Theo dõi đã.
Editor: Iris N
"Các người đã từng ngửi thấy mùi hương này bao giờ chưa?
Những người hạnh phúc,
Trên da ai cũng có một mùi hương đặc biệt."
Người đàn ông mang mặt nạ cười Số cong người, chôn mình trên ghế, nghiêng đầu, mặt nạ trên mặt theo động tác của hắn ta cũng lệch sang một bên.
Hắn ta dùng một góc độ quỷ dị nhìn tám người chơi khác.
Hắn ta không biết tổ hậu kỳ của chương trình sẽ giúp hắn ta điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa, tạo cảm giác lạnh lẽo, nhưng tất cả mọi người đều bị động tác này của hắn ta làm cho giật mình.
Ngoại trừ Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc đặt tay lên đùi, từ đầu đến cuối cũng không biểu hiện ra cảm xúc gì đặc biệt với câu chuyện của người đàn ông mang mặt nạ cười.
Nhưng anh có một loại dự cảm mãnh liệt, hung thủ ở ngay trước mặt anh.
Ngay trước mặt anh, vạch trần tấm rèm mờ mịt che trên người mình.
Mọi người ngồi ngay sát nhau, khoảng cách như vậy không đủ để Hạng Vân Độc lén truyền tin cho Khương Thần, anh cũng không thể dùng tay ra án hiệu, chỉ có thể hy vọng Khương Thần có thể nhận ra ngay lúc này.
【 người xem : Muốn giữ người này lại, nhưng lại tiếc anh giai tôi mới mê 】
【 người xem : Sao cậu ta lại kể cái chuyện biến thái thế chứ, trong đó làm gì có má chứ? 】
Vụ án ở số đường Linh Đốn kia vốn chỉ là một kí ức mơ hồ, không nhất định là có thể được nhớ tới từ trong rất nhiều vụ án không phá được còn treo ở đó chưa phá được, nhưng trải qua vụ án Trương Phong, sau đó lại là vụ Tây Thị bên kia bắt được tội phạm bắt chước, nó đã trở thành một sợi dây đàn chôn sâu trong đầu Khương Thần và Tiểu Bàn.
Người đàn ông mặt nạ cười kể câu chuyện này tựa như một bàn tay, gảy nhẹ sợi dây đàn này.
Họ liếc mắt nhìn nhau, nhân dịp màn ảnh tập trung vào người đàn ông mặt nạ cười Số , Tiểu Bàn mau chóng chụp lại màn hình, phóng to lên, xem trên người người đàn ông này có điểm gì đặc biệt cần lưu ý hay không.
Người đàn ông đeo mặt nạ, chỉ có tay là lộ ra, dưới ánh đèn mờ mịt chẳng thể xác định được gì. . đam mỹ hài
"Ghi lại đoạn này." Tiếng nói của Khương Thần đã theo tai nghe tới tai Hạng Vân Độc, bọn họ đã lưu ý rồi.
Hạng Vân Độc nhìn người mang mặt nạ cười, lúc hắn ta kể chuyện, bóng ma kia lại quay lại bám vào chủ nhân nó.
Nó đã ăn no tròn căng cả lên, giống như một cục nhọt lớn, bám vào người đàn ông mặt nạ cười. Nó không chỉ hút cảm xúc của người khác mà còn hút cả cảm xúc của người đàn ông mặt nạ cười.
Cảm xúc của người khác toàn là kinh hãi, sợ sệt, còn cảm xúc của hắn ta là vui sướng và thỏa mãn.
Bản thân hắn ta cũng chẳng thèm che đậy chuyện này, vậy nên hắn ta mới đeo một chiếc mặt nạ mang gương mặt tươi cười, muốn truyền đạt thứ cảm xúc này qua chiếc mặt nạ.
Làm người ta có cảm giác bản thân gã ở đằng sau chiếc mặt nạ nhất định cười còn tươi hơn.
Số , Hồ Điệp phu nhân, từng cùng chơi với người đàn ông mặt nạ cười một tập rồi, nhưng cô ta luôn cảm thấy người đàn ông này khiến người ta có cảm giác rung mình, cô ta không thể nào không xoa cánh tay, muốn cho mình ấm lên một chút.
Không chỉ có người chơi cảm nhận được, người nghe cũng cảm nhận được.
【 người xem : Chỉ có mình tôi cảm thấy gã mang mặt nạ cười này mới là người kinh dị nhất sao? 】
【 người xem : Một like cho tầng trên, tôi cũng cảm thấy hắn ta thật đáng sợ, dùng loại giọng điệu này kể chuyện ma 】
【 người xem : Vẫn cứ là Số và Số là được nhất, số tàm tạm, câu chuyện của cái người Số này toàn khiến người ta có cảm giác không thoải mái 】
Người đàn ông mặt nạ cười vẫn đang kể tiếp câu chuyện.
"Hàng xóm của tôi là một nhà ba người rất hạnh phúc.
Vợ chồng họ yêu thương nhau, sống với nhau rất hạnh phúc, đứa con thông minh đáng yêu.
Tôi ngửi rồi, người bọn họ tản ra hương vị thơm tho ngọt ngào nhất.
Vừa nhìn thấy họ, tôi đã không kiềm chế nổi khát vọng."
Tiểu Bàn hỏi: "Theo cậu thì có phải hắn ta xem tin tức rồi bịa ra không?"
Chuyện ma có rất nhiều thành phần hư cấu, giống như cái cô Hồ Điệp phu nhân kia, tập nào cô ta cũng soạn ra một câu chuyện mới, hai tập trước là giết chồng, tập này thay đổi một chút, thành giết kẻ thứ ba.
Từ thân phận phụ nữ của cô ta mà kể những câu chuyện đó, tự nhiên trở nên hấp dẫn người nghe hơn, giống như ma nữ mặc đồ đỏ trong nhà ma khiến người ta càng tưởng tượng ra lắm thứ kinh dị.
Nhưng thế thì không thể nói rằng Hồ Điệp phu nhân đã giết ba người thật, triệu tập cô ta đến cục để điều tra, thế chẳng phải thành trò cười à.
Khương Thần nghĩ ngợi rồi nói: "Gọi điện đi, dù có là bịa hay không thì cũng không thể để mất manh mối này được."
Không thể khinh thường hay dựa vào may mắn, dù chỉ mộ chút, không thể chắc chắn thì cứ làm vậy cho chắc.
Khương Thần gọi điện thoại về cục, bảo mấy người Tiểu Chu lật hồ sơ cũ ra đọc, xem hộ gia đình ở số đường Linh Đốn kia có hàng xóm nào là nam, tuổi còn trẻ hay không.
Khương Thần nhìn chằm chằm vào màn hình: "Tuổi đại khái là tầm trên dưới hai mươi tuổi."
Nói xong, đến bản thân cậu cũng thấy vô lý, trên dưới hai mươi tuổi, như thế năm đó gây án rất có thể là mới – tuổi, thiếu niên – tuổi, tại sao lại giết cả nhà ba người cùng một lúc chứ.
Tiểu Chu nhanh chóng mở hồ sơ vụ án ra xem, tất cả các hộ hàng xóm đều đã được điều tra, không ai có động cơ gây án, những người có năng lực gây án cũng đã bị tra hỏi cặn kẽ.
Rất nhanh, họ đã tìm ra được, hộ gia đình ở số năm đó có một cậu con trai mười bốn tuổi, hiện giờ hẳn là mười chín tuổi, lúc cảnh sát đi điều tra, thằng bé cũng giống như đa số thiếu niên mười bốn tuổi khác, đang cắm đầu vào game online.
Tài liệu nhanh chóng được gửi đến đến di động của Khương Thần, Tiểu Bàn hỏi: "Liệu có phải hắn ta không?"
Câu chuyện vẫn đang tiếp tục.
"Nó trốn dưới gầm ghế sô pha,
Đối với một đứa trẻ tuổi mà nói, đó là chỗ an toàn nhất.
Tôi kéo nó từ dưới gầm ghế sô pha ra, tay nó chỉ bé chừng này thôi.
Nó ngửa khuôn mặt nhỏ lên cầu xin tôi: "Anh ơi, em đưa ô tô của em cho anh, anh đừng giết em được không?"
Người đàn ông mặt nạ cười bắt chước giọng nói của đứa bé trai kia.
Hạng Vân Độc đã nhìn thấy con ma nhỏ ở đường Linh Đốn, lúc gặp thằng bé, nó đã không còn hình người, cũng không còn tình cảm của con người.
Tuy Hạng Vân Độc thấy thằng bé đáng thương nhưng mà nghe thấy câu nói cuối cùng của nó lúc còn sống, lại còn từ miệng hung thủ nói ra, cảm xúc lại hoàn toàn khác.
"Tôi cắt khí quản của nó, cho nó chảy máu.
Treo nó lên cạnh bố mẹ nó.
Ba búp bê cầu nắng bằng da người."
Ngọn nến tắt phụt.
【 người xem : Cuối cùng cũng kể xong rồi, lại là một chuyện không có ma. 】
【 người xem : Nói không chừng ma quỷ thật sự chính là bản thân gã mang mặt nạn cười. 】
【 người xem : Fuck, tầng trên làm tôi sợ muốn chết. 】
Kết quả vòng bỏ phiếu đầu tiên nhanh chóng xuất hiện, Số và Số có người động tay động chân, số phiếu của bọn họ cao nhất, số phiếu của Hạng Vân Độc vậy mà cũng không thấp.
Số phiếu của người đàn ông mặt nạ cười không cao không thấp, nhẹ nhàng vượt qua thử thách, hắn ta vẫn có tư cách tham gia tiếp.
Người đứng đầu là Hồ Điệu phu nhân mặc áo đỏ, tuy kết quả này khiến người xem cũng không phục lắm, nhưng Hồ Điệu phu nhân vẫn đốt ngọn nến của mình lên, đi vào giữa vòng tròn.
Trên tầng bỗng truyền đến tiếng giày cao gót, "Cộp cộp" từ xa vọng đến."
Người chơi đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm trần nhà, trong ngôi nhà này ngoài họ ra, hẳn là không có người khác.
Kẻ đi giày cao gót dạo qua dạo lại quanh phòng hết lần này đến lần khác, giọng nữ mơ hồ truyền xuống: "Mày đâu rồi? Mày đâu rồi?"
Tiếng nói càng lúc càng gần, đã gần tới tận cửa xuống tầng hầm, cánh cửa hé ra, từ trên đó lộ ra nửa bóng người, mặc đồ đỏ, đeo mặt nạ bươm bướm (Hồ Điệp), cô ta bật cười:
"Tìm thấy mày rồi, trả lại da cho tao."
【 người xem : Fuck, kinh vãi, tớ biết tập ba thế nào cũng làm lớn mà 】
【 người xem : Tập này làm hiệu ứng tốt ghê nha! Nếu như Số mà đoạt giải thì có phải sẽ có ma nữ mặc áo cưới 】
A Kiều ngồi trước màn hình, từ khi Số bắt đầu kể chuyện, cô đã không nói một lời, Khương Thần còn tưởng cô sợ, dỗ dành cô: "Đây toàn là giả thôi, em đừng sợ."
A Kiều quay sang, mắt sáng lấp lánh, hóa ra còn có cách hù dọa này! Cô lại học được chiêu nữa rồi!
Khương Thần câm nín, trẻ con bây giờ gan làm bằng gì không biết, có thể xem livestream loại này xong mà còn không sợ sao? Không thể xem mấy thứ chân thiện mỹ hay sao?
Buổi kể chuyện kết thúc, người chơi lục tục ra về, Hồ Điệp phu nhân thu được chỉ thị từ tai nghe, định ghi lại phương thức liên lạc của Hạng Vân Độc, để anh trở thành khách mời, các fan rất bị anh thu hút.
Đương nhiên là sẽ có báo đáp, tiền thưởng trên mạng có thể chưa cho anh một nửa.
Hạng Vân Độc biết bên ngoài có Khương Thần và Tiểu Bàn, không sợ người kia đi mất, hiện giờ quan trọng nhất là trên người mấy người chơi này ai cũng có bóng đen.
Bóng ma kia để "hạt giống" lại trên vai bọn họ y như trồng nấm.
Người có ba ngọn linh hỏa, lần lượt ở hai vai và trán, trong đêm tối, ba ngọn lửa này sẽ giúp người ta không bị yêu ma quỷ quái xâm phạm.
Dưới tầng hầm, người chơi nghe chuyện ma, sợ hãi, cảm giác u ám tăng lên, ba ngọn lửa kia lúc sáng lúc tắt, không ổn định nữa.
Bóng ma lợi dụng thời cơ này, dập tắt một ngọn lửa, đặt "hạt giống" lên vai họ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ này cũng sẽ giống như bản thể của nó, hút lấy cảm xúc để lớn mạnh lên.
Mấy người kia vẫn muốn nói chuyện phiếm, ví dụ như hai sinh viên kia, livestream veaf kết thúc, mấy người đã lục tục gỡ mặt nạ xuống, chào hỏi nhau.
Cái quy tắc không được để lộ thân phận kia quả nhiên chỉ là chiêu trò.
Hạng Vân Độc có mệnh cách quý giá, ý chí kiên định, còn có chứng nhận quỷ sai bảo vệ, bóng ma vừa giơ chân định dập tắt ngọn lửa trên vai anh đã bị bỏng, vậy nên mới không dám ho he với Hạng Vân Độc nữa.
Nhưng những người chơi còn lại, dù nam hay nữ, trên vai đều có một bóng đen, thậm chí nhìn thôi cũng biết chúng đang lớn dần lên.
Hạng Vân Độc đột nhiên thay đổi tính cách, không còn lạnh lùng, trở nên nhiệt tình với người khác, anh bắt tay từng người chơi một, vỗ vai họ: "Kể chuyện hay lắm."
Vỗ một lần diệt một bóng ma, bóng đen kia ở đó chưa lâu, chưa có ảnh hưởng mấy, mọi người hi hi ha ha một chặp, khen chuyện ma của người khác hay.
Nhưng họ không bàn tới câu chuyện của Số , mọi người thật chả hiểu gì, căn bản trong đó làm gì có ma.
Đến lượt Hồ Điệp phu nhân, Hồ Điệp phu nhân cười với Hạng Vân Độc: "Anh thật sự không suy xét à?" Cô ta ghé sát, "Khi nãy anh vừa nhận được ba vạn tiền thưởng đó."
Một nửa là một vạn năm nghìn, một buổi tối mà được một vạn năm nghìn, xét về livestream kinh dị thì là thu nhập rất cao rồi.
Hạng Vân Độc đưa tay vỗ vai cô ta, Hồ Điệp phu nhân lui ra phía sau một bước, mặt mày phẫn nộ, cô ta là người chơi trong chương trình, gợi cảm là một điểm mạnh của cô ta nhưng vậy không có nghĩa là cô ta đồng ý để người khác sờ soạng.
Số Iron Man lập tức bước tới giúp đồng nghiệp, Hạng Vân Độc xua tay: "Trên vai cô có thứ dơ bẩn."
Đúng là thứ dơ bẩn, vẫn không biết tại sao nó sẽ đẩy người ta vào chỗ chết, người đàn ông mặt nạ cười có thể điều khiển thứ này, hay là bị thứ này điều khiển?
Hạng Vân Độc nhanh chóng đi ra ngoài, người đàn ông mặt nạ cười đã biến mất, Khương Thần gọi điện tới: "Đội trưởng Hạng, bọn em vẫn theo dõi, có muốn gọi hắn ta tới cục cảnh sát không?" Nói xong, cậu bắp bắp: "Với cả, Trần Kiều tới, cô ấy đang đợi anh."
A Kiều đứng ngay ngoài cửa, chờ bạn trai cô.
Hạng Vân Độc cau mày, đây không phải chỗ mà cô nên tới, A Kiều chột dạ, biết sẽ bị mắng, mau chóng nói: "Đó là yêu ma quỷ quái, bám vào người người nọ."
Thứ này đến ma cũng khinh, coi như cặn bã của ma, người chết thành ma, ma chết hồn phi phách tán, nhưng thể nào cũng có thứ lưu lại trong trời đất này, chính là yêu ma quỷ quái.
Được tà niệm của con người nuôi dưỡng lớn mạnh, bóng ma trên người người kia đã bắt đầu có ý chí của riêng mình, vậy có nghĩa là hắn ta từng làm việc đại ác.