A Hạnh đi theo nha hoàn ra khỏi rừng cây, bước qua một hành lang thật dài không bao lâu thì tới viện của Lý Ngân.
Đưa A Hạnh đưa đến trước viện thì nha hoàn cúi chào nàng một cái nói phải trở về phục vụ, A Hạnh nói câu đa tạ sau đó nha hoàn liền xoay người rời đi.
A Hạnh đi vào viện, nha hoàn trong viện đều biết nàng là muội muội của di nương, cũng cười nói chào hỏi nàng, Tiểu Hoàn còn tiến đến vén màn cửa giúp nàng thông báo: "Tứ di nương, A Hạnh cô nương tới!"
A Hạnh cười nói lời nói cám ơn sau đó đi vào trong.Lý Ngân đang ngồi ở bên cạnh bàn trà nói gì đó với nha hoàn đại nha hoàn Thúy Liễu, nhìn thấy A Hạnh tới lập tức nở nụ cười, đứng lên kéo tay nàng nói: "Tỷ còn đang suy nghĩ chừng nào thì muội sẽ trở lại thăm tỷ tỷ, không nghĩ tỷ vừa nghĩ đến muội đã tới rồi, xem ra sau này tỷ phải thường xuyên nghĩ đến muội mới được!" Vừa nói vừa phất tay ý bảo Thúy Liễu đi xuống.
Nàng kéo tay A Hạnh ngồi xuống, đầu tiên là quan tâm hỏi han tình hình phụ thân, nghe được A Hạnh nói chân của cha đã hồi phục nhiều, trong lòng cũng vui vẻ. Nàng nói: "Ngày ngày tỷ đều mong đợi muội tới, tỷ thật sự có nhiều chuyện muốn nói với muội." Vừa nói nàng vừa nhìn ra phía màn cửa một cái, nhỏ giọng: "Kể từ khi biết trong viện có tai mắt, tỷ có chuyện gì cũng không dám nói cùng những nha hoàn này, bình thường nói chuyện cũng thận trọng chỉ sợ nói sai cái gì truyền tới tai phu nhân, chắc chắn sẽ gây chuyện cho tỷ." Vừa nói vừa lè lưỡi với A Hạnh, trên nét mặt còn dáng vẻ ngây thơ, thật là động lòng người.
Trong lòng A Hạnh thầm cảm khái, Lý Ngân cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, nếu như là nàng ở kiếp trước trong cái thế giới kia chính là thời điểm thanh xuân phất phới, hiện tại lại gả cho một nam nhân trung niên, mỗi ngày ở lì trong cái tiểu viện này, ngay cả lời trong lòng cũng không thể nói, còn phải nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí sống qua ngày, thật sự rất đáng thương. Đây chính là sự bi ai khi làm thiếp cho người ta, chia xẻ chồng với chính thất, hưởng thụ những thứ vốn thuộc về chính thê, làm sao có thể không chút trả giá nào? Nàng chỉ có thể cẩn thận như vậy, dè dặt mà sống mới được an ổn.
Nhưng những thứ này cũng không phải là mong muốn của Lý Ngân, nàng chỉ là vì phụ thân và muội muội mới đi đến bước đường này, chính vì vậy A Hạnh mới muốn trợ giúp nàng, tận lực để cho nàng có cuộc sống an ổn một chút, không phải chịu tổn thương từ nhiều phía.
A Hạnh quan sát Lý Ngân một chút, hôm nay nàng mặc một chiếc áo gấm màu đỏ, váy màu trắng, không có khoa trương như lần trước, trên mặt cũng không quá nhiều sson phấn, trên người chỉ đeo mấy món đồ trang sức đơn giản, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái nhẹ nhàng khoan thai hơn nhiều. Xem ra nàng cũng nghe lời mình nói, liền hỏi nàng: "Dạo này tỷ có khỏe không?"
Lý Ngân gật đầu một cái, trên mặt nở nụ cười bình thản, nói: "tỷ nghe muội muội, ăn mặc thu liễm một chút. Mỗi ngày bất chấp khí trời lạnh như thế nào tỷ cũng kiên trì không bỏ lơi việc thỉnh an phu nhân, phu nhân còn nói với tỷ dạo này khí trời quá lạnh cũng không cần đến thỉnh an nàng nữa, mấy vị khác nghe nàng nói như vậy, trời vừa rơi tuyết liền không đi, tỷ nghe lời của ngươi mỗi ngày đều đi, tỷ nhìn ra được nàng nhìn thấy ta vô cùng cao hứng! Còn thưởng cho tỷ không ít đồ ăn ngon!"
A Hạnh cười nói: "Nàng được tỷ tôn trọng đương nhiên cao hứng!"
"Thời gian trước lão gia đi Khang thành làm ăn nửa tháng sau mới trở về buổi chiều đầu tiên đi đến phòng của phu nhân, tối ngày thứ hai liền đến phòng tỷ!" Lý Ngân nói đến đây trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng nhưng A Hạnh là thân tỷ muội của nàng những lời này ngoại trừ nàng còn có thể nói cho ai?
" Mấy ngày kế tiếp hắn cũng tới phòng tỷ. . ."
A Hạnh nghĩ đương nhiên phải như vậy, ngày thứ nhất đến phòng thê tử là vì tôn trọng thê tử những ngày kế tiếp Lý Ngân là thiếp mới nạp lại trẻ tuổi mỹ mạo, chính là hứng thú mới mẻ nhất thời đương nhiên sẽ đến phòng nàng, những di nương khác đã lâu không gặp lão gia lại thấy hắn ở trong phòng Lý Ngân, trong lòng khẳng định là cực kì ghen ghét căm giận. Nghĩ tới đây, A Hạnh không khỏi lo lắng hỏi: "Vậy tỷ làm thế nào?"
Lý Ngân cười nhẹ một tiếng đưa ngón trỏ ra chỉ nhẹ lên tráng nàng một cái, sẳng giọng nói: "Tiểu quỷ này! Người ta nghe được còn tưởng rằng muội mới là tỷ tỷ! Muội đừng vội, tỷ vẫn nhớ lời của muội. Khi lão gia liên tục ba ngày đến phòng của tỷ, ngày thứ tư tỷ liền mượn cớ nói nhức đầu, lão gia thấy tỷ không thoải mái liền đến viện của di nương khác, mấy ngày kế tiếp cũng không tới phòng tỷ! Mấy ngày này những khác nhìn thấy tỷ lại cười ha hả lôi kéo, rất thân thiết."
Đó là đương nhiên, bọn họ thấy Lý Ngân cũng không được chuyên sủng nên địch ý dĩ nhiên là ít đi rất nhiều, về phần lão gia mấy ngày đầu ở lại viện của Lý Ngân thì đương nhiên ai cũng hiểu, người mới mà, bọn họ không phải đều là từ người mới biến thành người cũ sao?
A Hạnh hỏi nàng: "Tỷ tỷ nhưng cứ như vậy thì sự sủng ái của lão gia đối với tỷ sẽ ít đi rất nhiều, tỷ thật không bận tâm sao?"
Lý Ngân nhìn A Hạnh một cái, bây giờ nàng đã quen dần với việc suy nghĩ của muội muội càng ngày càng trưởng thành, mặc dù nàng cảm thấy có chút kỳ quái nhưng muội muội đối với mình quan tâm là việc dễ thấy, muội muội vốn thông minh, có lẽ là vì dạo này trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện dẫn đến việc muội muội bắt đầu trưởng thành hơn.
Lý Ngân rất thương yêu muội muội, mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cũng tuyệt đối cũng sẽ không nghĩ muội muội như yêu ma. Trong lòng nàng, tất cả việc muội muội làm đều hợp lý, cho dù là có chút không hợp lý nàng cũng sẽ tìm được một lý do nào đó biến nó thành hợp lý.
"Nếu như việc được lão gia sủng ái đổi lấy địch ý của phu nhân và những di nương khác, thậm chí là những suy nghĩ đáng sợ khác, loại sủng ái như vậy tỷ tình nguyện không nhận!" Lý Ngân ngẩng đầu lên nhìn A Hạnh, trong đôi mắt to xinh đẹp thoáng qua chút sợ hãi: "Muội biết không? Mỗi khi tỷ nghĩ đến cảnh phu nhân cho người đánh Tam di nương, tỷ sợ đến phát run, tỷ rất sợ có một ngày mình sẽ gặp chuyện như vậy! Tỷ bây giờ chỉ muốn phục vụ lão gia cho tốt, phục vụ phu nhân cho tôt, an ổn sống qua ngày, những thứ khác tỷ cái gì cũng không dám nghĩ!"
Nhắc tới sự kiện Tam di nương kia, A Hạnh không khỏi hỏi: "Tam di nương bây giờ thế nào?"
"Vết thương của nàng còn chưa khỏi, cả ngày tránh ở trong phòng, nghe nói mỗi ngày đều cáu giận đập phá đồ đạc!" Nói đến đây, Lý Ngân thở dài một cái.
A Hạnh thấy nàng lộ ra vẻ đồng tình với Tam di nương, vội nhắc nhở nàng: "Tỷ tỷ, Tam di nương trong lòng nhất định là ghi hận tỷ, sau này tỷ phải đặc biệt chú ý nàng ta!"
Lý Ngân nghe lời của nàng, khẽ nhíu mi, lộ ra vẻ mặt lo lắng. A Hạnh lại vội an ủi: "Nhưng chỉ cần tỷ cẩn thận một chút, lấy lòng phu nhân thật tốt, chắc cũng sẽ không có chuyện gì lớn!"
Chân mày Lý Ngân lúc này mới giãn ra, nói: "Lúc Lão gia ở trong phòng ta , ta thường xuyên nói tốt cho phu nhân với lão gia. Chính là không biết phu nhân người có biết không?" Vừa nói liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
A Hạnh khẽ mỉm cười: "Yên tâm, nàng nhất định biết."
Hai tỷ muội lại trò chuyện một hồi lúc này mới chuẩn bị đi chủ viện. Lý Ngân mang theo A Hạnh đi thỉnh an chúc tết phu nhân.
Lý Ngân nói: "Hôm nay hình như có khách quý tới, cũng không biết có tiện hay không. Nếu không tiện, tỷ sẽ chuyền đạt lại lời chúc phúc của muội với phụ thân tới phu nhân."
Truyện convert hay : Diệu Thủ Hồi Xuân