...
Editor: Iris N
Phó cục trưởng Liễu sắp đi công tác, đương nhiên phải dẫn theo một trợ lý bên cạnh. Quý này thành tích của Hồ Dao đứng áp chót nên cô bị Liễu Vạn Thanh dùng danh nghĩa "học tập" đưa đi theo.
Cô và A Kiều đã hẹn hò đủ thứ, nào là đi uống trà chiều, đi mua sắm, đi xem phim cuối cùng vào thùng rác cả. Hồ Dao rất thích A Kiều, cô kéo tay A Kiều lưu luyến mãi: "Đợi tôi về, chúng ta lại hẹn nhau nhé."
A Kiều thoải mái đồng ý, còn hứa hẹn mời Hồ Dao đi ăn buffet thịt nướng, hồ ly nào chẳng thích ăn thịt.
Hồ Dao nuốt nước bọt, hỏi cô: "Thế có buffet thịt gà không?"
Gà nướng, gà quay, gà hầm, gà hấp, gà kho, món nào cô cũng thích. Tuy Hồ Dao cố gắng lắm cũng tu được ra hình người nhưng vẫn còn đủ chín cái đuôi, vẫn chưa thể hoàn toàn kiềm chế được khát vọng bản năng.
Liễu Vạn Thanh đứng phía sau bọn họ, nghe hai người chàm tạm biệt, lúc nghe thấy tiếng Hồ Dao nuốt nước bọt đã không thể nhịn nổi nữa, đưa tay xách thẳng cô vào văn phòng rồi cười với A Kiều: "Chúng tôi còn phải chuẩn bị chút đã."
Cứ như thế, anh ta cắt ngang lời tạm biệt của một yêu một ma, nói rồi đóng cửa văn phòng đánh rầm một cái.
Hồ Dao nhìn anh ta, mày nhíu chặt, đang định nói mấy lời giận dỗi đã thấy Liễu Vạn Thanh dùng loại ánh mắt đó nhìn mình, Hồ Dao vội vàng bịt miệng lại.
Cô rầm rì: "Đủ rồi đủ rồi, không hút đâu."
Hút cả buổi, đầu lưỡi tê dại ra rồi mà chẳng biến mất nổi cái đuôi nào, xem ra cuối năm về nhà nhất định sẽ bị tộc trưởng răn dạy.
Thành tích không đạt tiêu chuẩn, tu luyện chưa đủ cố gắng.
Liễu Vạn Thanh rũ mắt nhìn cô, hai tay nhét vào túi áo vest, người hơi ngả về phía trước, dường như sắp đè cô lên cửa, khe khẽ nói: "Hút mấy lần thế làm sao mà đủ được."
Đôi tai hồ ly của Hồ Dao lại bật ra, hai tai vẫy vẫy, nghi hoặc không biết có nên tin lời anh ta hay không.
Suy nghĩ của cô nàng này đều viết hết lên tai rồi.
Liễu Vạn Thanh thẳng người dậy: "Hồn phách cô ấy có vấn đề rồi."
Trong một giây đã trở về trạng thái công việc, Hồ Dao không theo kịp suy nghĩ của anh ta, giơ tay lên ấn tai về, vô thức đáp lời Liễu Vạn Thanh: "Vấn đề gì cơ?"
Vừa có sinh mạng đã có linh trí, chẳng gì hơn được loài người, loài người do Nữ Oa sáng tạo ra, cộng sinh cùng trời đất.
Người được trời đất cho ba hồn, bên cạnh ba hồn còn có bảy phách, hồn phách còn phân ra âm dương, nói cho cùng có vấn đề gì, Liễu Vạn Thanh thật sự không thể chắc chắn, anh ta là yêu tinh tu luyện chứ nào phải người tu luyện mà thành.
Nhưng hiệp ước không có hiệu quả, vậy có nghĩa là trạng thái hồn phách của cô đã thay đổi, khế ước linh hồn đương nhiên không thể thực hiện được nữa.
Hồ Dao nghe hồi lâu cuối cùng cũng hiểu ra: "Như thế là anh... mất mối à?" Tờ hợp đồng kia đã mất hiệu lực.
Cướp khách hàng từ tay cô, cuối cùng vẫn là công cốc, Liễu Vạn Thanh còn mất một cái phù hoàn dương, Hồ Dao càng nghĩ càng buồn cười, cười đến độ gập cả eo, cái đồ gỗ mục này cũng có hôm nay.
Liễu Vạn Thanh cúi đầu nhìn cô, thấy cô cười tươi như hoa, đuôi lắc lư sau lưng, chống tay ép cô lên cửa, Hồ Dao lập tức dừng cười.
"Thế này là anh lợi dụng chức vụ quấy rối tình dục đấy!" Hồ Dao tức đỏ cả mặt.
Liễu Vạn Thanh cười: "Ai quấy rối ai chứ? Thế ai lao tới hút tinh khí của tôi?"
Anh ta vừa nói vừa sờ lên môi, trên môi còn hơi đỏ đỏ, đây là vết bị Hồ Dao cắn, cảm thán: "Tôi còn mấy mấy năm tinh khí nữa đấy."
Đó là do bị lừa, Hồ Dao muốn giải thích nhưng khi nãy thực sự là cô chủ động, cắn răng hạ quyết tâm lên tinh thần, lấy cớ báo cáo kết quả công việc đè Liễu Vạn Thanh lên ghế sô pha.
Yêu tinh gấu đen phải tiễn A Kiều ra về, yêu tinh khắp phòng chờ mãi không thấy phó ty Liễu tức giận quát tháo, đua nhau thò đầu ra.
Yêu tinh mèo nhìn nhìn gấu đen, cảm khái: "Cậu đúng là ngốc có cái phúc của ngốc." Thế mà chưa bị mắng.
Yêu tinh gấu đen còn tưởng rằng thế là khen cậu ta, nhe răng ra cười, cơ bắp trên người cũng rung lên. Nghe thấy cửa phong phòng phó ty Liễu vang lên tiếng cọt kẹt khe kẽ, cậu ta thật thà ngơ ngác hỏi: "Cửa này có phải hơi thiếu dầu không?"
Yêu tinh mèo thở dài, vỗ vỗ cậu ta: "Đầu cậu thiếu dầu thì có, thế này vẫn chưa hiểu à? Lúc còn ở vườn bách thú cậu không ngủ với gấu cái bao giờ hả?"
Khuôn mặt đen bóng của yêu tinh gấu đen chợt đỏ rực lên, đầy vẻ đáng nghe: "Iem, iem có linh trí mà." Làm sao có thể tìm bừa gấu cái chứ, ít nhất cũng phải tìm yêu tinh gấu cái, gấu đen gấu hổ, bật cả tiếng địa phương.
A Kiều chớp chớp mắt nhìn cửa, cô cũng phải đi tìm bạn trai mình thôi.
Lại có thêm một người tự sát nữa, hôm qua người phụ nữ mang thai kia vừa đến báo cảnh sát, hôm nay lại một người nữa đến, có một mối liên hệ giữa hai người đã chết này: "Bọn họ đều đã tới một buổi kể chuyện kì quái."
Chuyện kì quái ban đêm là diễn đàn kinh dị nổi tiếng ở Giang Thành. Ở đó, thường xuyên có người tuyên bố bản thân mình đã trải qua những chuyện kì dị, phần lớn toàn là mấy chuyện bịa, không có bao nhiêu tính chân thật.
Dù sao trong mắt Khương Thần, phần lớn những người vô cùng tin tưởng những chuyện mình từng trải qua kia toàn là do ký ức bị lỗi, làm gì có nhiều chuyện tâm linh kì quái đến vậy.
"Trong đó toàn là bịa ra để che mắt người khác, năm ngoái diễn đàn này bắt đầu chuyển sang tên thật, làm lộ một đống tài khoản phụ, không còn được ưa chuộng như trước nữa." Khương Thần nói với Hạng Vân Độc những chuyện vừa điều tra được.
Diễn đàn có mấy chủ đề hot, mấy người mở chủ đề muốn hấp dẫn lượt view, mở mười mấy tài khoản phụ bịa chuyện, không lấy tài liệu từ phim nước ngoài thì cũng là từ mấy cuốn tiểu thuyết kinh dị.
"Diễn đàn như bọn họ dựa vào nguồn thu nào thế?" Tiểu Chu không hiểu.
"Cậu đúng là chả biết gì cả, bọn họ dựa vào doanh thu quảng cáo, còn kiếm được không ít tiền đâu." Khương Thần cầm tài liệu, vừa mở ra xem vừa cảm khái, "Mấy người đứng đầu chủ chốt đã mua nhà, mua xe từ mấy năm trước rồi, mà chẳng phải có một cái thôi đâu đấy."
"Năm ngoái mấy tác giả tiểu thuyết kinh dị tố cáo sách họ vừa mới xuất bản đã bị người khác tung lên mạng. Buồn cười nhất những người đó còn đòi bên diễn đàn đền tiền, tưởng đánh sập được diễn đàn mà không biết chi phí cho một quảng cáo của người ta thôi cũng đủ để họ ăn một năm."
Nhưng mà những chuyện như thế này rất khó phán định, diễn đàn đã nói rõ ràng, truyện do người dùng tự tung lên, không có quan hệ gì với diễn đàn, dù diễn đàn có dùng chúng để gây chú ý cũng không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Sau khi ấy vị tác giả kia liên kết lại với nhau chống lại diễn đàn, danh tiếng của diễn đàn xuống dốc không phanh, bị bóc ra những câu chuyện trên đó toàn là sao chép, dịch từ tiếng anh sang, nên doanh thu quảng cáo cũng thấp hơn hẳn so với trước.
Nhưng bắt đầu từ đầu tháng bảy, diễn đàn này lại có chiêu trò mới, ví dụ như làm livestream kinh dị, trên đó là các video kinh dị, còn tổ chức kể chuyện kỳ quái ban đêm thường kỳ.
Những chuyện này lại hấp dẫn những người yêu thích truyện kinh dị tề tựu về đây, có một cơ hội giao lưu offline, những thành viên đã từ bỏ lại bắt đầu quay lại.
Hai người chết Canh Kiện và Trương Truyền đều đã tới buổi họp mặt này trước khi tự sát, loại họp mặt này còn xét theo năm, bọn họ là fan cũ mười năm mới có cửa tham gia.
"Trừ điểm này ra, hai người đã chết không có điểm giống nhau nào khác à?" Hạng Vân Độc ghi lại.
"Trước mắt vẫn chưa điều tra ra, quan hệ xã hội của bọn họ không có điểm chung, bối cảnh gia đình, trình độ học vấn và nghề nghiệp cũng không tương đồng, ngoại trừ sở thích chung này."
Hai người đã chết đều có quy luật sống bình thường, cuộc sống cũng coi như thuận lợi, công việc và gia đình đều yên ấm, không có chút dấu hiệu tự sát nào, đột nhiên lại đi tự sát, người nhà mới tới báo cảnh sát.
Hạng Vân Độc gật đầu, vòng lại mấy chữ chuyện kì quái ban đêm, định đi điều tra chút xem ở đó người chết đã tiếp xúc với những người nào, chuyện gì.
"Điều tra những người tự sát gần đây xem có ai cũng tham gia buổi kể chuyện kì quái ban đêm này không."
Khương Thần đồng ý, bỗng Tống Phương gõ cửa, đi vào phòng họp, nói với Hạng Vân Độc: "Đội trưởng Hạng, em gái anh tới này."
Hạng Vân Độc hơi ngại ngùng, anh đi ra ngoài cửa chính, thấy A Kiều đứng dưới ánh mặt trời, vừa nhìn thấy anh mắt đã cong lên như vầng trăng non: "Hạng Vân Độc, em nhớ anh rồi đấy."
Trong cục người ra ra vào vào, Hạng Vân Độc mỉm cười: "Hôm nay có khi anh phải làm thêm giờ, em tự chơi một mình được không?" Biết cô chẳng có bạn bè gì ở Giang Thành, nói ra những lời này, anh cũng cảm thấy không đành lòng bèn lấy mấy tờ tiền trong túi ra đưa cho A Kiều: "Đi xem phim đi, chờ anh tan làm được không?"
Đây là lần đầu tiên A Kiều được nhận tiền tiêu vặt từ chỗ Hạng Vân Độc, cô đưa tay ra nhận lấy, nắm chặt tiền trong lòng bàn tay, mỉm cười: "Được!" Đi mấy bước cô lại quay về, đưa tấm card trong túi cho anh.
"Cho anh cái này." Rồi cô kể chuyện Tiền Nhị bảo cô tới nhà đuổi ma, cô đuổi được một cụm tà khí.
Hạng Vân Độc vừa cầm tấm card đã nhíu mày, trên đó in mấy chữ "Kể chuyện kì quái đêm khuya", trên card còn đánh số, không biết số trên mỗi tấm card đều khác nhau hay là để tạo ra không khí kinh dị.
"Vào cùng với anh đi."
Mấy người Khương Thần ở trong nhìn ra, Tiểu Chu cảm khái: "Nếu tớ mà cũng có một cô em gái như thế tới làm nũng, tớ cũng không chịu nổi."
Bọn họ cứ tưởng A Kiều tới đây là để xin tiền tiêu vặt.
Bàn Tử cười: "Cậu từ bỏ đi, nhìn cái vẻ ngoài này của cậu, em gái cậu mà giống cậu thì đến tìm bạn trai cũng khó." Hai người trêu chọc lẫn nhau.
Thấy Hạng Vân Độc đưa người vào trong, cả đám đều ngồi nghiêm chỉnh, tiếp tục nghiên cứu vụ án, Hạng Vân Độc lấy tấm card nhỏ kia ra, đưa cho Khương Thần: "Cậu đi hỏi người nhà xem, kiểm tra so sánh, hai người đã chết kia có loại card này không?"
Khương Thần cầm tấm card: "Cái này từ đâu ra thế? Làm trông có vẻ rất giống đồ bên đó."
Mặt trước là chữ kể chuyện kì quái đêm khuya và số thứ tự, mặt sau là quy tắc của buổi kể chuyện, có ba quy tắc.
Thứ nhất, mỗi người đều phải mang đến một câu chuyện.
Thứ hai, những câu chuyện ở đây không thể nói ra ngoài.
Thứ ba, không cho phép hội viên để lộ thân phận.
Không cho những người này liên lạc riêng, không cho phép bọn họ dùng tên trên mạng để tránh họ lén liên kết với nhau, nhìn qua thì chỉ là mánh lới mà thôi, theo kinh nghiệm điều tra của bọn họ, offline kiểu này thì phần lớn cũng chỉ là đến gặp mặt cho vui.
Khương Thần đi tìm người nhà để kiểm tra, A Kiều lại bị xếp tới chỗ Tống Phương, bụng chị đã lộ dần ra, vừa mở ngăn kéo đã thấy toàn đồ ăn, lấy một chiếc kẹo đưa cho A Kiều.
"Sau này phải tránh mấy thứ này ra nhé." Tống Phương mỉm cười, "Nếu như cảm thấy có gì không ổn thì phải tới tìm bọn chị, biết chưa?"
Chị càng lúc càng cảm thấy trong bụng mình là một cô con gái, ai cũng bảo lúc mang thai nhìn thấy gì thì con sinh ra sẽ giống cái đó, Tống Phương ngày nào cũng tiếp xúc với vụ án, bỗng gặp một cô gái xinh đẹp như A Kiều đương nhiên lại muốn nhìn ngắm nhiều hơn.
A Kiều mút thạch hoa quả, ngoan ngoãn gật đầu.
Tới chiều tối Khương Thần mới quay về, mang theo hai tấm card, tấm card của Canh Kiện là "", tấm của Trương Truyền là "". Nếu dựa theo thứ tự này thì còn có một người nữa có tấm card đánh số "" là mục tiêu bị hại tiếp theo.
"Tìm người đứng đầu diễn đàn này tới đây." Hạng Vân Độc vào trạng thái làm việc, biểm cảm trên khuôn mặt lập tức thay đổi.
A Kiều chống má, khe khẽ nói: "Đẹp trai quá."
Tống Phương mỉm cười, lúc còn nhỏ cô bé nào cũng mong muốn có một người bạn trai giống anh mình, chị nói: "Khi nào em lớn sẽ tìm được một người bạn trai giống như anh em."
A Kiều mỉm cười, cô đã có Hạng Vân Độc là bạn trai rồi.
Chị Chu và con trai cũng bị gọi tới, cậu nam sinh này còn chưa biết mình vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan. Đối mặt với cảnh sát, cậu ta hơi hoảng loạn.
Khương Thần đưa cho cậu ta xem ảnh hai nạn nhân kia, cậu ta chỉ vào Trương Truyền rồi nói: "Em biết người này, hát với nhau một bài, nhưng em không biết tấm card mà anh ta cầm là cái nào."
Khương Thần nói: "Cậu nói hết tất cả những gì cậu biết cho chúng tôi nghe là được."
"Thành viên trên diễn đàn tụ họp, có đôi khi là đi dã ngoại, có đôi khi là đi hát KTV, không có địa điểm tụ họp cố định." Ngoài ra còn có tụ tập ăn pizza, chẳng ai quen biết ai, chỉ đơn giản là buổi tụ họp giải trí, chỉ có vào đêm không trăng mới có thể tụ tập lại một chỗ kể chuyện, đến giờ cậu ta vẫn chưa tham gia buổi tụ tập kể chuyện.
"Tấm card này là thế nào?"
Nam sinh vô cùng lo lắng, ngồi trên ghế cũng giật mình: "Đây là lần trước em đi tụ họp, nhận được từ một người quen, anh ta nói anh ta không đi được, hỏi em có hứng thú không."
Đương nhiên là cậu ta có hứng thú rồi, nhưng đi tụ họp cũng có điều kiện, cậu ta không đủ điều kiện, chỉ có thể tham gia loại tụ họp phụ này, căn bản chưa bao giờ đến được buổi chính thức.
Theo lời những người đã từng tham gia, có tổng cộng chín người, xếp ghế thành vòng tròn, chỉ có mấy ngọn đèn lờ lờ, mọi người ngồi theo số thứ tự, mỗi người kể một câu chuyện kinh dị, rồi mọi người sẽ bình chọn xem ai là câu chuyện đáng sợ nhất.
"Người cho cậu tấm card này thế nào rồi?"
Con trai chị Chu lắc đầu: "Em chỉ biết biệt danh của anh ta thôi." Ai cũng có một cái biệt danh, nói là người quen nhưng thực ra cũng chỉ gặp vài lần, ăn vài bữa cơm là hết/
Con trai chị Chu nuốt khan: "Tối hôm nay chính là buổi tụ họp kể chuyện kì quái đấy."