cao hứng cầm hoa đăng xem trái xem phải, vẻ mặt tràn đầy yêu thích. A Hạnh lôi kéo Vân Đóa đi ra phía ngoài đám người, Vân Đóa ngạc nhiên, nói: "A Hạnh, ngươi không chơi đoán chữ nữa sao? Ngươi thông minh như vậy, nhất định có thể thắng được đèn kéo quân!"
A Hạnh khẽ cười:" Vân Đóa, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên trở về, cha nương sẽ lo lắng!" Vân Đóa thấy cũng phải, liền đi theo A Hạnh rời khỏi đám người.
Thẩm Nguyên Phong từ phía sau đuổi theo, nói với A Hạnh: "A Hạnh, đợi chút nữa sẽ có pháo bông, nàng không muốn xem rồi mới về sao?"
Vân Đóa vừa nghe thế thì hai mắt phát sáng, khẩn cầu A Hạnh: "A Hạnh, xem pháo bông xong rồi trở về cũng không muộn mà. Có hai vị tỷ tỷ bên cạnh chúng ta, cha nương sẽ không lo đâu."
Còn đang nói thì đã có người đốt pháo bông ở giữa khoảng đất trống, "đùng" một tiếng, hàng loạt tia sáng đột nhiên xuất hiện, vô số điểm sáng hiện trên bầu trời, toả ra rực rỡ, sáng loá chói mắt. Mọi người xung quanh vỗ tay cười rộ lên.
Pháo bông cứ thế bay lên, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt những người xung quanh, làm sáng rõ những nụ cười của mọi người.
Bỗng nhiên, một ngọn pháo bông không biết vì nguyên nhân gì mà đổ xuống, "đoàng" một tiếng, tia lửa bay ra ngoài, bắn về phía người xem. Tia lửa nóng rực lập tức làm bỏng nhiều người, đốt nhiều người thành đuốc sống. Tiếng thét chói tai vang lên, mọi người ôm lấy đầu hốt hoảng chạy trốn bốn phía.
Cứ thế, lại thêm một quả cầu lửa bay ra, có mấy cái bay trực tiếp đến thân thể người khác, mùa thu trời khô hanh, lửa thoáng cái đã đốt hết quần áo họ, người đó sợ hãi la lên, lăn lộn dưới đất, lăn qua lăn lại. Đám người bên cạnh ba chân bốn cẳng dập tắt lửa đang cháy trên người người nọ.
Hội đèn bây giờ đã tán loạn, trong lúc nhất thời mọi người đổ ra tìm đường chạy. Mọi người đưa tay đẩy cố chạy trốn, tất cả mói người chia năm xẻ bảy. Khắp nơi đều là hoa đăng dập nát, rất nhiều hoa đăng đã bén lửa bùng lên đốt mọi thứ thành tro bụi. Cây trúc vì mọi người chen lấn xô đẩy mà nghiêng ngả, chả mấy chốc đã đổ sập xuống. Vốn lúc đầu A Hạnh đứng cùng nhóm Vân Đoá và tỷ muội Trần thị, nhưng bị náo loạn mà tách ra. A Hạnh tìm kiếm bóng dáng các nàng khắp nơi, đưa mắt nhìn bốn phía đều là người người sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt, căn bản không thể tìm thấy họ.
"Vân Đóa, Trần Anh tỷ tỷ, Trần Tĩnh tỷ tỷ, các người ở nơi nào??"
A Hạnh lo lắng hô to, nhưng mà dù giọng có lớn hơn nữa thì cũng bị tiếng kêu khóc của mọi người nhấn chìm xuống. Cách đó không xa là chiếc đèn song ngư đùa hạt châu của Vân Đoá, ban nãy còn đẹp đẽ không chút sứt mẻ, mà giờ đây đã bị người khác dẫm đạp nát bét. Tim A Hạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, kiếp trước có nhiều sự kiện dẫm đạp, bởi vì mọi người sợ hãi, tranh nhau chạy trốn, thường thường sẽ tạo nên thương vong, hi vọng hôm nay nhóm Vân Đóa không xảy ra chuyện. Cũng may là có Trần thị tỷ muội, có võ công thâm hậu, nếu bảo vệ nhau sẽ không có vấn đề. Nàng lo lắng chính là Vân Đóa, nàng ấy chỉ là hài tử, trong lúc hoảng loạn rất dễ dàng bị người khác đẩy ngã xuống đất!
Đang lúc A Hạnh vô cùng lo lắng không thôi, đột nhiên có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng.
"A Hạnh, nàng không cần vội, ta mới thấy tỷ muội Trần thị che chở cho Vân Đóa rồi, bọn họ đều rất tốt không xảy ra chuyện gì. Bây giờ ta mang nàng rời khỏi đây!"
Truyện convert hay : Nông Phu Hung Mãnh