Ra oai chứ!
Editor: Iris N
Người sợ người xấu, ma sợ ma xấu.
Lúc còn ở Phong Đô, A Kiều là một con ma tốt tuân thủ luật lệ, lúc tới nhân gian, cô cũng toàn gặp các bạn ma lịch sự tử tế, một lòng muốn đầu thai.
Nào đã gặp phải cảnh tượng như thế này bao giờ!
Oán khí của ba con lệ quỷ còn chưa tan hết đã bị nhốt lại trong một thời gian dài, vừa thoát ra ngoài đã gặp cảnh đổ máu, bị mùi máu kích thích nên phát cuồng, mất hết thần chí, chỉ còn bản năng cắn nuốt máu thịt.
Hạng Vân Độc không biết nhưng A Kiều nhìn là hiểu cả ba con ma nhà này đều đang chảy nước dãi ròng ròng, coi bọn họ như mấy miếng thịt thơm, định cắn xé cô và Hạng Vân Độc rồi ăn tươi nuốt sống.
Phật châu trên cổ tay Hạng Vân Độc tản ra một vầng sáng vàng lấp lánh nhưng trong đám sương máu này, ánh sáng ấy cũng trở nên ảm đạm, thoạt nhìn thì có thể chỉ cố gắng ngăn cản được một lúc nữa thôi.
Nhưng ba con ma này bị Bồ Tát bằng gỗ của chùa Thông Huyền giam giữ nhiều năm như vậy, gặp phải Phật châu cùng nguồn gốc nên vô cùng sợ hãi, hiện giờ còn không dám bước tới ngay, chỉ đến gần từng bước một, cổ họng phát ra tiếng khò khè.
Một con ma như A Kiều còn sợ chết khiếp mà con người như Hạng Vân Độc lại giang hai tay ra, một bàn tay bảo vệ A Kiều, liên tục quan sát tình hình trong phòng, cố gắng nhanh chóng nghĩ cách.
Những thứ này đánh thế nào cũng không đánh chết được, đầu tiên phải đuổi đi trước đã. Tình hình trong phòng hiện giờ là Trương Phong đã ngất tựa vào tường, chẳng làm ăn gì được nữa; ba con ma thì một con giữ cửa, hai con chuẩn bị tấn công, có thể nói là phối hợp với nhau rất ăn ý; còn bên bọn họ thì đến vũ khí cũng không có... chỉ có một chuỗi Phật châu.
Mấy con ma đã bố trí tấn công phòng thủ đâu ra đấy nhưng vẫn còn một lỗ hổng, gần cửa sổ không có con ma nào phòng thủ cả, chúng chỉ chăm chăm bao vây anh và A Kiều. Hạng Vân Độc đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, thấy dưới bức rèm đầy bụi lộ ra một chút ánh sáng.
Bọn chúng sợ thứ ánh sáng kia.
Chỗ này là tầng , tầng cao nhất, lấy sáng rất tốt, chỉ cần kéo bức rèm kia ra, ánh sáng có thể rọi vào ngay.
Hạng Vân Độc thì thầm với A Kiều: "Nghĩ cách đập vỡ cửa sổ."
Trong phòng vẫn còn có nhiều đồ đạc vương vãi khắp nơi, chỉ cần tới được chỗ cửa sổ, đập vỡ để ánh sáng rọi vào thì có thể đẩy lùi mấy con ma này, bọn họ cũng có thể tạm thời an toàn.
A Kiều lập tức hiểu được ý tưởng của Hạng Vân Độc, cô buông cánh tay đang ôm lấy eo anh ra.
Pháp thuật của A Kiều không tốt lắm, cô cũng từng cố gắng tập luyện nhưng luyện mãi vẫn chẳng ăn thua gì. Tuy vậy, có một loạt pháp thuật cô làm khá tốt.
Mạnh Bà sinh ra đã có thể chế ngự được gió, đa phần những pháp thuật nàng dạy cho mấy người Lan Nha cũng là thuật khống chế gió, Lan Nha dạy lại cho A Kiều. A Kiều luyện tập nhiều nên cũng quen tay, nếu muốn cuốn cả bức rèm lên thì hơi khó nhưng cuốn một góc lên thì cô vẫn làm được.
Ai ngờ bọn họ vừa di chuyển về hướng cửa sổ, ma nam đã phát hiện ra. Lệ quỷ vốn sợ hãi ánh sáng mặt trời, nhất là vào lúc giữa trưa.
Ý tưởng này của Hạng Vân Độc đã khiến ba con ma tức giận, đến con ma trẻ con cũng không thèm giữ cửa nữa, dùng cả tay lân chân bò tới cạnh cha mẹ, nhe hàm răng đã hút máu người ra, định cắn vào cánh tay Hạng Vân Độc một miếng.
Lòng bàn tay Hạng Vân Độc nóng lên, bọn chúng càng tức giận càng có nghĩa là biện pháp này có hiệu quả, nhưng hiên giờ anh không có đồng đội, A Kiều còn không nhấc nổi chiếc ghế dựa để đập vỡ cửa sổ, không thể để cô đi hấp dẫn sự chú ý của ba con ma kia được.
Anh đang nghĩ cách, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một trận gió lớn, toàn bộ bức rèm đều bị cuốn lên, ánh mặt trời rọi vào, ba con ma trong phòng bị gió thổi đến mức không mở mắt ra nổi.
Một khi thân thể của ma quỷ gặp phải ánh mặt trời thì chẳng khác gì bị nướng trên lửa, con ma trẻ con còn đang định lao vào cắn tay Hạng Vân Độc, bị anh duỗi tay đẩy ra nên trở thành mục tiêu đầu tiên bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào. Nó ré lên một tiếng, ngã nhào, chui xuống dưới sô pha.
Ma nữ thương con sốt ruột nhưng cũng không dám tiến lại gần. Trận gió này thổi mãi không ngừng, thậm chí còn cuốn bay cả đồ đạc trong nhà.
A Kiều chuyển động đôi tay. Với đợt gió này, cô cũng bị bản thân mình dọa cho sợ ngây người, cô mạnh thế này từ bao giờ thế không biết? Lúc còn ở dưới Hoàng Tuyền, dù Lan Nha có dạy bao nhiêu lần đi chăng nữa, cùng lắm cô cũng chỉ có thể thổi bay được một chén trà.
Hạng Vân Độc không biết cơn gió này từ đâu tới, nhưng anh nhân cơ hội nhảy lên, nương theo sức gió, cầm chiếc ghế dựa đã sắp bay lên quăng vào cửa sổ, cửa kính vỡ ra, ghế dựa bay từ tầng cao nhất rơi xuống vườn hoa dưới chân tòa nhà số .
A Kiều thả lỏng tay, luồng gió trong tay dần dần tan đi nhưng ánh mặt trời đã xuyên qua cửa kính vỡ vụn, chiếu rọi vào trong phòng, một nửa căn phòng sáng bừng lên, nửa còn lại vẫn tối.
A Kiều và Hạng Vân Độc đứng dưới ánh sáng mặt trời, con ma trẻ con đã trốn tiệt, hai con ma một nam một nữ kia lùi về chỗ có bóng râm. Hành động của hai người họ đã khiến hai con lệ quỷ hoàn toàn tức giận, chúng càng không thể thả bọn họ đi một cách dễ dàng như thế được.
Ma nam đã khôi phục được một ít thần chí, biết không thể chạm vào ánh sáng mặt trời, đôi mắt như hai lỗ máu của gã nhìn chằm chằm vào Trương Phong đang nằm thẳng đơ trên mặt đất, thân hình chuyển động rất nhanh, bám vào người Trương Phong.
Chỉ trong chốc lát, Trương Phong đã tỉnh lại, mở mắt. Như một con rối gỗ bị ai đó giật dây, gã lắc lư đứng dậy, hai cánh tay giãy giụa mấy cái, đến còng tay cũng bị giựt đứt.
Biểu cảm trên khuôn mặt gã không giống người cũng chẳng giống ma, nghiêng ngả lảo đảo xông tới.
Tuy con ma này đã bám được vào người một con người nhưng lại quên mất cảm giác làm người từ lâu. Dù chiếm được thân thể của Trương Phong, gã vẫn dùng răng lao tới cắn xé Hạng Vân Độc, Hạng Vân Độc vung nắm nấm lên, gã cắn ngay vào chuỗi Phật châu.
Phật châu lóe lên ánh sáng vàng chói lọi. Lúc A Kiều còn đang cho rằng mấy hạt châu này có thể đánh tan được lệ quỷ, chuỗi Phật châu đã đứt phựt, hạt châu rơi hết xuống đất, có mấy hạt vừa rơi xuống đất đã vỡ tan ra thành bột phấn.
Mất một chuỗi Phật châu mà chỉ khiến Trương gãy mấy cái răng.
Vốn con ma kia không phải là thực thể, Hạng Vân Độc không đánh được gã, nhưng giờ gã đã bám lên người Trương Phong, Hạng Vân Độc chẳng còn gì phải ngại nữa, liên tục vung nắm đấm lên, "Trương Phong" liên tục lùi về sau.
Nhưng gã giống như một cương thi không có ý thức, không biết đau đớn gì nên nhất quyết không bỏ cuộc, dù bị đánh bao nhiêu lần cũng lại tiếp tục lao về phía trước. . Truyện Phương Tây
Hơn nữa, gã càng lúc càng biết cách điều khiển thân thể của Trương Phong, trở nên linh hoạt. Bởi vậy, gã còn đáng sợ hơn trước rất nhiều, thậm chí còn "học được" cách sử dụng công cụ một lần nữa.
"Trương Phong" nhặt con dao bên góc tường lên, chém tới, mục tiêu lần này là A Kiều.
Chết thì cũng chết rồi mà còn bắt nạt kẻ yếu nữa à?
Hạng Vân Độc lập tức ôm lấy A Kiều, kéo cô vào ngực để bảo vệ, trên cánh tay phải xuất hiện một vết máu. Bọn họ lại lui tới cạnh cửa sổ. Anh ôm chặt cô vào lòng, nói: "Tôi dẫn dắt sự chú ý của bọn chúng, em có thể chạy ra ngoài cửa không?"
Chỉ cần chạy ra ngoài cửa là được, anh sẽ chặn cửa lại, một mình ngăn cản hai con ma này để cô trốn đi trước.
Bọn họ không thể cứ ở cạnh cửa sổ mãi thế này được, mặt trời cũng có lúc phải xuống núi.
A Kiều nhìn anh, nói: "Để em làm cho, em có thể đánh được bọn chúng."
Dưới tình huống như vậy mà Hạng Vân Độc vẫn có thể bật cười, trên khóe mắt anh toàn vết máu. Nụ cười này khiến trái tim A Kiều như nhảy lên, anh nói: "Đừng nghịch."
Chân tay cô mảnh khảnh thế này, còn không chịu nổi một miếng cắn của con ma trẻ con kia đâu. Anh ôm siết cô vào ngực, quay lưng về phía mặt trời, không cho cô bước lên.
Nhưng A Kiều vẫn hít sâu một hơi, cô lại giơ hai tay lên, một cột lốc xoáy nho nhỏ hình thành trong lòng bàn tay cô. A Kiều liếc nhìn Hạng Vân Độc, hiện giờ cô còn chưa biết phải giải thích với anh thế nào, cứ chạy thoát, giữ được mạng sống rồi nói sau.
Hạng Vân Độc nhìn gió lốc tụ lại trong tay người thiếu nữ mảnh mai, còn tạo thành một sợi dây trói, trói chặt lấy ma nữ.
Ma nam thấy vợ mình bị trói, nỗi oán hận bùng lên, điều khiển thân thể Trương Phong lao về phía trước, mũi dao hướng thẳng về cổ A Kiều.
Cuối cùng A Kiều cũng biết tại sao tự dưng mình lại mạnh như vậy, trên cổ tay cô có một bó tóc của Mạnh Bà. Lúc Lan Nha tặng cho cô cái này, nàng ta chưa nói nó có tác dụng gì nhưng giờ thì cô biết rồi.
Sức gió còn thổi văng con ma trẻ con đang trốn dưới ghế sô pha, kéo nó từ dưới ghế ra ngoài.
Một đợt gió Hoàng Tuyền cuốn chặt lấy hai con ma.
Chỉ có Trương Phong là cô không làm gì được, ma nam mới hút được mấy ngụm máu đã mạnh như vậy rồi. Thấy vợ và con trai bị bắt, gã phát ra những tiếng gầm rú không phải của người từ trong cổ họng, dùng dao cắt vào tay Trương Phong, miệng dính chặt vào vết thương, liên tục hút máu.
Ánh sáng đỏ trong đôi mắt lóe lên.
"Không thể để gã chết được!" Hạng Vân Độc và A Kiều đồng thanh.
Suy nghĩ của Hạng Vân Độc là Trương Phong không thể chết ở đây được, gã cần phải đền tội, chịu trừng phạt của pháp luật, phải cho người nhà của ba cô gái bị gã giết hại một câu trả lời thích đáng.
Suy nghĩ của A Kiều là nơi này đã là chốn đại sát đại hung, chết ở đây chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ. Chỉ một con ma nữ với một con ma trẻ con thôi mà cô cố gắng hết sức mới xử lý được, giờ mà thêm con nữa thì bọn họ càng không đánh lại nổi, thế nào cũng phải giữ được mạng sống cho Trương Phong.
Hạng Vân Độc không kịp kinh ngạc. Đồng đội tự dưng mạnh hẳn lên dù sao cũng là chuyện tốt. Anh giật toàn bộ bức rèm xuống, ném xuống chân tòa nhà.
Hóa ra mặt tường này của phòng khách lại toàn là cửa kính, ánh nắng vàng rực rỡ ùa vào trong phòng.
Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người ba con lệ quỷ nhưng cũng chiếu vào người A Kiều, người cô nhũn ra. Mấy vòng dây trói ma mà cô vừa vòng khi nãy dần dần lỏng ra, con ma trẻ con thoát khỏi dây trói, dùng răng gặm dây, cứu mẹ của nó.
A Kiều đổ người về phía sau, ngã vào ngực Hạng Vân Độc.
Hai con ma kia biết khó, không dám ở lại nữa, ẩn thân đi trốn.
Chỉ còn "Trương Phong" vẫn ở đó, gã còn đang định lao lên nhưng có thể là vào đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới tiếng còi cảnh sát, Trương Phong là tội phạm bỏ trốn, từ trong tiềm thức đã sợ cái này, cơ thể đột nhiên không nghe theo sự khống chế của gã nữa.
Thời gian dần dần trôi tới đúng mười hai giờ trưa, ánh sáng càng lúc càng mạnh, gã thoát khỏi cơ thể của Trương Phong, Trương Phong nhũn ra ngã thẳng xuống đất.
Hạng Vân Độc chỉ biết bắt người chứ không biết bắt ma. Anh dùng cánh tay không bị thương ôm lấy A Kiều, cánh tay bị thương thì gọi điện thoại cho Khương Thần. Chỉ sau một tiếng chuông, Khương Thần đã bắt máy.
"Số đường Linh Đốn, tòa nhà số , nhà , bắt được Trương Phong."
Toàn bộ lực lượng của cả đội lao tới tòa nhà số , Hạng Vân Độc ngồi dựa vào tường, nhìn đống hỗn độn trong phòng, định hút một điếu thuốc cho thư giãn.
Ngậm thuốc vào miệng, định châm lửa, anh mới nhớ tới bật lửa vẫn còn trên xe, nhưng dù sao ngậm như thế trong lòng cũng thấy thoải mái một chút, cúi dẫu xuống mới thấy trên người mình toàn bụi và máu.
Nhìn sang A Kiều, người cô nhẹ như thể không hề có trọng lượng, ngoan ngoãn dựa vào cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết cũng bị dính mấy giọt máu.
Anh đưa tay định lau đi cho cô nhưng lại quên mất tay mình toàn bụi, để lại một dấu tay trên chiếc cằm trắng như bạch ngọc của A Kiều.
...
Khương Thần là người đầu tiên lao vào, cảnh sát khu vực này cũng đã nhận được tin báo rằng trên tầng có người liên tục ném đồ đạc xuống, công ty bất động sản phái mấy người bảo vệ chặn ở cửa ra vào, cư dân của khu nhà cũng không dám đi vào.
Cảnh sát được phái tới vừa mới tới trước cửa khu nhà, đột nhiên thấy nhiều đồng đội cũng xuất hiện như thế, hơi sững sờ. Khương Thần nhìn thấy xe của Hạng Vân Độc ở gần khu nhà này.
Khi nãy cửa chính bị lệ quỷ khép chặt, nhưng ba con ma này trốn đi nên lực giữ của cũng giảm đi rất nhiều. Khương Thần mặc cảnh phục, xô mấy cái cửa đã bật ra.
Đúng lúc này, Trương Phong tỉnh lại, bật lên định trốn ra ngoài, mũi dao vạch một đường trên cánh tay Khương Thần nhưng lại bị Khương Thần đấm cho ngã xuống đất, mấy cảnh sát khác xông tới đèn gã xuống.
Sau đó bọn họ nhìn thấy căn phòng đã bị đảo lộn, cửa sổ cũng bị đập vỡ, gió hun hút thổi vào nhà, Hạng Vân Độc ngồi dựa vào tường bên cạnh cửa sổ, trên người toàn máu, Trần Kiều nằm ngất xỉu trong ngực. Khương Thần bất chấp việc mình bị thương, lao tới định dìu anh: "Đội trưởng Hạng!"
Mấy người cảnh sát đang nghĩ đội trưởng Hạng làm gì đến nỗi không hạ gục nổi một tên tội phạm, dù sao hiện trường cũng làm gì có súng, cuối cùng nhìn thấy còng tay trên tay Trương Phong đã bị giật đứt, sức lực này quả thực đúng là người khổng lồ xanh rồi đấy.
Mặt mày Cung Luật sầm sì, cả đội bọn họ bị Trương Phong lừa, chạy lung tung khắp thành phố, cuối cùng lại để Hạng Vân Độc ăn may.
Hiện trường vụ án mạng đã bị phá hủy gần hết. Lục soát phòng ngủ, họ tìm thấy mấy loại quần áo và túi xách của nhân viên giao đồ ăn nhanh, thảo nào Trương Phong ra ra vào vào cũng không có ai nghi ngờ gì. Gã mặc đồ này lại thường ra vào khu nhà ban đêm nên không gây chú ý.
Vết thương của Hạng Vân Độc cũng vẫn còn nhẹ, trên người Trương Phong lại có rất nhiều vết thương năng, trên cánh tay còn có một dấu răng nhỏ, vết thương còn rất mới, da thịt bị cắn nát. Cung Luật quan sát vết thương một lúc, rồi lại nhìn Hạng Vân Độc, định hỏi anh, đòi anh giải thích.
Nhưng mấy người trong đội đã xúm lại quanh anh, bản thân Khương Thần cũng bị thương nhưng vẫn muốn đỡ Hạng Vân Độc xuống tầng, Hạng Vân Độc xua tay: "Tôi không sao, gọi người tới xem cô ấy thế nào."
A Kiều ngất xỉu trên người anh, giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trương Phong hôn mê, bị hai cảnh sát kèm hai bên, áp giải gã xuống tầng, đưa lên xe. Lúc đi ngang qua Hạng Vân Độc, gã bỗng mở bừng mắt, con ngươi có một chút ánh sáng đỏ ánh lên, rồi hắn nhanh chóng khép mắt lại.