Tùng Tĩnh là người bạn cùng phòng thân thiết của Khương Mật, vốn cô ấy và Khương Mật sẽ ở chung một phòng homestay nhưng Khương Mật lại đưa cái đuôi nhỏ là A Kiều theo, đồ đạc của A Kiều lại thực sự quá nhiều, lấy đồ trong valise ra không thôi cũng mất cả buổi, cô ấy mới vác giá vẽ ra ngoài vẽ tranh với Tạ Phi.
Tạ Phi đang theo đuổi Tùng Tĩnh.
Bạn trai cũ của Tùng Tĩnh cực kỳ đam mê những học thuyết của Trần Ngưỡng Chính, từ lúc yêu đương với Tùng Tĩnh, hắn ta vẫn lấy cô ấy làm đối tượng thí nghiệm.
Sau khi Trần Ngưỡng Chính bị bắt, những tư liệu và ghi chép thí nghiệm của hắn ta cũng bị cảnh sát coi như bằng chứng, mang đi hết.
Tài liệu trong đó có liên quan đến Tùng Tĩnh.
Lúc cô ấy tới cục cảnh sát mới biết được từ trước đến nay cô ấy vẫn luôn bị bạn trai coi như vật thí nghiệm.
Chuyện này khiến cô ấy có cảm giác bị tổn thương, đến tận giờ vẫn chưa thoát ra được.
Cậu Tạ Phi này rất chu đáo, vẫn liên tục theo đuổi cô, làm cô vui lên.
Dần dần, Tùng Tĩnh trở nên vui vẻ hơn trước kia, trên mặt cũng có ý cười.
Hai người mãi chưa về, mấy người bạn học còn trêu chọc họ, nói có khi đến lúc về sẽ có thêm một đôi người yêu, nhưng tới tận giờ vẫn chưa thấy họ đâu, Khương Mật hơi lo lắng.
Thị trấn này rất cổ, vẫn giữ lại nguyên trạng như năm đó, kiến trúc mang phong cách đời Minh – Thanh, thậm chí bố cục cũng vẫn như ngàn năm trước.
Nghe nói một đoạn thời gian trước, lãnh đạo thị trấn muốn xây dựng một phố bán rượu, định tạo thành phiên bản Lệ Giang thu nhỏ, nhưng người già trong thị trấn đồng loạt phản đối, nói nhất định không được phá hủy phong thủy vốn có của vùng này.
Phố bán rượu không xây được, nhưng đã khởi công được một nửa, về sau người già trong thôn tụ tập lại ở chỗ thi công mới phải ngừng xây dựng một cách bất đắc dĩ.
Người của công ty bất động sản ngày nào cũng tới vận động, một nửa số người đồng ý thì bọn họ có thể nhận được tiền bồi thường.
Trong trấn cũng chỉ có mấy homestay và tiệm ăn vặt, lúc nào cũng trong trạng thái đầy ngập khách, công ty bất động sản bèn tung ra chính sách ưu đãi, nói có thể mở rộng kinh doanh, đến lúc đó của thể thu hút đầu tư, còn sợ thị trấn này không phát triển nổi hay sao?
Lúc tới đây, họ đã nhìn thấy bên lề đường gồ ghề lồi lõm, nhỡ hai người không quen đường, sương mù lại dày thế này, đi nhầm vào chỗ đường đang làm dở kia, rơi xuống hố thì sao bây giờ.
Khương Mật mặc áo khoác vào định ra ngoài, bà chủ ngăn cản bọn họ: "Các cô các cậu đừng đi, để bố tôi đi đi."
Bà chủ mở homestay một mình, nhà chỉ có một ông bố, cụ ông này buổi sáng vừa phơi nắng trong sân, thoạt nhìn đã tầm , mấy sinh viên nghe vậy bèn nhìn nhau.
Bên ngoài trời tối đường trơn, sao có thể để một ông cụ đi được, bọn họ mau chóng từ chối, bà chủ mỉm cười: "Con đường này ông cụ đã đi hơn năm rồi, các cô các cậu quen đường hay ông cụ quen đường nào, không sao đâu."
Trong thôn toàn là những con ngõ nhỏ hẹp chi chít, đường xây vòng quanh nhà, khúc khuỷu quanh co, từ đầu đường bên này không nhìn được tới đầu đường bên kia, thể nào cũng phải đi hết mới biết đây là đường nào, bọn họ ra ngoài, mấy người nữa đi lạc tiếp thì lại càng không tìm nổi.
Bà chủ nhà cầm gậy trúc, tháo chiếc đèn lồng treo trước cỏng xuống, lấy một chiếc nến ra, thắp đèn lồng, đưa cho cha mình để ông cụ ra ngoài tìm người, nói với mấy người sinh viên: "Được rồi, các cô các cậu cứ chơi tiếp đi."
Bọn họ vừa nhìn thấy chiếc đèn này, lại càng không tin tưởng bà chủ, lục tục lấy ra đèn pin mình đã chuẩn bị: "Dùng cái này đi, cái này chiếu xa hơn."
Một cái đèn lồng giấy chỉ có thể chiếu sáng một khoảng rộng hơn chỗ đất dưới dân một tí, lấy cái này ra ngoài tìm người thì khác gì lần mò trong bóng tối.
A Kiều đứng trên sân thượng nhìn xuống, thấy đèn lồng sáng lên, ngọn lửa bùng ánh sáng, người khác không nhìn thấy nhưng trong mắt cô ánh sáng này cực kỳ bắt mắt trong đêm tối.
A Kiều nhảy vài bước đã đi xuống cầu thang: "Đèn lồng này còn chiếu xa hơn đèn pin của mọi người đấy."
Ông cụ nhìn A Kiều, gật gật đầu: "Vẫn cứ là cô bé này tinh mắt."
Ông cụ cầm đèn lồng trong tay, từ từ đi ra ngoài, mấy người đi theo đằng sau cụ.
Trong nhà còn được, giờ ra đường khắp nơi đều là sương mù mênh mang, không hề giống với những bức ảnh chụp trên mạng.
Bà chủ nhà bảo: "Sương mù năm nay dày hơn năm trước nhiều lắm đấy."
Trong tám người còn lại, có ba nam sinh, năm nữ sinh, mấy nam sinh nói: "Thế này vậy, bọn mình cử hai người đi cùng qua đó, để lại một người ở đây với mọi người."
Bà chủ cũng chẳng còn cách nào, đành để bọn họ muốn làm thế nào cũng được, đi vào trong nhà, nấu canh gừng, nhỡ đâu họ mắc mưa bị cảm lạnh thì vẫn có canh gừng mà uống.
Đây cũng là một cách, bọn họ vội vàng đuổi theo cho kịp ông cụ, đi vào làn sương mù dày đặc.
A Kiều tiếp tục bật máy tính bảng lên xem phim, cô không cảm nhận được yêu khí ở nơi này, cũng không cảm thấy chỗ này có ma khí.
Cô nhấc Hồ Dao từ trong ba lô ra, hỏi Hồ Dao: "Cô cảm nhận được yêu khí không?"
Nam sinh nghe A Kiều nói thế bèn bật cười: "Em thích đọc loại truyện tranh này hả?"
Hồ Dao lườm cậu ta một cái, con người chẳng biết cái gì.
Đến giờ rưỡi, mọi người càng chờ càng sốt ruột, lại muốn ra ngoài tiếp tìm xem.
Họ chia làm hai ý kiến, chưa kịp tranh cãi cho ra hết quả, những người kia đã về rồi.
Hai nam sinh thì một người đỡ Tạ Phi, một người đỡ Tùng Tĩnh, hai người bọn họ đúng là rẽ nhầm đường, hình như rơi vào vũng nước, ướt đẫm, Tùng Tĩnh còn bị trẹo chân.
Lúc tìm thấy bọn họ, Tạ Phi đang đỡ Tùng Tĩnh, hai người dựa vào nhau rẽ vào một con đường, có vẻ đang tìm đường đi, nam sinh gọi to tên họ nhưng hai người họ cứ như thể không nghe thấy gì, cắm cúi đi về phía trước.
Ông cụ bước đi như bay, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, đánh bốp vào đầu họ một cái: "Người trẻ tuổi!"
Hai người bị đánh một cái, bỗng nhiên hoàn hồn.
Tạ Phi nhìn trước nhìn sau bèn cảm thấy đây căn bản không phải con đường mà bọn họ vừa đi, tất cả đèn lồng đều trông y hệt nhau, hai người họ định tìm đèn homestay mà không sao tìm được.
Ta Phi vẫn còn sức nói chuyện với bọn họ, cậu ta cảm thấy như thể mình đã đi trong sương mù cả bảy tám tiếng đồng hồ, người như vừa được vớt ra từ trong nước, hỏi: "Cuối cùng thì ở đâu chứ?"
Hai nam sinh chỉ chỉ về phía sau, chân cẳng ông cụ tốt thật, ban đầu hai người họ còn định đi chậm một chút, lo cho ông cụ, cuối cùng bước nhanh cũng căn bản không theo kịp cụ.
Ông cụ cầm đèn lồng cười với bọn họ: "Sáng nào mà ông chẳng đi leo núi."
Tạ Phi còn có sức chứ Tùng Tĩnh trẹo chân, mặt mày tái nhợt, nói cũng chẳng nói nên mời, hai nam sinh thấy vậy bèn nhanh chóng đỡ bọn họ về nơi nghỉ, bà chủ nhà múc cho mỗi người họ một bát canh gừng.
Bát canh kia bên lên đến gần mặt đã cay cả mũi, ngửi đã biết là cay không chịu nổi, Tạ Phi bóp mũi uống vào, Tùng Tĩnh lại không uống nổi, chạm môi vào đã muốn nhổ ra, Khương Mật vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, đỡ cô ấy về phòng.
Lúc Tùng Tĩnh đi ngang qua trước mặt A Kiều, A Kiều nhíu mày, cô cảm thấy Tùng Tĩnh có gì đó không ổn lắm, nhưng nói cho cùng không ổn ở chỗ nào cô lại không nói ra được.
Khương Mật chuyển sang phòng của Tùng Tĩnh để ban đêm tiện bề chăm sóc cô ấy, cô nói với A Kiều: "Chị phải chăm sóc cho Tùng Tĩnh, em có thể ngoan ngoãn ở một mình không?"
A Kiều gật gật đầu, từ trước đến giờ cô bao giờ chẳng ngoan nhất.
Sở Phục vẫn chưa về, A Kiều hơi lo, cô mở cửa sổ gỗ ra, nhìn lên đỉnh núi bị sương mù dày đặc bao phủ, chống má chờ Sở Phục về.
Lòng cô lo lắng cho Sở Phục nên đã quên gọi điện cho Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc mân mê di động cả buổi, biết cái cô nhóc vô lương tâm kia nhất định là lại quên mình rồi, bèn gọi điện cho cô.
A Kiều nhìn thấy ảnh người trên điện thoại mới nhớ ra mình đã quên mất Hạng Vân Độc, cô vừa nhấc điện thoại lên đã dùng giọng nói hấp tấp: "Hạng Vân Độc, bọn em có người đi lạc rồi!"
Quả nhiên, Hạng Vân Độc di dời lực chú ý, đáp lời cô: "Sao lại thế? Tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi, bị trẹo chân." A Kiều vừa nói xong lại khoe mẽ ngay, "Em nhất định là sẽ không đi lung tung, cũng không để bị trẹo chân."
...
Hạng Vân Độc hiểu ra, cô không nhớ anh nên mới vội vàng lôi chuyện khác ra.
Bởi vậy, anh cũng nói qua về chuyện xảy ra hôm nay: "Cục trưởng Giang mời anh cuối tuần tới nhà chú ấy ăn cơm."
A Kiều mở đồ ăn vặt ra.
"Chú ấy bảo gần đây anh vất vả rồi."
A Kiều chọc một hộp sữa bổ sung Canxi.
"Con gái chú ấy tốt nghiệp, quay về rồi."
Miệng A Kiều khựng lại, mắt trợn to, Hạng Vân Độc thấy cô như thế bèn thỏa mãn, anh cố ý ngưng lại một chút.
"Thế anh đi không?" A Kiều hỏi.
"Đi chứ." Hạng Vân Độc cố nén cười, định trêu chọc A Kiều tiếp, để cô cũng phải nhớ đến anh một chút.
A Kiều phồng mang trợn má: "Anh muốn đi thật à?"
"Đi..." Anh đang định bảo sẽ đưa Khương Thần đi cùng thì cuộc gọi video đã bị cắt đứt.
Hạng Vân Độc nhìn chằm chằm màn hình tối đen như mực, biết thế này là A Kiều giận thật rồi, nhanh chóng gọi lại nhưng người kia căn bản không nhấc máy, chuyển sang gửi tin nhắn cho A Kiều thì thấy đã bị từ chối nhận.
Cô gái nhỏ block anh rồi.
...
Hạng Vân Độc nhìn màn hình, hơi đờ ra, ghen khiếp thật.
A Kiều giận đến mức suýt nữa bóp bẹp cả hộp sữa, cô nhìn ra bên ngoài đã thấy có một bóng người trắng đục đang đứng ở cửa sổ căn nhà gần lối rẽ, đang nhìn thẳng qua cửa sổ.
Giờ đã khuya lắm rồi, mọi người đã vất vả cả một đêm, sáng mai còn định leo lên núi nên đã đi ngủ từ lâu, chỉ để lại hai chiếc đèn trong sân và hành lang.
Đêm khuya thế này rồi, là ai chứ?
A Kiều suy nghĩ rồi nhìn lên, là Tùng Tĩnh, tóc dài xõa sau lưng, mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô ấy còn ra ngoài đi bộ làm gì?
Tùng Tĩnh nhìn một chiếc cửa sổ xong, lại nhanh chóng đi tới phòng bên cạnh.
A Kiều lập tức nghĩ ra, cô ấy trẹo chân mà! Đến đi đường cũng chẳng đi được, cần một nam sinh cõng cô ấy ấy chứ?
A Kiều chớp chớp mắt, bế Hồ Dao từ trên gối đầu lên.
Hồ Dao há hốc miệng ngáy ngủ, cào vuốt thế nào cũng không tỉnh, A Kiều ở phòng thứ năm, thứ kia sắp tới đây tới nơi rồi.
Phòng thứ tư là nơi ở của Tùng Tĩnh thật và Khương Mật, A Kiều quyết định ra ngoài, cứu bọn họ, cô đã chuẩn bị xong, chờ thứ kia lại gần cửa sổ thăm dò, cô sẽ lao ra giật đầu thứ này xuống!
Vừa chuẩn bị hàng động, phòng bên cạnh đã vang lên tiếng kêu, đèn bật sáng lên, Khương Mật kêu lên kinh hãi, đèn ở các phòng khác cũng bật sáng theo, mọi người đổ xô ra xem có chuyện gì.
Thứ kia còn chưa kịp tới gần cửa sổ đã bị ánh đèn dọa cho chạy mất.
Tùng Tĩnh nửa đêm sốt cao, lăn từ trên giường xuống, miệng còn lẩm bẩm nói mê sảng.
Mấy cậu nam sinh định đưa cô ấy đến bệnh viện nhưng bên ngoài đã tối thế rồi, sương mù lại còn dày đặc như thế nữa, còn mấy tiếng nữa là trời sẽ sáng, đợi đến bình minh đưa cô ấy đi thì an toàn hơn.
Khương Mật lấy thuốc hạ sốt ra cho Tùng Tĩnh uống.
A Kiều chủ động ở cùng một phòng với gọi, cái bóng trắng kia mà đến nữa, cô sẽ không buông tha như vậy đâu.
Một đêm yên tĩnh trôi qua, ngoại trừ việc Tùng Tĩnh thi thoảng lại nói mấy câu mê sảng, nửa đêm sau đó, cô ấy dần dần khá lên, hạ sốt, ngủ khá an ổn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người thấy Tùng Tũng hạ sốt bèn để cô tiếp tục ở lại phòng nghỉ ngơi, bọn họ còn phải ra bờ sông, lên núi vẽ tranh.
Cả một đêm Khương Mật chưa được ngủ ngon, vành mắt thâm xì nên cũng ở lại phòng ngủ.
Ban ngày A Kiều chẳng có việc gì, chạy lên núi tìm Sở Phục để xem một ngày một đêm trôi qua liệu công lực của nàng ta có tăng lên nhiều không.
Cả thị trấn vừa tắm mình dưới ánh mặt trời, sương mù đã tan, ảnh chụp ra đều đẹp hơn hôm qua rất nhiều.
A Kiều tự chụp cho mình mấy bức hình thật đẹp rồi đăng lên vòng bạn bè, rồi lại lôi Hạng Vân Độc từ trong blacklist ra, cho anh tức chết này!
Chó trong thôn đã quen với A Kiều, đi phía sau cô đợi ăn đùi thỏ, A Kiều xách trong tay một túi đùi thỏ, phía sau là bảy tám con chó, miệng con nào cũng ngậm một cái đủi thỏ, đi nghênh ngang, oai cực kỳ.
Đến buổi trưa, lúc trở về ăn cơm, bà chủ nhà bảo bọn họ, Tùng Tĩnh và Khương Mật rủ nhau ra ngoài, đi cả buổi sáng, đến giờ vẫn chưa về..