Sau khi Lý Nhuận Phúc về nhà nói với A Hạnh: "Thật ra thì ông chủ Lăng là một người tốt, rạp hát bọn họ có rất nhiều đào hát nhỏ tuổi đều là cô nhi không nơi nương tựa, ông ấy đưa bọn nhỏ về, dạy ca diễn, sau này cũng có bản lĩnh sinh tồn. Nếu như rạp hát thật sự phải giải tán những đứa bé này cũng rất đáng thương: " Ông thở dài: "Đáng tiếc chúng ta cũng vừa mới bắt đầu kéo xe, không có bao nhiêu tiền dư, bằng không cũng có thể cầm ít tiền giúp ông chủ Lăng vượt qua cửa ải khó khăn này." Bụng dạ Lý Nhuận Phúc nhân từ lương thiện, khâm phục cách làm người của ông chủ Lăng cho nên nhìn thấy ông ấy khó khăn thì muốn giúp một tay, đáng tiếc lực bất tòng tâm.
A Hạnh lắc đầu nói: "Vấn đề căn bản của rạp hát không chỉ nằm ở tiền bạc mà là khó khăn trước mắt nhưng nếu như không sớm tìm được một đào hát hát vai chính làm trụ cột, nếu thanh toán được tiền đặt cọc thì không còn bao nhiêu bạc, rạp hát phải nuôi nhiều người như vậy, chi tiêu mỗi ngày cũng không ít, sớm muộn cũng sẽ không được. . ."
Trên căn bản nhất định phải giải quyết vấn đề này. Ông chủ Lăng phiền não cũng có thể là vấn đề này!
Một người không hiểu hí khúc như nàng cũng biết muốn bồi dưỡng một đào hát tài giỏi không phải chuyện một sớm một chiều, trên đài một phút dưới đài mười năm công sức, không phải chuyện đơn giản như vậy, bây giờ rạp hát đang trong thời kì khó khăn, Dung Tranh chỉ là một tiểu đồ đệ vẫn chưa thể ra diễn được, mà Mai Hương Hoa một mình cũng khó diễn. Nếu như mời con hát ở bên ngoài, thứ nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà tìm được người thích hợp, cho dù tìm được, muốn cho khán giả tiếp nhận hắn, thay thế vị trí của Phương Mặc Trúc trong lòng bọn họ cũng phải cần một khoảng thời gian, thứ hai, ký khế ước với bọn họ cũng giống như với Phương Mặc Trúc, quay đầu lại chỉ sợ cũng là nuôi ong tay áo!
Cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Nói cho cùng đều là do sau lưng Lăng Tử Phong không có chỗ dựa, nếu như hắn có quan hệ với vài vị quan to vậy thì còn có vấn đề gì? Kiếp trước cha nàng cũng tốn một số tiền không nhỏ để tận dụng quan hệ nhưng như thế nên làm việc cũng thuận tiện không ít. Ông chủ Lăng có nhiều người phải nuôi như vậy đoán chừng là cũng khó bỏ được số tiền kia. Dù sao rạp hát cũng không kiếm tiền thuận lợi như vậy.
Lý Nhuận Phúc cảm thấy con gái nói rất có lý, nhớ tới con gái thông minh, mỗi lần đều có cách tốt, biện pháp dùng tuyến đường kéo xe cố định cũng là nàng nghĩ ra được liền hỏi con gái: "A Hạnh, con có cách gì không?"
A Hạnh nhìn phụ thân cười cười: "Cha à, con với hát xướng một chữ cũng không biết, ông chủ Lăng cũng không có cách con thì có biện pháp gì!" Những ngày qua nàng cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng sự thật chứng minh, nữ tử chuyển kiếp cũng không phải là vạn năng, không phải là chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng thần kỳ như vậy!
Lý Nhuận Phúc suy nghĩ một chút, A Hạnh dù có thông minh như thế nào đi nữa nhưng cũng chỉ là là một đứa trẻ mười ba tuổi, mình lại mang loại chuyện lớn không cách nào giải quyết đến hỏi nàng, thật sự là kỳ cục, nghĩ tới đây, ông cười cười xin lỗi.
A Hạnh vẫn đang suy nghĩ, nghĩ cách thì không có, nhưng mượn ít bạc giúp ông chủ Lăng vẫn thì có thể. Thấy lợi nhuận tháng thứ nhất của xe ngựa chắc cũng đã có rồi. Đó không phải là một con số nhỏ, có thể giúp được ông Lăng.
Đến ngày hẹn nhận bạc, sáng sớm A Hạnh đi ngay đến cửa hàng xe ngựa.
Ông chủ Vương biết nàng sẽ sớm đến nên đã chờ ở cửa. Thấy nàng cười híp mắt nghênh đón đưa nàng vào.
Cửa hàng xe ngựa còn chưa mở cửa, bên trong cũng không có người khác.
Ông chủ Vương hào quang đầy mặt, thoả thuê mãn nguyện, cả người trên dưới đều lộ ra vui mừng, ngay cả nhóm râu dưới cằm dường như cũng oai vệ hơn. A Hạnh nhìn bộ dạng này của ông cũng biết tháng này nhất định lợi nhuận không nhỏ, nghĩ đến mình rất nhanh sẽ trở thành tiểu phú bà, trong lòng nàng cũng không nhịn được nhảy nhót.
Ông chủ Vương tự mình rót một chén nước cho A Hạnh, sau đó lấy sổ sách bên cạnh ra cẩn thận đặt ở trước mặt của A Hạnh.
" Mời cô nương xem qua, tháng này tổng cộng đặt làm ba mươi chiếc xe ngựa bốn bánh, lúc đầu nhân lực ở chỗ ta không làm kịp nhưng ta tuyển thêm người, mở rộng xưởng ra mới có thể làm kịp chiếc xe ngựa!" Ông đi tới bên cạnh A Hạnh, đem sổ sách mở ra chỉ vào ghi chép bên trong, giọng nói lộ vẻ hưng phấn: "Ba mươi chiếc xe ngựa, tổng cộng ba ngàn lượng bạc! Trừ đi tiền vốn nhân công, tính toán lại lời được hai ngàn năm trăm lượng!"
" Hai ngàn năm trăm lượng!" A Hạnh vui mừng ngẩng đầu nhìn, lần này ngay cả nàng cũng hưng phấn, không ngờ lời nhiều như vậy!
Đôi mắt nhỏ của ông chủ Vương lóe lên: "Đúng vậy, là hai ngàn năm trăm lượng, trước đây ta làm hai đợt xe ngựa, một tháng lời nhiều cũng chỉ một hai trăm lượng bạc, xe ngựa bốn bánh này lời gấp hai mươi lần!" Ông kích động đến mức bắp thịt trên mặt cũng rung động. Nói xong ông lui về phía sau A Hạnh hai bước khom người cúi đầu một cái thật sâu, thành tâm thành ý nói: "Ngày sau Vương mỗ phú quý nhất định sẽ không quên ân chỉ dẫn của cô nương."
Tuổi tác của ông chủ Vương đáng tuổi phụ thân của A Hạnh, nàng sao có thể nhận đại lễ của ông nên vội vàng đứng lên đáp lễ nói: "Vương đại thúc, không cần như vậy, chúng ta là quan hệ hợp tác, tương trợ lẫn nhau, không có gì có ân hay không ân hết!"
Ông chủ Vương vẫn kiên trì: "Vậy cũng phải nhờ cô nương lựa chọn hợp tác với Vương mỗ ! Phần ân tình này Vương mỗ đã vô cùng cảm kích!"
"Đó cũng là vì Vương đại thúc làm người thành thật mới để cho A Hạnh lựa chọn như vậy!"
Ông chủ Vương vỗ ngực bảo đảm: "Cô nương yên tâm, Vương mỗ cũng không phải kẻ gian trá, phương diện ghi chép sổ sách nhất định sẽ rõ ràng." Những lời này cũng không phải là lần đầu tiên ông chủ Vương nói nhưng lần này A Hạnh mới thật sự tin. Cũng may mắn nàng lựa chọn ông chủ Vương hợp tác.
Ông lại nói: "Dựa theo thỏa thuận, cô nương được chia bảy trăm năm mươi lượng bạc, cô nương muốn dùng bạc trắng hay ngân phiếu."
Bảy trăm lượng bạc là cái khái niệm gì? Người làm công bình thường một tháng cũng chỉ có được hai lượng, phụ thân của Tiểu Hỉ có công việc ổn định khá một chút hàng tháng cũng chỉ ba lượng, chỉ nhiêu đó đã đủ cho người nhà của Tiểu Hỉ một cuộc sống ổn định! Đây là bảy trăm năm mươi lượng, có thể để cho A Hạnh chuyển đến ở Đông thành nơi phồn hoa nhất, mua một căn nhà ! Nếu như bỏ bớt những thứ xa hoa không cần thiết thì trên căn bản cả đời này đủ ăn rồi!
A Hạnh đột nhiên có được một số bạc lớn như vậy, mặc dù kiếp trước nàng thân là thiên kim nhà giàu có, cũng không nhịn được mở cờ trong bụng! Điều này làm cho nàng có cảm giác vô cùng an toàn, nàng biết cả đời này nàng đều có thể cho người nhà cùng mình có cuộc sống ổn định sung túc. Sau này nếu Lý Ngân ở Hồ gia gặp nhiều chuyện không vui nàng cũng có thể nghĩ cách đưa nàng từ Hồ gia trở về!.
Huống chi bảy trăm năm mươi lượng bạc này chỉ là mới bắt đầu, cuộc sống sau này còn dài!
A Hạnh cười nói: "Dĩ nhiên là ngân phiếu." Chẳng lẽ nàng còn có thể đem bảy trăm năm mươi lượng bạc vác về nhà ?
Từ cửa hàng đi A Hạnh sờ ngực cười ngây ngô. Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay nàng tự dựa vào chính mình kiếm được tiền.
Thì ra dựa vào năng lực của bản thân kiếm tiền cảm giác lại bay bổng như vậy, hoàn toàn không phải gánh vác cái gì, không áp lực, yên tâm thoải mái, thật vui vẻ. Không giống như kiếp trước mặc dù ăn không ngồi rồi nhận tiền của cha mẹ, không bỏ công sức gì mà nhận tiền từ chồng đến nỗi mình nhắm mắt buông tha tất cả mọi chuyện xung quanh, làm ngơ trước những hành động ngang ngược của chồng.
Đây hoàn toàn thuộc về mình, mình có thể tự do chi phối, không cần gánh vác bất kỳ hậu quả nào! Loại cảm giác này thật tốt quá!
Trong lòng A Hạnh chưa bao giờ có cảm giác sung sướng như vậy!
A Hạnh đi vào bạc lầu, đổi mười lượng bạc vụn, nàng quyết định mua chút thức ăn ngon cho phụ thân và làm mấy bộ y phục tốt một chút, nếu muốn giúp ông tái giá, đầu tiên ông cũng phải ăn mặc thật tươm tất mới được.
Hôm nay nàng nói với phụ thân phải ra ngoài mua thức ăn cho nên có thể đi trở về trễ một chút, sẽ đến thành Tây tìm ông sau.
Mua xong đồ nàng đi trở về, tâm tình vô cùng vui vẻ, khóe miệng luôn treo nụ cười, cho nên dù có đem mặt bôi đen kịt đi nhưng diện mạo vui vẻ ra mặt này vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt. Nhưng hôm nay tâm tình nàng tốt, không để ý nhiều như vậy.
Lúc đi ngang qua một quán trà, A Hạnh tùy ý liếc nhìn mấy lần. Quán trà nằm sát đường cái có cửa sổ lớn, nhìn vào bên trong có thể thấy được hết thảy.
Lúc này trong quán trà rất náo nhiệt, mấy bàn dài cũng đã đầy người ngồi nhâm nhi đậu phộng, uống trà, bừng bừng hăng hái nghe tiên sinh kể chuyện xưa trên sân khấu.Tiểu nhị xách theo bình trà lớn đi tới đi lui tât bật, còn chưa kịp ngẩng đầu xem tiên sinh kể chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ hô theo mọi người một chữ "Được".
A Hạnh thấy một màn này, không biết thế nào, dừng bước, trầm mặt đứng quan sát tình hình bên trong quán trà.
Tiên sinh đứng ở trên đài kể chuyện tay cầm một cây quạt nhỏ, biểu cảm đặc sắc ra bộ dáng anh hùng cứu mỹ nhân, khi nói đến chỗ đặc sắc còn không ngừng vẫy tay, hoặc là dùng sức gõ bàn kích động đám đông. Người ở dưới đài mở to cặp mắt chăm chú nghe, nghe được chỗ gay cấn sẽ vỗ bàn lớn tiếng lớn tiếng bảo "Hay!", nghe được chỗ thương tâm sẽ lắc đầu thở dài, vẻ mặt vô cùng tập trung. Đại khái khoảng nửa canh giờ kể chuyện cổ tích xong, sau đó tiên sinh kể chuyện lấy ra một cái mâm nhỏ lần lượt đi đến từng bàn xin tiền thưởng, mỗi người đều sẽ cho 3, 4 văn tiền, kể xong câu chuyện trong mâm đã có mấy chục văn tiền, nhìn ánh mắt của ông đối với con số này tương đối hài lòng.
A Hạnh kinh ngạc nhìn một màn này trước mắt, ngay cả hưng phấn khi vừa có nhiều bạc vừa rồi cũng bay đi mất, lúc này trong đầu của nàng nổi lên một ý tưởng, đời sống tinh thần của cổ nhân vô cùng thiếu thốn cho nên chỉ cần kể chuyện cũng có thể kiếm tiền tốt như vậy.
Cũng không phải là không có hình thức giải trí khác nhưng những thứ kia quá đắt đỏ, nhìn trên rạp hát Thính Tùng mà nói, một người một lần nghe hát cũng phải tốt ít nhất mấy quan tiền. Những người này cũng không phải khá giả gì cho nên chỉ có thể nghe kể chuyện như giải trí tiêu khiển. Nhưng từ góc độ rạp hát nói lại thì lại không thể giảm phí thu xuống được bởi vì tiền công của các danh giác không phải là con số nhỏ, một danh giác ngoài tướng mạo ra đến giọng hát, sau đó còn phải thông qua mười mấy năm không ngừng cố gắng mới có thành tựu như ngày hôm nay, những gì họ nhận được tuyệt nhiên không thể thấp. Hơn nữa những đào hát khác cũng cần phải chi tiêu, cho nên thu tiền không thể thấp được.
Thật ra thì nghe kể so với đọc sách không khá hơn bao nhiêu, mang tới cho người ta vui vẻ cũng không phải là nhiều. Nếu như có một loại giải trí không cần dùng nhiều tiền vừa có thể mang đến cảm giác hưởng thụ về mặt tinh thần lớn thì không phải rất dễ kiếm tiền sao! Tấn Thành cũng coi như là một thành tương đối giàu có, nhưng trừ buổi tối ngủ sớm một chút thì cũng không có hoạt động giải trí nào khác, nếu như mình có thể cung cấp cho mọi người một loại giải trí không tốn bao nhiêu tiền, Tấn Thành có nhiều người như vậy, đến lúc đó làm ăn muốn không thịnh cũng không được!
Trong lòng A Hạnh kích động, cặp mắt trong suốt chiếu lấp lánh, Lăng Tử Phong ơi là Lăng Tử Phong, ông có thể không cần rầu rĩ nữa rồi! Lần này chúng ta phải giải quyết tận gốc! Tất cả khó khăn cũng sẽ không thành vấn đề nữa!
Truyện convert hay : Siêu Cấp Võ Thần