Keo kiệt!
Editor: Iris N
A Kiều ăn mặc thật đẹp đi uống trà chiều với Khương Mật.
Khương Mật biết A Kiều háu ăn, cô đặt bàn trà chiều bánh ngọt ở khách sạn sao, bánh kem và đồ uống thích ăn bao nhiêu cũng được, xung quanh lại yên tĩnh, phù hợp để các cô gái tâm sự với nhau.
A Kiều không biết còn có chỗ hay như thế này, thế mà Hạng Vân Độc chưa bao giờ đưa cô tới, nhưng lại nghĩ đến chuyện Hạng Vân Độc rất nghèo, anh chỉ có một chút tiền lương, đến tay áo của chiếc áo thun kia của anh còn thủng một lỗ mà còn không chịu mua cái mới, A Kiều liền bình tĩnh trở lại.
Cô tính bán thêm một số đồ chôn cùng, đưa Hạng Vân Độc đi ăn tiệc buffet sang trọng.
Bánh tart chanh, tart dâu, mousse chocolate, báng xoài caramel, red velvet, báng scone mềm thơm ngào ngạt, A Kiều lấy hết, bày ngập hai đĩa lớn.
Nhân viên phục vụ cười nói với cô: "Đây là bánh ngọt, bên kia còn có loại mặn nữa."
A Kiều vui mừng như sắp bay lên tới nơi.
Khương Mật vốn có rất nhiều điều muốn nói chuyện với cô nhưng vừa ngồi xuống, còn chưa có cơ hội nói chuyện, A Kiều đã tung tăng bay nhảy như bươm bướm, chỉ chốc lát sau, bàn đã có bao nhiêu là đĩa.
Đủ hết các loại, A Kiều mới ngồi xuống.
Bản thân Khương Mật cũng đang cầm một miếng bánh tart chanh, kem bơ chua ngọt tan ra trong miệng, cô hỏi: "Em ở Giang Thành ăn ở đã quen cả chưa?"
A Kiều gật đầu, cô còn đang ngậm một miếng dâu tây rất to đây này, làm sao mở miệng ra nói được, ăn xong mới đáp: "Tốt hơn trước đây nhiều ạ."
Trước đây cô chỉ có thể ăn nến, ngày ngày nhai sáp, cùng lắm cũng chỉ được chọn giữa nến sáp ong và nến đỏ, làm sao có thể so sánh được với những món ngon trên trần thế.
"Ở trường thì thế nào? Có kết bạn với ai không?" Khương Mật muốn uyển chuyển dẫn tới đề tài.
A Kiều lắc đầu, cô kết bạn với một con ma, nhưng bạn ma cũng phải tới Địa Phủ đi đầu thai, có đàn em nhưng bạn thì đúng là không có.
Khương Mật hỏi tiếp: "Thế em có hay liên lạc với bố mẹ không?"
A Kiều chớp chớp mắt, cô biết Khương Mật có chuyện muốn nói với cô: "Họ chết cả rồi." Cũng chẳng biết đã đầu thai đi đâu. "Chết nhiều năm lắm rồi."
Khương Mật giật mình sửng sốt, lúc hoàn hồn, cô càng trở nên kiên quyết hơn.
A Kiều không có người lớn ở bên, có khi là bởi ỷ lại vào nam giới hơn tuổi nên mới thích Hạng Vân Độc, cô hỏi A Kiều: "Em và Hạng Vân Độc, hai người..."
A Kiều chợt hiểu ra ngay, Khương Mật từng thích Hạng Vân Độc!
Cô chẳng khác gì con mèo nhỏ đang bảo vệ đồ ăn của mình, nhấn mạnh với Khương Mật: "Hạng Vân Độc nói anh ấy chỉ thích mình em, chỉ đối xử tốt với em thôi."
Thật thế mà!
Hiện giờ Khương Mật nghe những lời này cũng đã chẳng có cảm giác gì đặc biệt, ngược lại cô còn rất lo cho A Kiều, cô còn nhỏ quá, ghé sát vào nói với cô: "Em có thể thích anh ấy, anh ấy cũng có thể thích em, nhưng anh ấy không thể có hành động vượt ra ngoài giới hạn với em được."
Khương Mật nhìn A Kiều tựa như đang nhìn một cô bé thiếu tình thương, sợ khiến cô nảy sinh tâm lý phản nghịch, đầu tiên phải tán thành với việc làm của cô, sau đó mới nói cho cô việc gì không được phép.
Những cô gái quá trẻ thể nào cũng có đủ kiểu ảo tưởng lãng mạn về tình yêu, không biết có một số việc một khi đi nhầm một bước sẽ có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
A Kiều ngậm kem bơ, nghiêm túc thở dài: "Ngày nào anh ấy cũng tắm rất nhiều lần."
Hôn một chút cũng không được, hôn một chút cũng keo kiệt, thật là khiến cô bực mình mà!
Từ nhỏ đến lớn, A Kiều không có người bạn nào là nữ cảo, địa vị của cô quá tôn quý mà mẹ và bà ngoại lại quá cường thế, dù có là quý nữ cũng khó mà qua lại thân thiết với cô được, không ngờ được sau hai ngàn năm, vậy mà cô lại kết bạn với Khương Mật.
Ban đầu, Khương Mật không hiểu lắm ý nghĩa của từ tắm rửa, thậm chí cô còn nghi hoặc hỏi "Gì cơ?", sau đó liền thấy A Kiều bày ra vẻ mặt "Sao đến cái này chị cũng không biết", mặt Khương Mật hơi đỏ lên, cô vốn định phổ cập cho A Kiều một chút kiến thức về giáo dục giới tính cơ bản, không ngờ cô bé này còn hiểu biết hơn cô.
"Cứ coi như là đợi em tới tuổi thành niên thì cũng phải có biện pháp bảo vệ, cho tới khi em hoàn toàn hiểu được những việc này sẽ dẫn đến kết quả gì." Khương Mật chậm rãi giảng giải cho cô bé ma lanh.
"Bản vệ bản thân mình không bị tổn thương luôn luôn là chuyện quan trọng nhất, đừng bởi muốn làm cho anh ấy vui mà khiến mình bị thiệt thòi."
A Kiều nghe thấy trong giọng nói của cô tràn ngập sự quan tâm, đang cắm mặt vào bánh trái cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng cô còn dính kem, khóe miệng cong lên mỉm cười.
Cô quyết định thích kiếp này của Vệ Tử Phu rồi.
Khương Mật mời buổi tiệc trà rồi còn dẫn A Kiều đi mua sắp cho tiêu, A Kiều gần như đã nếm thử tất cả đồ ăn nhưng lại không có vẻ gì là no cả.
Cửa hàng đang tổ chức khuyến mại nhân dịp trung thu, Khương Mật mua đồ cho mẹ và em trai, mua cho mẹ một chiếc khăn quàng bằng lông dê ấm áp, mua cho em trai một đôi giày thể thao.
A Kiều nghĩ đến chiếc áo thun rách kia của Hạng Vân Độc bèn nói: "Em muốn mua áo cho Hạng Vân Độc."
Khương Mật đưa cô tới cửa hàng chuyên kinh doanh đồ thể thao, chọn một món không đắt lắm, % cotton: "Quần áo của Khương Thần quan trọng nhất là phải thoải mái, giày cũng thế, bọn họ làm nhiệm vụ tuyến đầu toàn phải như thế cả." Cũng tương đối phù hợp với khả năng kinh tế của A Kiều.
A Kiều không biết Hạng Vân Độc mặc cỡ nào, Khương Mật vừa định bảo vai anh rộng hơn vai Khương Thần, hẳn là cao hơn một số đã thấy A Kiều cầm áo thun đo đi đo lại trên người mình.
Kéo kéo xem chiều cài tay áo, lại kéo kéo xem chiều dài vạt áo, chọn được số đo phù hợp, khẳng định: "Được rồi, cái này vừa đấy."
Khương Mật yên lặng không nói lời nào, đại khái cô đã biết A Kiều lấy tiêu chuẩn gì để mua áo, quyết định không nghĩ sâu xem hai người ở nhà ngọt ngào cỡ nào, xem ra nhắc nhở cô phải có biện pháp bảo vệ thật sự rất cần thiết.
Khương Mật cũng mua thêm hai chiếc cho em trai. Lúc tính tiền, A Kiều lấy một xấp tiền dày từ trong balo ra, lúc này Khương Mật mới hiểu, A Kiều họ Trần, nhà họ Trần có thể để lại một khoản thừa kế không nhỏ.
Trước quầy bày một chiếc hộp tình thương để quyên tiền từ thiện để đào giếng cho trẻ em Tây Bắc, trên mặt hộp có mã QR, bên trong có mấy tờ tiền lẻ.
Khương Mật lục túi, cho hết tiền lẻ vào.
"Đây là gì ạ?" A Kiều hỏi.
"Quyên tiền từ thiện." Diễn viên mà Khương Mật thích rất thích làm từ thiện, ông ta đã xây dựng các trường tiểu học hy vọng ở những khu vực khó khăn khắp cả nước, khiến trẻ em ở đó có điều kiện học tập tốt hơn.
"Là làm việc thiện sao?
Khương Mật gật đầu.
A Kiều hiểu ran gay, hóa ra còn có thể dựa vào cái này để làm việc thiện! Cô có rất nhiều rất nhiều tiền! Cô phải đi đổi tiển lẻ mới được.
Đi ra tới cửa trung tâm thương mại, trên cửa kính dán một tấm quảng cáo lớn sáng lấp lánh, trên đó là các loại charm mới ra năm nay của nhãn hiệu trang sức này, loại charm này bán rất chạy, sử dụng các loại dây khác nhau để đeo lên cổ tay.
A Kiều dừng chân, cô nhìn chăm chú vào tủ kính trưng bày, chính giữa là một ngôi nhà nhỏ bằng vàng, có cửa có cửa sổ, chẳng khác gì một ngôi nhà hoàn chỉnh, đó là thứ cô từng muốn có nhất lúc mới hoàn dương.
"Em thích cái này à?" Khương Mật cười hỏi cô.
A Kiều nhìn nhà vàng chăm chú, không nói gì.
Nhìn một hồi mới ngẩng đầu lên, nói với Khương Mật: "Chúng ta đi thôi."
Cô không còn muốn nữa rồi.
...
Tiền Nhị mắt thâm xì, chân mềm nhũn, gã đã quên mấy người tình của mình mãnh liệt đến độ nào, đêm nay vừa cuốn lấy gã đã không ngừng nghỉ, giờ hai chân gã đã run rẩy.
Cô ta thì ngược lại, chẳng khác gì một con hồ ly tinh vừa hút no tinh khí, da trắng thịt mềm, còn tiễn gã ra tận cửa, bảo gã tối nay quay lại, sẽ nấu canh cá cho gã ăn.
Tiền Nhị chạy thẳng, không biết rốt cuộc bản thân mình được lợi hay là bị thiệt nữa.
Đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong cửa hàng, nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên phát hiện ra là bà cô nhỏ tới, Tiền Nhị đứng dậy đón cô: "Sao bà cô nhỏ lại tới đây thế này, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại là được."
A Kiều lấy một túi vàng khối ra: "Ông bán hết chỗ này giúp tôi."
Tiền Nhị đưa tay ra nhận, tốt quá đi, trong này có tới mười mấy miếng ấy chứ, cầm trên tay cũng đã thấy nặng rồi, cơ mà nhiều thế này thực sự bán cũng hơi khó.
Mặt Tiền Nhị khó xử: "Bà cô nhỏ này, hiện giờ ấy mà, càng hiếm càng quý, nếu bán nhiều vàng khối một lúc thế này thì giá sẽ bị giảm xuống, nếu từ từ bán ra thì có thể bán được giá cao hơn chút đấy."
Thứ đồ chơi này cũng không thể trấn trạch, mua mấy miếng cất giữ là được, cả đống này mười mấy hai mươi miếng, chẳng lẽ ai cũng muốn làm Hải Hôn hầu hay sao, xếp thành hình chữ thập, còn xếp thành hình chữ nhạn luôn nữa chắc? []
[] Hải Hôn hầu Lưu Hạ là cháu nội của Hán Vũ đế. Khi khai quật lăng mộ của Lưu Hạ, người ta tìm thấy rất nhiều cổ vật và vàng bạc.
Làm sao mà bán thế được.
A Kiều ngẫm nghĩ rồi lấy miếng ngọc trong túi ra: "Cái này thì sao?"
Đôi mắt ti hí của Tiền Nhị sáng rực lên, đây là hai miếng ngọc hình hai người nhảy múa đấy! Gã còn không dám đưa tay ra nhận, nhanh chóng trải một tấm vải nhung lên bàn, nhờ A Kiều đặt miếng ngọc bội lên đó.
Đây là quy tắc trong nghề, đồ không được chạm tay hai người, nhỡ sứt mẻ gì thì ai chịu trách nhiệm? Vậy nên cứ đặt xuống đã rồi cầm lên xem sau.
A Kiều đặt đồ lên vải nhung rồi hỏi: "Thứ này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
Tiền Nhị đeo găng tay, soi dưới đèn nhìn một lúc: "Vật này... là đồ thời Tây Hán đây mà, thứ này đáng giá hơn vàng thẻ nhiều.
Ngọc bội hình người nhảy múa, trên đó điêu khắc hai người đang múa một điệu múa nhẹ nhàng, miếng ngọc này của A Kiều dù là chất ngọc hay công nghệ điêu khắc và độ tinh xảo đều hiếm có cả.
Tiền Nhị ngẩng đầy: "Quyết định bán chưa?" Thấy A Kiều gật đầu, gã lấy di động chụp ảnh rồi đăng ảnh lên, chờ người mua chủ động tìm gã.
Theo giá cả của ngọc thời Hán thị trường đấu giá quốc tế hai năm trở lại đây, với hình dạng và chất ngọc như thế này, miếng ngọc này căn bản có thể bán được giá lên tới bảy con số, gã lấy một chút hoa hồng cũng là một khoản lớn rồi.
"Cô định mua nhà ở Giang Thành à?" Nếu không thì cần một số tiền lớn như vậy làm gì.
"Tôi định xây trường, sửa cầu, làm đường." Mặt A Kiều đầy quyết tâm, một lòng một dạ muốn tích thiện duyên.
...
Mặt Tiền Nhị nghệt ra: "A?" Gã nhìn A Kiều, đến nói cũng lắp bắp không nên câu: "Cô... Cô có thể nói lại lần nữa không? Tôi, tôi chưa nghe rõ."
"Tôi muốn xây trường, sửa cầu, làm đường." A Kiều nhấn mạnh từng việc một, thế thì mới có thể tạo phúc khắp nơi được.
Tiền Nhị cảm thấy xét về tư tưởng, bản thân gã không xứng đáng nhận cô làm bà cô nhỏ, gã lắp bắp hồi lâu: "Không phải là... quyên hết... từng ấy tiền chứ? Cô cũng phải giữ lại cho mình một chút chứ."
A Kiều nhìn gã đầy vẻ kinh thường: "Tiền tài là ngoài thân vật, công đức làm sao đong đếm được."
Đừng có nói cô không quan tâm đến gã đàn em này, đến chân lý quan trọng nhất trên thế gian cũng không hề che giấu, nói hết cho gã.
Tiền Nhị há hốc mồm, ai ngờ A Kiều lại nói: "Về sau ông có mối làm ăn nào cứ nói với tôi, người ta trả tiền, ông quyên góp giúp tôi luôn."
Tiền Nhị vô cùng muốn nói với bà cô nhỏ, thực ra gã cũng nghèo lắm, ở Giang Thành ngoài cái cửa hàng có mặt tiền này, gã còn chưa mua được nhà, đếu cái WC cũng chưa mua được ấy chứ, chi bằng bà cô nhỏ quyên tiền cho gã là được.
Nhưng thấy A Kiều quyết tâm làm từ thiện, Tiền Nhị chỉ có thể làm chân chạy cho cô, lấy ít tiền công, khi nãy cô đã đồng ý rồi, nếu không có việc ở nơi khác thì nhận việc ở trong thành phố cũng được.
A Kiều nghĩ tới nghĩ lui rất cẩn thận, còn bàn bạc với Sở Phục, hiện giờ cô vẫn là ma, vẫn chưa tu hành được bao nhiêu, công đức tích được cũng chưa đủ, nếu bây giờ đã tạo tiên cung, đắp tượng, như vậy là khinh nhờn thần minh, đợi cô tích thêm nhiều công đức thì tính sau.
Biết kính sợ như vậy tính ra đã đi đúng vào chính đạo.
Hạng Vân Độc vừa về nhà đã nhìn thấy trên sô pha chất đầu túi mua hàng, A Kiều ló nửa người từ trong bếp ra, cô mặc một chiếc tạp dề hình mèo con.
Trên váy, trên mặt dính rất nhiều bột trắng, giống như vừa chơi phấn.
"Hạng Vân Độc, anh về rồi, em tự tay nấu đồ ăn cho anh đấy!" A Kiều mỉm cười rồi lại quay người về bếp.
Hạng Vân Độc cảm thấy không ổn, vừa vào bếp đã nhìn thấy, bột mình, trứng, bơ, mười mấy cái bát đựng nguyên liệu xếp hàng ra đó mà vẫn chưa thấy được tăm hơi nào của sản phẩm.
A Kiều định nướng bánh ngọt, loay hoay một hồi, nướng hỏng hai lần nhưng vẫn không hiểu nổi công thức Khương Mật chia sẻ cho cô, cái này vạch hai trăm, cái kia vạch hai mươi, khó quá đi mất. (Ý ở đây hẳn là độ, phút nhưng A Kiều chỉ nhìn hình)
Hạng Vân Độc nhìn cô đứng đó, hơi lúng túng bèn nói: "Anh làm cho em nhé, nấu mì sợi được không?"
"Em ngu ngốc thật, nản quá đi, hay là anh cổ vũ em một chút được không?" A Kiều buồn mã thở dài, quay người lại, nhíu mày, dang tay ra, chờ được ôm một cái.
Đương nhiên Hạng Vân Độc cũng vươn tay ra, định ôm A Kiều vào lòng, xoa đầu cô, bảo với cô rằng cô không cần mua đồ cho anh, không cần nấu cho anh ăn, hẳn là để anh chăm sóc cô mới đúng.
Nhưng vừa dang tay ra đã thấy khóe miệng A Kiều cong lên đầy vẻ đắc ý, miệng còn lẩm bẩm: "Phải hôn một cái nữa mới thoải mái được."
Hạng Vân Độc thu tay về, anh dựa vào cửa mỉm cười: "Em đấy, lại học từ chỗ nào thế?"
Xong rồi, đắc ý cho lắm vào.
"Đâu mà." A Kiều lắc đầu ngay, mặt đầy vẻ vô tội, "Có học đâu." Không thể để anh phát hiện ra "Tình yêu kế" được, đây là pháp bảo chiến thắng của cô đấy.
Cô nhóc hư đốn đáng yêu này.
Anh dang hai tay, nhanh chóng ôm cô vào lòng, đặt môi lên trán cô, nhẹ nhàng chạm vào một chút rồi lại nhanh chóng tách ra.
"Hứ, đồ keo kiệt." Ôm cũng không chịu ôm lâu một chút, A Kiều đưa ngón nay lên gãi gãi trán.
Hạng Vân Độc giả vờ như không nghe thấy, anh cũng muốn ôm lâu một chút, anh cũng muốn hôn lâu một chút, làm sao cô biết được hằng đêm anh mơ thấy những gì, đến chính anh cũng phải xấu hổ.
Hành vi của con người có thể khống chế được nhưng cảm xúc trong tiềm thức thì không, đêm nào anh cũng mắc sai lầm trong mơ, ngay cả trước khi ngủ anh có tắm cũng chẳng ăn thua.
Hạng Vân Độc xắn tay áo lên, mở tủ ra, lấy ra hai gói mì ăn liền, mở hộp thịt chế biến sẵn, lấy bát trứng gà A Kiều đã đập sẵn ra, cho vào nồi nấu lên rồi để tất cả trứng và thịt vào bát cô.
A Kiều sì sụp ăn vô cùng thoải mái, Hạng Vân Độc hỏi cô: "Hôm nay em đi mua sắm với Khương Mật à?"
A Kiều cắn mì gật đầu: "Em mua nhiều quần áo cho anh lắm." Cũng đủ để anh mặc cả tuần.
"Thế em có mua gì cho mình không?"
A Kiều lắc đầu, cô tính đợi trường tiểu học được xây xong mới nói với Hạng Vân Độc, cô còn định làm một cái đường A Kiều, một cái đường Vân Độc, hai con đường này sẽ cắt nhau.
Hạng Vân Độc lấy di động ra, nhắn tin cho Khương Mật, hỏi cô xem hôm nay lúc đi mua sắm, A Kiều có thích cái gì mà không mua không.
Khương Mật nhận được tin xong hơi nhướng mày, Hạng Vân Độc còn tưởng cô không biết anh đang yêu đương với A Kiều chắc.
Nhưng Khương Mật không có ý định vạch trần, cô tìm nhãn hiệu trang sức mà A Kiều thích, click vào chiếc charm mà hôm nay A Kiều nhìn rất lâu, chụp ảnh màn hình gửi cho Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc mở hình ra liền mỉm cười, hóa ra cô nhóc hư đốn đáng yêu của anh thích ngôi nhà nhỏ rực rỡ ánh vàng này.